Từ khi An Mộc lên 14 tuổi, cô rất ít khi bị đánh.
Không phải là do Phong Tư Nguyệt và Tô Mỹ Huệ trở nên tốt tính, mà do cơ thể cô đã linh hoạt tránh né.
Nhưng cũng có vài lần, cô không tránh cứ thế bị đánh, sau đó cô dùng điện thoại của Vương tẩu để chụp hình lại.
Tin đồn Phong gia ngược đãi An Mộc nháy mắt đã trở thành sự thật có bằng chứng hẳn hoi! Trong nhất thời, Phong gia lại lần nữa rơi vào thế bị động!
Chỉ có hai giờ mà trên mạng đã loạn thành một mảng, thậm chí có người muốn An Mộc khởi tố Phong gia bạo hành! Đương nhiên An Mộc trong trận chiến dư luận này đã giành được phần thắng tuyệt đối!
Tâm tình cô cực kỳ tốt, thu dọn đồ đạc một chút sau đó liền đến học viện điện ảnh thành phố C.
Trường học ở thành phố C vốn rất đẹp, hơn nữa còn là vì ở đây là học viện điện ảnh nên có rất nhiều trai xinh gái đẹp.
An Mộc trực tiếp đi đến ký túc xá của Diệp Đồng Đồng.
Còn chưa tiến vào liền nghe thấy được giọng nói âm dương quái khí từ bên trong:
“ Ai ui, cô không phải nói là không muốn làm diễn viên sao? Như thế nào? Không hiểu sao? Nhưng mà Diệp Đồng Đồng nè, cô lùn như vậy thật ra tôi cảm thấy sẽ có một số nhân vật phù hợp với cô!”
Cái giọng này vag thật à to a!
An Mộc đã từng nghe Diệp Dồng Đồng kể về những cô bạn cùng phòng này nhiều rồi, đây khẳng định là cô nàng “ mỹ nữ không có tiền đồ” Manh Manh rồi.
Thiệt tình, Manh Manh nhà người ta đã nói thẳng ra như vậy rồi mà cô ngôc này vẫn còn ngây thơ nghiêm túc hỏi người ta:
“ Nhân vật gì vậy?”
Manh Manh cười thật giả tạo, giọng nói ra rất thanh thúy dễ nghe:
“ Là vai thiếu nữ đó!”
Một câu vừa nói ra hai cô gái khác trog phòng liề cười rộ lên.
Nhưng Diệp Đồng Đồng vẫn tiếp tục không hiểu chuyện:
“ Thiếu nữ? Tại sao a? Là do mình quá nhỏ con sao?”
An Mộc không nghe nổi nữa, trực tiếp đẩy cửa phòng:
“ Đồng Đồng!
Diệp Đồng Đồng quay đầu lại, nhì thấy An Mộc thì mắt liền sáng lên.
An Mộc cuối cùng cũng hiểu được tại sao Manh Manh lại tức nư vậy rồi.
Trước kia Diệp Đồng Đồng nói cô ấy không thích làm minh tinh cho nên trước giờ trang điểm đều rất tùy ý, hơn nữa cô ấy lại nhỏ con,tựa như cô bé nhà bên vậy.
Nhưng mà hôm nay Diệp Đồng Đồng lại mang lên một đôi giày cao gót tám phân, chiếc áo xanh biếc làm toát lên làn da trắng nõn. Mái tóc buộc thành một búi để chéo tùy ý, đem hết vẻ đáng yêu của cô thể hiện ra một cách nhuần nhuyễn.
An Mộc tủm tĩm cười bước vào, kéo tay Diệp Đồng Đồng nói:
“ Đồng Đồng, hôm nay cậu ăn mặc thê này liền hơn hẳn người ta một con phố luôn a!”
Câu này vừa nói ra sắc mặt Manh Manh liền biến đổi.
Manh Manh đã từng đóng vai phụ cho một bộ phim truyền hình, sắp tới vốn định ký hợp đồng với bên công ty quản lý, vừa đúng lúc nghe nói Ngôn phi Thần lão sư đến, cô ta đợi cơ hội này thật sự đã rất lâu rồi.
Nếu hôm nay bị Diệp Đồng Đồng cướp mất phần nổi trội….
Ánh mắt Manh Manh buồn bã, cầm ly cà phê trên bàn lên, nâng mắt nhìn Diệp Đồng Đồng:
“ Được rồi, Đồng Đồng, chúng ta nhanh đi thôi, bõ lỡ thời gian thì liền không có cơ hội nữa.”
Bên ngoài nơi phỏng vấn đã xếp thành hang dài rồi.
Cho đến khi tới phiên Manh Manh cùng Đồng Đồng thì đã trôi qua hơn một tiếng rưỡi rồi, Manh Manh bước ra từ phòng phỏng vấn, sắc mặt mang theo tia đắt ý, nhưng khi nhìn đến Diệp Đồng Đồng thì lại nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta cầm ly cà phê ên, mở nắp đi tới gần Đồng Đồng, sau đó giả tạo hô một tiếng:
“ Ai nha! Đồng Đồng cẩn thận!”
Nhưng ly cà phê đã hất về phía Đồng Đồng!
Dười tình thê cấp bách, An Mộc liền kéo Diệp Đồng Đồng lui về, dùng thân mình mà ngăn cản nước cà phê, cả ly cà phê đều nằm gọn trên áo khoát của cô nên Đồng Đồng cũng không bị gì.
Diệp Đồng Đồng hô lên một tiếng:
“ Cậu không sao chứ?”
An Mộc hướng Diệp Đồng Đồng phất tay một cái sau đó quay đầu nhìn về hướng Manh Manh.
Manh Manh lập tức liền thất vọng, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn, sau đó vội vàng hỏi:
“ Đồng Đồng cậu không sao chứ?”