Thật ra, đối chọi gay gắt với Hạ Thiên như vậy, An Mộc cũng mệt mỏi.
Đặc biệt là thủ đoạn rất ấu trĩ. Hạ Thiên mỗi lần đều đưa ra thủ đoạn nhỏ, đối với mình không đau không ngứa. Nhưng là, ngày hôm qua nghe thấy Hạ Thiên lì lợm la liếm trên tiết mục, An Mộc liền cảm thán, cái loại thuốc cao bôi trên da chó này, cô ta có lẽ đã dán lên mình đến nghiện rồi!
Trong lòng cũng nổi lên một ngọn lửa giận, mới có thể đối với Hạ Thiên như vậy.
Sau khi hết cơn buồn cười, cô lại cảm thấy đối phó với cô ta như vậy trên tiết mục thật là ấu trĩ.
May mắn đám nhân viên đài Giang Nam đều thích bản thâ, Thiên Quang tiền bối cùng Bạch Chỉ tiền bối càng tốt với mình không còn gì để nói, mới có thể tùy ý cho mình hồ nháo như vậy, còn giúp cô che giấu chân tướng.
An Mộc cảm thán một câu. Bản thân tùy hứng như vậy lại khiến cho đài truyền hình gặp nhiều khó xử!
Tính, lần sau lại đến Giang Nam, nhất định phải mời bọn họ ăn cơm.
Đúng, chính là như vậy.
Chờ đến sau khi An Mộc suy nghĩ cẩn thận xong, cúi đầu xuống, lập tức kinh hãi, “Áo quần ciuar mình đi đâu hết rồi?!”’
Còn chưa kịp hồi phục tinh thần lại, người đàn ông ôm cô quay cuồng một cái, đã đè cô ở trên sô pha, nghe lời nói của cô lập tức dở khóc dở cười. Khóe môi Phong Kiêu cong lên một nụ cười tà ác, “Em rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần rồi?”
An Mộc ngửi thấy hơi thở quen thuộc của đối phương, nhìn thấy mặt Phong Kiêu tràn ngập sự buồn bực, trong lòng lại ngọt ngào giống như ăn mật, lập tức nhấp môi cười, “Ừm, hồi phục tinh thần rồi”
“Như vậy, có phải nên suy xét một chút, hôm nay chúng ta làm thế nào... hợp hai làm một?”
Gương mặt An Mộc đỏ lên. Hợp hai làm một...
Mẹ ơi, con người Phong Kiêu này ngày càng lộ liễu!
Hơn nữa, cái gì gọi là...
“Cái gì như thế nào... Cái gì cơ?” Cái từ này, An Mộc vẫn là làm cách nào cũng không nói ra miệng được.
Phong Kiêu vẫn cười như cũ, bàn tay to dao động trên người cô. Sau đó mở miệng, ngữ khí tà ác giống như vọng tới từ địa ngục ra, “Là tư thế từ phía sau, kiểu số 8, hay là cái tư thế gì?”
Gương mặt An Mộc lần này có cảm giác như muốn chín!
Cô lấy hai tay che mặt mình lại, “Anh, anh không biết xấu hổ!”
“Em nói như vậy, là không muốn nhìn thấy mặt anh? Như vậy Mộc Mộc muốn ám chỉ là, chúng ta làm kiểu sáu chín?” Phong Kiêu vừa nói vừa tiến tới bên tai An Mộc, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ vành tai cô.
An Mộc cảm thấy, giống như có một dòng điện truyền từ lỗ tai đánh xuống toàn thân. Cái loại cảm giác tê tê dại dại này, không ngừng lan tràn khắp thân thể cô, khiến cô cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô.
Nhưng tiếp theo liền hiểu được lời Phong Kiêu vừa nói, lập tức xấu hổ vô cùng.
Người đàn ông này, người đàn ông này! Qủa thực là hết thuốc chữa!
Nhưng lúc này đây, không chờ An Mộc kịp nói gì, nụ hô của đối phương liền hạ xuống.
Trên vai cô, trên ngực... chỉ trong chốc lát, liền nở đầy những đóa hoa đỏ rực, thẳng đến cuối cùng, hai người rốt cuộc cũng hợp hai làm một.
Trong sự ôn nhu che chở của anh, An Mộc cảm giác như người chết đuối, đến cuối cùng nắm chặt cánh tay anh, cùng lui cùng tới, thẳng đến khi... giống như có lại được không khí, đạt được cuộc sống mới.
“Ra rồi?” Phong Kiêu có thể cảm giác được thân thể An Moocj biến hóa, nhỏ giọng dò hỏi một câu.
Gương mặt An Mộc đỏ bừng, đôi mắt nửa khép, thân thể vô lực giống như vừa chạy mấy ngàn mét. Nghe nói như thế, cô không chút nghĩ ngợi liền bưng kín mặt của mình.
Sau đó liền nghe tiếng cười nhẹ của người đàn ông kia, “Nhưng là anh vẫn chưa ra”
An Mộc:...
Lực kiên trì của đối phương, đều cường hãn giống như thân hình của anh vậy.
Thẳng đến cuối cùng, trong tiếng cầu xin tha thứ cuae An Mộc, anh rốt cuộc mới phóng thích đầm đìa.