Đặng Vi Thân là học sinh của trường điện ảnh thủ đô, đương nhiên chắc chắn, người này trước mặt không hoàn toàn là cosplay.
Động tác thành thạo thế này, thanh thế nổi bật thế này, chỉ có thể là đã trải qua những lớp đào tạo đặc thù, có những yêu cầu về kĩ thuật diễn như một nhân tài!
Chỉ liếc mắt một cái, cô có thể khẳng định, người trên sân khấu chính là người sẽ sắm vai giống như Quỳnh Hoa, cũng là từ một bộ phim truyền hình, ở lứa tuổi thiếu nam thiếu nữ, con đường đi sẽ giống đến hơn một nửa so với Đường Hạ!
Tuy rằng Đường Hạ sau gần một năm không có tác phẩm mới, nhưng vai Quỳnh Hoa thực sự quá thành công, những người đã gặp qua cô đều không thể bỏ qua vẻ ngoài mĩ miều của cô.
Đặng Vi hít hà một hơi, toàn bộ thân thể trở nên cứng đờ,
Nhìn Lý Diễm cũng vô cùng sửng sốt, nắm chặt bàn tay, trong ánh mắt lộ ra tia hưng phấn, động tác quen thuộc, tung ra như đang khiêu vũ, chỉ thiếu mỗi sự bùng nổ cảm xúc, An Mộc đã làm được điều này…..
Không, không, cô không phải An Mộc, cô là Đường Hạ!
Phải khẳng định là Đường Hạ!
Toàn bộ mọi người ở sân cosplay trong nháy mắt tất cả yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nghe được tiếng biểu diễn trên sân khấu, mọi người đồng loạt mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng được những gì đã nhìn thấy trên sân khấu.
Phong Kiêu đứng ở mép sân khấu, còn chưa lên sân khấu, liền quan sát trong lúc người con gái đang say sưa diễn kịch, phong thái tự tin đường hoàng, cả người tràn ngập nhiệt huyết.
Đây là bộ dạng phúc hậu của An Mộc…..
Này thường Phong Kiêu ở cạnh bên cô, chưa bao giờ gặp qua….
Vậy nên thần sắc này hẳn là bắt nguồn từ niềm đam mê diễn xuất từ bên trong cô ấy sao?
Phong Kiêu nghĩ đến khi mình kiên quyết không cho cô ấy đi diễn, lần nào cô ấy cũng đấu tranh, đột nhiên cảm thấy hình như mình có chút gì đó quá đáng.
Anh trước kia chỉ nghĩ đến việc làm sao để bảo vệ cô vậy nên không biết đến niềm đam mê của cô.
Cũng có thể là…khi đó tình yêu chưa đủ lớn, anh chưa biết cách đặt mình vào vị trí của cô để suy xét vấn đề?
Thực ra bọn học trước kia, tình yêu cũng chưa gọi là quá sâu đậm.
Mà hiện tại bọn học đang cảm thấy điều đó.
Khóe môi Phong Kiêu chợt gợi lên một nụ cười, nụ cười có vài phần tà khí, nhiều phần chân thành.
Kỳ thật, nhìn bộ dạng tươi cười của cô ấy lúc này thực sự rất đáng yêu.
Phong Kiêu ở đằng kia thất thần, Lý Mạt Mạt bên cạnh thì vô cùng lo lắng!
Sắp đến phiên diễn của Hoàng Thượng, sao anh ta còn chưa lên sân khấu?!
Là vì, là vì…..Phong Kiêu đang đứng trước mặt cô nên cô cố tình không dám tiến lên một bước!
Lý Mạt Mạt cũng xuất thân từ một gia đình giàu có, nhưng cho tới bây giờ đối với anh ta chỉ từ xa mà nhìn, luôn cảm thấy khủng bố, không dám tới gần.
Trên sân khấu, An Mộc giống như đang đau lòng mắng Phong Kiêu.
Tên này cố ý làm mình phải chơi kiếm sao?
Anh ta chẳng lẽ không biết rằng múa kiếm cũng cần phải một thể lực vô cùng khỏe mạnh sao?!
An Mộc cảm thấy cánh tay mỏi nhừ, nhưng hắn ở đằng kia vẫn đang chằm chằm nhìn cô, ánh mắt đầy hàm ý chê cười đáng ghét.
An Mộc thừa dịp có động tác cách anh ta một khoảng ngắn, nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Phong Kiêu một cái: Còn không lên sân khấu, buổi tối tôi không cho vào phòng!
Phong Kiêu lúc này mới chậm rì rì bước lên sân khấu.
Phong Kiêu từ sau cánh gà bước lên, khi thân thì vừa lộ ra, toàn bộ người xem lập tức đờ đẫn.
Anh ta chính là có loại khí phách này, chỉ mới vừa xuất hiện, là có thể thu hút mọi ánh mắt, dù là những người chưa từng quen biết, đơn giản là do khí chất.
Một bộ trang phục trắng bay bay, theo anh ta là một phong thái cao cao tại thượng tựa thần tiên, làm cho mọi người có cảm nhận, tựa như anh ta thật sự đến từ chín tầng mây, nếu không, người thường, thì loại khí thế này ở đâu ra mà có?
Bước chân của Phong Kiêu rõ ràng rất chậm, lại làm cho người ta có cảm giác khoan thai, nhưng chốc lát đã đến bên, đứng sát cạnh An Mộc.
Khi đứng cạnh An Mộc, An Mộc lúc này mới phải ứng lại, không xong rồi, hai người đứng trên sân khấu nhưng lại không có một chút tình tiết nào hết!
Nhưng hiện tại nói chuyện cũng không còn kịp nữa rồi, trong lúc An Mộc đang nôn nóng, người đàn ông đối diện bỗng nhiên ra tay!