Ý nghĩ này vừa xoẹt qua, Hạ Thính Âm rủ mắt xuống.
“Thính Âm, em có thể nói cho chị biết, mẹ em là ai? Bọn chị có thể đưa em về nhà.”
Hạ Thính Âm liền cứng đờ người.
Cô bé cúi đầu, “Nhưng mẹ em không thích em.”
An Mộc nở nụ cười, “Ngốc, mẹ em sao có thể không thích em chứ? Trên đời này làm gì có mẹ nào lại không yêu thương con của mình chứ?”
Lời vừa nói ra, An Mộc liền nghĩ tới Hạ Tâm Băng, sao bản thân cô lại có thể thốt ra được những lời này chứ.
Hạ Thính Âm ngẩng đầu lên nhìn An Mộc, “Mẹ chị yêu chị lắm đúng không?”
An Mộc khựng lại, sau đó mỉm cười, “Yêu chứ, mẹ chị sao có thể không yêu chị? Chị còn nhớ hồi đó mẹ thường xuyên hoa đội đầu cho chị, bọn chị còn mặc váy công chúa đi học đàn piano.”
Hạ Thính Âm sửng sốt,”THật vậy sao? Nhưng mẹ em không hề muốn ở bên em!”
An Mộc dường như không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô bé, “Đúng vậy, bà là người mẹ tốt nhất trên đời, đáng tiếc rằng, người mẹ tốt như vậy chị vĩnh viễn không thể gặp lại nữa.”
Hạ Thính Âm nghi hoặc hỏi, “Sao lại không gặp lại nữa?”
Chỉ cần đi tìm là gặp được mà!
Thậm chí, trong khu này Hạ Tâm Băng cũng có một căn biệt thự!
An mộc thở dài, “Ba mẹ chị đã qua đời vì tai nạn xe cộ năm chị 10 tuổi.”
Hạ Thính Âm sửng sốt, “Hả?”
An Mộc hé miệng, “Cho nên em thấy đấy, chị còn thảm hơn em, chị muốn tìm ba mẹ nhưng không biết đi đâu mà tìm, còn em không thể vì mẹ bận đi làm không rảnh chăm sóc em thì liền giở tính công chúa ra biết không?”
Vươn tay xoa đầu cô bé, “Chị biết thân phận của em rất đặc biệt, cho nên chú Phong Kiêu cũng không tra ra được. Nhưng em có nghĩ tới ba mẹ sẽ em sẽ lo lắng cho em nhiều thế nào không? Em ở đây đã được 1 tháng rồi, bọn họ sẽ thấp tha thấp thỏm đến mức nào chứ?”
“Bọn họ còn lâu mới vậy!” Hạ Thính Âm lập tức bật khóc, “Chị em nói, bọn họ không hề lo lắng cho em, bọn họ còn sống vui vẻ hàng ngày! Huhu bọn họ không quan tâm đến em không quan tâm đến em!”
An Mộc vô cùng kinh ngjac, “Sao có thể? Chị em gọi cho em? Là chị em nói như vậy?”
Hạ Thính Âm gật gật đầu.
An Mộc nhíu mày, “Vậy em nói cho chị biết ba mẹ em rốt cuộc là ai, chị đi thăm giúp em được không?”
Hạ Thính Âm gật gật đầu, “Mẹ em là….”
Còn chưa nói xong liền im bặt.
Nếu cô nói cho An Mộc biết mẹ mình chính là Hạ Tâm Băng, có phải ngay cả chị ấy cũng không cần mình nữa không?
Không được!
Hạ Thính Âm nắm chặt lấy cánh tay An Mộc, “Mẹ em không quan tâm đến em, chị An Mộc, em không gọi chị là dì nữa, chị đừng đuổi em đi.”
Nghe Hạ Thính Âm cầu xin, An Mộc thực sự cảm thấy rất đau lòng.
Đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy, ba mẹ cô bé rốt cuộc vì cái gì mà không cần nó nữa?
*
Đế đô, nhà họ Phí.
Gương mặt ung dung cao quý luôn luôn lạnh lùng của Hạ Tâm Băng, giờ phút này đã xuất hiện vết nứt.
Bà ngồi trên sô pha, ánh mắt thẫn thời, ngẩng người nhìn về phía trước.
Bên cạnh là một cô bé tầm 15-16 tuổi đang dựa sát vào người bà, hai tay ôm chặt cánh tay của bà, vẻ mặt nôn nóng, nhưng vì giờ phúc này không khí trong nhà vô cùng áp lực, cho nên không ai chú ý đến sự bất thường của cô.
Phạch…”
Hạ Tâm Bằng đứng phắt dậy vội vàng đi ra ngoài. Mới đi đến cửa, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đi tới.
Hạ Tâm Băng run rẩy mở miệng, “Tìm được rồi sao?”