Mục lục
Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng là hi vọng cuối cùng của Đông Dương không thể thực hiện.

Đến đêm ngày hôm sau, đế vương vẫn không xuất hiện, thậm chí không phái người đến nói một tiếng.

Đông Dương nghe được tin tức là, đế vương vẫn đi cung Thi Họa.

Kỳ quái là, Phượng Thiển ngủ dậy có cảm giác đứng lên bình thường, nên ăn liền ăn, nên vui liền vui, không nghĩ gì khiến Đông Dương cảm thấy kỳ quái. Nhưng cũng chính là vì như vậy, trong đầu Đông Dương lại càng không có tư vị.

Đều nói tâm đế vương khó dò, hiện tại xem ra, quả nhiên là đúng vậy.

Vài ngày trước còn sủng ái chủ tử, lúc này mới bao lâu, thế nhưng không nói trước một lời liền vắng vẻ chủ tử.

Nếu không phải tâm chủ tử rộng rãi, thay đổi một người khác, làm sao chịu được đả kích như vậy.

Đông Dương đứng ở cửa đại điện nhìn bóng dáng dưới ánh nến kia, giống như đang chuyên chú vẽ cái gì đó, ý cười nơi khóe miệng thanh thản.

Cung Phượng Minh.

Thái Hậu ngồi ở chủ vị, thần sắc thản nhiên nghe tiểu thái giám bẩm báo hành tung hôm nay của đế vương, biểu tình trên mặt có chút biến hóa.

Thẳng đến khi tiểu thái giám lui ra ngoài, bà mới khẽ cười một tiếng, nhìn về phía Liên Tịch: “Ngươi cảm thấy Hoàng Thượng làm như vậy là vì sao?"

"Nô tỳ không biết." Liên Tịch lắc đầu, trong mắt lộ vẻ thản nhiên, tiện đà mới giật mình kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ không phải bởi vì một lần nữa tiếp nhận Thân phi, Hoàng Thượng mới có thể như thế sao?"

"Ai gia cũng hy vọng là như thế này." Thái Hậu không rõ ý tứ lắc đầu, ánh mắt thưởng thức hộ giáp trên tay mình.

"Chỉ tiếc, ai gia không biết là Thân phi có bản sự lớn như vậy. Chân trước mới bị Hoàng Thượng đuổi ra cung Phượng Ương, sau lưng có thể mời Hoàng Thượng đến cung Thi Họa của nàng."

Nếu Hoàng Thượng có thể trước mặt người khác không nể mặt Thân phi như vậy, vậy trong lòng không thể nghi ngờ là không có người này. Là tốt hơn so với lúc sủng ái Phượng Thiển, khi nào thì Hoàng Thượng bỏ được để người nọ không có chút tâm tư, mọi việc không phải như vậy. 

Đối lập rõ ràng như vậy, nếu ngay cả này bà không nhìn ra, liền mất công ở trong cung cấm này nhiều năm như vậy.

Nhưng nếu không có chút hảo cảm với Thân phi, vậy nguyên nhân Hoàng Thượng đi cung Thi Họa liền thật sự đáng giá tìm tòi nghiên cứu một phen.

Mắt phượng hẹp dài của Thái Hậu nheo lại, thần sắc phức tạp.

Liên Tịch híp mâu, dò hỏi: “Vậy theo ý Thái Hậu, Hoàng Thượng làm như vậy là vì sao?"

"Ai gia thấy…." Đột nhiên Thái Hậu khẽ cười một tiếng, vài phần bất đắc dĩ, vài phần thâm thúy, còn có vài phần sầu lo không dễ phát hiện.

Nói một nửa, không tiếp tục nói nữa, Liên Tịch cũng không hỏi lại.

Nhưng sao trong lòng Liên Tịch lại không biết là vì tự tiện dò đoán tâm đế vương chính là tội lớn, nàng mới giả bộ hồ đồ thôi.

Muốn nói nguyên nhân Hoàng Thượng làm như vậy, riêng nàng có thể đoán được hai ba phần.

Thứ nhất, Thân phi liên tiếp đi tìm Thiển phi, khẳng định Hoàng Thượng cảm thấy có nguyên nhân, mà nguyên nhân này lại chỉ có thể tra từ trên người Thân phi.

Thứ hai, Thái Hậu nhìn Thiển phi không vừa mắt, hôm qua tìm Thân phi nói chuyện khẳng định Hoàng Thượng đã biết, cho nên tự nhiên mà vậy, Hoàng Thượng muốn dời lực chú ý của Thái Hậu, cùng lúc, cũng là dời chú ý của nữ nhân trong hậu cung đối với Thiển phi.

Bất luận là nguyên nhân nào, đều không thoát khỏi quan hệ với Phượng Thiển. Nói rõ hơn, đều là vì bảo vệ Phượng Thiển.

Có lẽ còn có nguyên nhân khác, chính là đã không ở trong phạm vi suy đoán của nàng.

Đều nói từ xưa đế vương bạc tình, trước khi Thiển phi xuất hiện, nàng tín. Không phải lúc đó Hoàng Thượng của bọn họ là người lạnh tình sao?

Nhưng hiện tại!!

Liên Tịch hạ mi mắt, dấu đi tia sáng chợt lóe rồi biến mất trong đáy mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK