Dù sao cũng là sinh nhật Thượng Quan Vũ, An Mộc có tức giận cũng không có chỗ phát tức.
Kiên nhẫn thì kiên nhẫn, cố nén lại cơn buồn nôn trong cổ họng, sau đó mọi người cùng nhau hát.
Diệp Đồng Đồng xuất thân là ca sĩ, lại được đào tạo chính quy, nên mọi người để cô hát bài hát chúc mừng sinh nhật đầu tiên.
Diệp Đồng Đồng cầm lấy micro, quay đầu nhìn An Mộc ra sức xin trợ giúp, “Mộc Mộc, cùng hát đi!”
Nhìn đôi mắt nai con kia, An Mộc không có cách nào cự tuyệt, vừa muốn đứng lên lại bị Phong Kiêu kéo tay lại, An Mộc không hiểu nhìn Phong Kiêu, liền nhận ra bên kia Lăng Hi vừa bị Vệ Uy đá văng ra.
Lăng Hi dựa vào ghế salon, gương mặt ngông cuồng như một con sư tử, mím môi nói, “Nhanh lên nhanh lên, người ta muốn hát cùng cậu kìa!”
Gương mặt Vệ Uy đỏ lên, cứ tưởng rằng mình rất biết che giấu cảm xúc, lại bị mọi người nhìn ra, mặt mũi có chút lúng túng, đang muốn nói cái gì đó, Diệp Đồng Đồng ngây ngô kia đã ngoắc tay với Vệ Uy, “Vệ Uy, Vệ Uy anh tới đây cũng được.”
Lúc Diệp Đồng Đồng nói câu này, trông cô thực sự rất vui vẻ, lần nào cũng gọi tên anh hai lần, người khác nghe thấy đều cho rằng cô giữa và Vệ Uy có cái gì đó không đúng?
Vệ Uy đứng khựng lại, nhìn đôi mắt vui sướng của Diệp Đồng Đồng, muốn cự tuyệt thế nào cũng không nói nên lời, đành đi tới ngồi xuống cạnh cô.
Hai người hát song ca bài hát chúc mừng sinh nhật, sau đó Diệp Đồng Đồng hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm về phía cửa.
Mọi người nhìn cô rồi nhìn theo ánh mắt của cô, trong lòng nghĩ, sau cánh cửa có cái gì đặc biệt sao?
Nhìn mất 2 phút đồng hồ, DIệp Đồng Đồng bĩu môi, “Sao còn chưa tới chứ?”
Cả đám không hiểu nói, “Cái gì đến cơ?”
Những người hiểu Diệp Đồng Đồng là An Mộc và Vệ Uy đã lờ mờ đoán ra là cái gì, quả nhiên Diệp Đồng Đồng kêu lên, “Là bánh sinh nhật! hát chúc mừng sinh nhật xong rồi, tiếp theo không phải là ăn bánh gato sao?”
Mọi người:…! Vừa rồi trên bàn cơm không phải cô đã ăn liên tục sao? Sao vẫn còn cái bộ dáng mờ mắt như bị bỏ đói nhiều năm vậy?
Khóe miệng Vệ Uy giật giật, kéo tay Diệp Đồng Đồng lấy lại cái micro.
Nhưng Diệp Đồng Đồng vẫn tiếp tục nói, “Bánh gato đến trễ giờ rồi..”
Vệ Uy cúi đầu giải thích cho cô.
Hôm nay là ngày anh em bạn bè tụ hội, cũng không phải là sinh nhật chính thức, không hề có ý định tổ chức long trọng. Nghe xong Diệp Đồng Đồng dùng ánh mắt cún con nhìn Thượng Quan Vũ, “Sinh nhật của anh lại không có bánh ga tô, thật là đáng thương.”
Thượng Quan Vũ: Sao cô ấy lại nhìn mình đầy thương cảm như vậy?
Vệ Uy kéo Diệp Đồng Đồng ngồi xuống, vội vàng lấy cốc coca bịt miệng cô.
Sau đó, mọi người chọn một bài tên là “Thủy Thủ” rồi bắt đầu hát.
Đây là bài hát từ những năm 80, An Mộc nghe vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng Lăng Hi vừa hát lên, lại mang theo một cảm giác tang thương.
Giọng anh vốn là giọng trầm, lúc hát biểu cảm cũng rất nghiêm trọng, trong lòng người nghe cũng cảm thấy u buồn, hát đến đoạn cao trào, người nghe không khỏi cùng anh thổn thức.
Bài hát kết thúc, cả phòng đồng loạt vỗ tay.
Thượng Quan Vũ vừa vỗ tay vừa nói, “Nhiều năm như vậy rồi, màu giọng tuyệt vời này của Lăng Hi cậu đúng là quá lãng phí!”
Lăng Hi cười sang sảng, gương mặt đẹp trai phóng khoáng.
Lăng Hi hát xong, Âu Dương Sát Sát chọn hát bài “Nữ Nhân Hoa”, Thượng Quan Vũ cũng tự mình hát một bài. Thượng Quan Vũ hát xong, giai điệu bài “Đoàn Tụ Sum Vầy” đột nhiên vang lên.