An Mộc kéo chăn lên qua đầu, cả người trốn bên trong, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?!
Đúng lúc này, điện thoại rung lên báo có tin nhắn đến.
An Mộc cầm lên liền nhận là tin nhắn là của Phong Tử Khiêm, chỉ có một câu ra lệnh cụt ngủn: “Tối về nhà ăn cơm.”
Vừa mới đọc hết câu, lại có thêm một tin nhắn vừa đến:”Nếu dám không về thì cô vĩnh viễn đừng có về nữa!”
Nói năng thì khó nghe, đúng kiểu không kiên nhẫn của Phong Tử Khiêm.
An Mộc bĩu môi, nhưng lại nghĩ đến thầy giáo Ngô uy hiếp, hơn nữa, nhiều năm nay đây là lần đầu tiên nhà họ Phong chủ động gọi mình về nhà, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định tới đó xem thế nào.
4h chiều cô mới bắt đầu hóa trang.
Đánh một loại phấn kỳ quái lên mặt, gương mặt trắng nõn lập tức vàng vọt như nghệ, đôi mắt hai mí sinh động qua trang điểm biến thành mắt một mí vô hồn, cô lại thả tóc mái xuống, tóc mái rất dày che khuất nửa tròng mắt sáng rọi.
Nếu nhìn kỹ thì cũng có thể nhận ra gương mặt này ngũ quan không tồi, nhưng An Mộc lại có thể khiến người ta cảm thấy cô mười phần hèn yếu, xấu xí, không tự tin.
Cô lại bó ngực, mặc áo phông quần bò.
Nhìn kỹ không có sơ hở nào rồi mới đeo túi lên vai, rời khỏi nhà bắt xe bus.
Hai tiếng sau, cô đúng giờ xuất hiện trước cửa nhà họ Phong.
Cô Lâm giúp việc mở cửa, An Mộc liền nhìn vào trong, trên sô pha phòng khách, Phong Tư Nguyệt đang kéo kéo cánh tay Phong Anh Hùng - chủ nhân nhà họ Phong..
Nữ chủ nhân của nhà họ Phong, Tô Mỹ Huệ, vẻ mặt hiền lành lôi kéo Phong Tử Khiêm đang rất không kiên nhẫn mà nói gì đó.
Thời khắc An Mộc đứng ở cửa, náo nhiệt hay tức giận, tất cả đều lập tức tạm ngưng lại.
Toàn bộ người nhà họ Phong, không một ai nói với cô một câu nào.
Đây là một sự bài xích lạnh lùng.
Năm đó khi cô 10 tuổi, lần đầu bước vào ngôi nhà này, mỗi ngày không có lúc nào cô không nghĩ rằng, có phải mình đã làm chuyện gì sai, lỡ làm người ta chán ghét mình hay không.
Ba mẹ vừa mới qua đời, cô đau lòng tuyệt vọng, đó là lúc cô cần được ân cần che chở, nhưng mấy người này…
An Mộc nắm chặt hai tay, cúi đầu, bước vào trong nhà.
Còn chưa kịp chào hỏi, Tô Mỹ Huệ đã ngay lập tức gây khó dễ.
“An Mộc, cho cô về nhà ăn cơm, đã thế lại còn về muộn, để cho cả nhà phải chờ một mình cô, thể diện của cô cũng lớn thật đấy!”
Lời này vừa mới được thốt ra, cô liền nhìn vào nhà bếp, thấy Bạch Ngọc Khiết coi mình như chủ nhân, sai bảo giúp việc bưng cá lên.
Đồ ăn nóng hổi, rõ ràng vừa mới được chế biến, sao có thể nói là cả một đám người chờ một mình cô được?
Tô Mỹ Huệ chính là rảnh rỗi chả có việc gì làm, mỗi lần có cơ hội là phải châm chọc mình mấy câu, không thì bà ta sẽ không thoải mái.
Nhưng An Mộc đã sớm quen rồi, cô chẳng mảy may sợ hãi bỏ túi trên tay xuống.
Sau đó, đi tới trước mặt bốn người nhà họ Phong:”Bác trai, bác gái.”
Giọng nói rụt rè, làm cho Phong Anh Hùng nhíu mày.
Gương mặt Phong Tử Khiêm cũng cau lại, biểu hiện sự chán ghét vô cùng rõ ràng.
Phong Tư Nguyệt bĩu môi:”Thật là xui xẻo, tôi đã nói sao cô không ăn mặc khá khẩm hơn một chút, tướng tá thì bủn xỉn, cô là muốn nói cho người khác biết nhà họ Phong chúng tôi ngược đãi cô hay sao?”
Ăn mặc?
An Mộc cụp mắt che lại sự khinh thường.
Chỉ dựa vào 1 ngàn đồng tiền sinh hoạt phí nhà họ Phong cho mình hàng tháng, còn muốn mình phải ăn vàng mặc bạc?
Chẳng qua mấy lời nói hời hợt này, An Mộc cảm thấy chẳng đáng để lọt tai.
Tô Mỹ Huệ còn muốn nói thêm, nhưng Phong Anh Hùng liền mở miệng, “Được rồi, mau mau còn xử lý chính sự, bắt đầu ăn cơm đi.”
Chính sự?
Đồng tử An Mộc co lại.
Xem ra bữa cơm này, quả nhiên là “Hồng Môn Yến”!