Chẳng lẽ, đối phương thực sự là tình nhân của một vị quan chức vai vế cao nào đó?
Lại nhìn chằm chằm An Mộc.
Gương mặt trắng trẻo tinh xảo, với kinh nghiệm nếm trải qua bao nhiêu ngọc nữ của làng giải trí, cô thực sự rất đẹp!
So với Hạ Tâm Băng còn quyến rũ hơn.
Nhất định là đã đi mồi chài đại nhân vật nào rồi!
Nghĩ vậy, Phong Tử Khiêm càng thêm chán ghét cô, “An Mộc, cô đúng là có bản lĩnh, đi mồi làm tình nhân người ta!”
“Cô cho rằng có bọn họ chống lưng thì chúng tôi không thể làm gì cô sao? Chờ đến khi cô già đi, bị người ta ruồng bỏ, để xem cô sống thế nào!”
An Mộc nghĩ, sao con người này lại ngây thơ đến vậy?
Cô nhướng mày, Phong Kiêu dường như muốn nói gì đó, nhưng cô lập tức cướp lời, “Đúng vậy, chính xác là tôi đang dựa vào một đại nhân vật, muốn đụng đến tôi thì chờ đến khi tôi già nhan sắc phai tàn đi!”
Nói xong, cô liền sờ vào gương mặt mình, “Nhưng, với khả năng bảo dưỡng dung nhan của tôi mà nói, anh phải chờ ít nhất 30 năm.”
Lại tiếp tục tự luyến nói, “Ai da, không không, Hạ Tâm Băng năm nay cũng gần 50 rồi mà vẫn còn trẻ đẹp như vậy, xem ra, anh còn phải chờ tôi tận 40 năm, hoặc là đến khi tôi chết già luôn.”
Nghe lời cô, Phong Tử Khiêm liền cảm thấy giận sôi người, quay đầu nhìn Phong Kiêu đầy sự mong đợi, “Chú út, Hoa Hạ này vốn dĩ không có ai dám động vào chú, đúng không?”
Phong Kiêu lại muốn mở miệng, nhưng An Mộc lại xen mồm, “Sai rồi! Người tình của tôi còn không đến lượt chú út của anh trêu chọc.”
Phong Tử Khiêm kinh ngạc trợn mắt,”Có tồn tại người mà chú út không dám chọc sao?”
“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, sao nào, anh nghĩ chú út nhà anh là đệ nhất thiên hạ chắc?”
“Chú út, đây không phải sự thực đúng không?” Phong Tử Khiêm nhìn Phong Kiêu.
Phong Kiêu lại liếc nhìn An Mộc.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, ý muốn nói anh không được nói lung tung.
Hiện tại còn chưa phải là lúc công khai mối quan hệ của hai người, nếu để Phong Tử Khiêm biết được, không biết sẽ loạn đến mức nào.
Hơn nữa, cái người mà cô nói đang dựa vào kia, không phải Phong Kiêu thì chính là bản thân cô.
Trên đời này có một loại bệnh gọi là “vợ bảo gì phải nghe nấy”, đến Phong tổng có thể không nghe theo sao?
Phong Kiêu nhìn dáng vẻ của cô, chỉ có thể bất đắc dĩ phối hợp, “Không sai.”
Phong Tử Khiêm thẫn thờ, “Nhưng cháu nhớ rõ, năm đó ông nội từng nói, nhà họ Phong không ai không e sợ! Chú út, điều này sao có thể chứ?”
Ông nội?
An Mộc nhíu mày, nhìn Phong Kiêu, ông nội mà Phong Tử Khiêm nói, là ba của Phong Kiêu, Phong Hầu?
Cơ mà…
Ngẫm lại thấy ba chồng tương lai được Phong Tử Khiêm gọi là ông nội cũng thật buồn cười!
Nếu cô nhớ không nhầm, năm nay Phong Tử Khiêm 22 tuổi, Phong Anh Hùng kết hôn sớm, năm nay cũng mới có 45 tuổi.
Nhưng trông Phong Hầu cũng chỉ tầm 53 tuổi?
Nói như vậy, lẽ nào năm Phong Hầu 13 tuổi đã có Phong Anh Hùng?
An Mộc kinh ngạc tròn cả mắt, trước đây khi cô chưa từng gặp Phong Hầu, Phong Anh HÙng nói ông ta là anh ruột của Phong Kiêu, cô vẫn luôn tin điều đó, nhưng giờ nghĩ lại…
Nếu quả thật là như vậy, ba chồng tương lại cũng thật lợi hại!
Cô nghĩ nghĩ, đúng là trong lịch sử Hoa Hạ đã từng có một vị hoàng đế 13 tuổi đã làm ba rồi!
An Mộc cảm thấy như được khai sáng đầu óc, biểu cảm không ngừng biến hóa.
Phong Kiêu chỉ biết cười khổ, cô nhóc này!