Mục lục
Ông trùm giải trí bí mật cưng chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tuna

Cả người An Mộc còn đang tựa vào Phong Kiêu, bàn tay của Phong Kiêu còn đặt ở trên mông của cô.

Giờ phút này nghe được thanh âm cách đó không xa, An Mộc hoảng sợ, nhanh chóng từ trên người Phong Kiêu nhảy xuống! Nghĩ đến Phong Tử Khiêm từ nảy đến giờ đã nhìn thấy hết, cô liền nhịn không được có chút xấu hổ.

Nhưng thần sắc của Phong Kiêu lại lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phong Tử Khiêm.

Phong Tử Khiêm mở to hai mắt nhìn, vươn ra ngón tay chỉ hai người, một bộ dáng hoàn toàn không thể tin được.

An Mộc còn có chút chột dạ, nhưng Phong Kiêu lại khí phách nhìn qua.

Bị anh nhìn như vậy, Phong Tử Khiêm tức khắc cảm thấy cả người cứng đờ.

rốt cuộc anh ta phục hồi tinh thần lại.

Ngay thời điểm anh ta muốn nói gì đó, thanh âm lạnh như băng mang theo sát ý của Phong Kiêu bắn tới:

“Lời nói của tôi lần trước, có vẻ cậu không nhớ kĩ nhỉ?”

Lời lần trước?

Phong Tử Khiêm sửng sốt, chợt liền nghĩ đến lần Phong Kiêu kêu hắn cút, không cho phép anh lại xuất hiện trước mặt An Mộc.

Anh lập tức nuốt ngụm nước bọt, hít sâu một hơi:

“Tôi, tôi thật sự là không còn tiền, tôi……”

Vốn dĩ là chuyện hợp tình hợp lý, trong nháy mắt liền biến mất, Phong Tử Khiêm giờ lúc này thật sợ hãi, sợ Phong Kiêu sẽ làm gì anh.

Phong Kiêu nheo lại đôi mắt:

“Ừm?”

Phong Tử Khiêm nhanh chóng xoay người:

“Chú út, con……”

“Cậu gọi tôi là gì?”

Phong Kiêu đem An Mộc bảo hộ ở phía sau, khí phách mở miệng.

Phong Tử Khiêm sửng sốt.

“Các người đã bị đuổi ra khỏi Phong gia, cho nên, ai là chú út của cậu?”

Thanh âm của Phong Kiêu, mị hoặc bên trong mang theo hơi thở thị huyết.

Phong Tử Khiêm lại nuốt ngụm nước bọt:

“Phong, Phong tổng, tôi, tôi sai rồi, tôi đây liền đi!”

Phong Tử Khiêm nói xong, xoay người liền chạy.

An Mộc cấp một phen túm chặt Phong Kiêu, Phong Kiêu cũng đúng lúc mở miệng:

“Đứng lại.”

Phong Tử Khiêm biết rõ lúc này hẳn là nên dùng hết sức chạy, hai chữ này vừa nói ra, hai chân của anh lại giống như bị ai giữ chặt lại, không thể động đậy!

Anh nơm nớp quay đầu lại, ba anh đã từng nói qua rất nhiều chiến tích ác liệt của Phong Kiêu, nên trong thoáng chốc, anh không thể nói ra lời.

Anh nỗ lực nuốt nước miếng:

“Chú út…… Phong, Phong tổng, còn, còn có chuyện gì sao?”

Phong Kiêu câu môi:

“Việc cậu vừa nhìn thấy, nếu như dám tiết lộ một chút……”

“Tôi cam đoan sẽ không nói ra ngoài, ai cũng không nói!”

Phong Tử Khiêm nỗ lực lắc đầu.

Con ngươi hẹp dài của Phong Kiêu, hiện lên một mạt ghét bỏ, lại thủ đoạn vừa lật, một cây súng lục màu bạc liền xuất hiện.

Anh đem cây súng lục trên tay đung đưa thưởng thức, đôi mắt Phong Tử Khiêm, liền chuyển động theo cây súng kia, sợ tới mức tấm tắc phát run.

Chợt!

Phong Kiêu bắt lấy súng lục, nhắm ngay Phong Tử Khiêm, tiếp theo mở miệng:

“Tôi tin rằng, chỉ có người chết mới có người chết mới có thể giữ bí mật.”

Dứt lời, phanh! Phong Kiêu nổ súng!

An Mộc giật nảy mình.

Phong Tử Khiêm tuy rằng từ nhỏ đã khi dễ cô, nhưng ở trong Phong gia, Phong Tử Khiêm cũng không tính là quá hư hỏng, anh ta cùng lắm chỉ là một đứa nhỏ bị chiều hư, hồi còn ở Phong gia, lúc cô bị bỏ đói, vẫn là Phong Tử Khiêm lén đưa đồ cho cô ăn.

Cho nên An Mộc khẩn trương tiến về phía trước một bước, liền nhìn đến……

Phía trước, viên đạn của Phong Kiêu, dừng ngay trước cân của Phong Tử Khiêm.

Mà Phong Tử Khiêm, cả người đứng ở nơi đó tấm tắc phát run, thời điểm viên đạn được bắn ra, anh ta đã ngồi xổm xuống đất, ôm đầu la hét…

Bộ dáng chật vật, không còn tí gì là phong phạm của công tử nhà giàu lúc trước.

Mà năm giây sau, anh ta phát hiện mình không có việc gì, tinh thần buông lỏng, An Mộc liền nhìn đến thấy giữa hai chân anh ta có vài giọt nước chảy ra.

An Mộc tức lập tức giật giật khóe miệng, được rồi, Phong Tử Khiêm…… lại bị dọa đến mức tè ra quần...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK