Phong Kiêu lập tức híp mắt lại.
Chuyện ở studio đương nhiên không có ai nói cho anh biết, không ngờ người phụ nữ này lại tự mình nói ra.
Anh quay đầu, lần đầu tiên thực sự nhìn kỹ Lâm Đại Nhi.
Lâm Đại Nhi mừng thầm trong lòng, nói nhiều với Phong Kiêu như vậy, rốt cuộc anh cũng có phản ứng lại rồi.
Cô lập tức cúi đầu, thở dài, “Phong tổng, thực sự tôi lúc nào cũng thấp thỏm, cô Đường dù sao cũng là người của công ty anh, tôi…”
Cuối cùng Phong Kiêu cũng mở miệng, “Cô…”
Trong mắt Lâm Đại Nhi xẹt qua tia kinh hỉ, vui sướng ngẩng đầu nhìn Phong Kiêu, tối nay, rốt cuộc anh cũng chịu nói chuyện với cô rồi.
Nhưng không ngờ vế sau của Phong Kiêu chính là…
“Cô là ai?”
Lâm Đại Nhi sửng sốt.
Phong Kiêu nhướng mày nói, “Thời gian của tôi rất quý giá, mau tránh ra.”
Mặt Lâm Đại Nhi trắng bệch!
Nói với anh nhiều như vậy mà anh lại hỏi cô là ai?
Cô là ai!
Đây là một sự sỉ nhục!
Cô luôn luôn tự tin vào gương mặt của mình, hơn nữa từ nước ngoài trở về, địa vị cũng khác biệt, không một ai nhìn thấy cô mà không phải há hốc miệng gọi tên cô!
Vậy mà Phong Kiêu dám…
Lâm Đại Nhi nhận ra sự chán ghét trong mắt Phong Kiêu, đến cái liếc mắt cũng không thèm cho cô nữa, cô đứng trước mặt cản đường anh.
Lâm Đại Nhi rùng mình theo bản năng, Phong Kiêu không hề quay đầu đi thẳng ra sau lưng mình.
Lâm Đại Nhi cứ thế nhìn theo Phong Kiêu đi tới trước mặt An Mộc rồi thấp giọng nói gì đó, sự nhẹ nhàng đó Lâm Đại Nhi chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt anh.
Cô trừng mắt nhìn hai người kia đứng nói chuyện, rồi cả hai cùng đi vào trong phòng bao, từ đầu đến cuối chưa bao giờ Phong Kiêu mở miệng mời cô!
Sắc mặt Lâm Đại Nhi lại chuyện sang tái mét.
Đường Hạ này! Đáng lẽ Phong Kiêu mời mình làm bạn đi cùng vì cô ta xuất hiện mà đi mất.
Lâm Đại Nhi cũng chẳng thèm nghĩ lại xem, Phong Kiêu người ta CÓ mở miệng mời cô ta hay sao? Đem toàn bộ sự ngộ nhận này đổ hết lên đầu An Mộc.
Hai người kia vừa mới vào phòng bao, liền có phóng viên đi tới, mang ảnh vừa chụp cho Lâm Đại Nhi xem, thận trọng mở miệng, “Lâm tiểu thư, cô muốn bám vào Phong tổng để nổi tiếng sao?”
Lâm Đại Nhi quắc mắt nhìn, “Nói cái gì vậy?”
Tay phóng viên đáp, “Minh tinh trong nước không ai dám có scandal với Phong tổng, bao năm nay rồi, anh ta không nể mặt ai bao giờ.”
Lâm Đại Nhi cười nhạt, “Tôi thấy là gan đám người đó quá nhỏ! Không phải lần trước tôi cũng đã có scandal đấy sao? Anh không thấy tôi đã có mặt trên trang bìa bao nhiêu tạp chí không?”
Tay phóng viên sửng sốt, sau đó cũng gật gật đầu, “Đúng đúng!”
Sau đó quay đầu nhìn về phía phòng bao, “Không ngờ Phong tổng lại có chút cảm tình với Đường Hạ, có cần tung tin này ra ngoài không?”
Lâm Đại Nhi hừ lạnh một tiếng, “Tung cái gì, sẽ chỉ làm cho Đường Hạ nổi tiếng hơn mà thôi, tôi không ngu như vậy! Hẳn Đường Hạ còn đắc ý cho rằng không có ai phát hiện ra, sao chúng ta phải làm gió đông?”
Tay phóng viên gật gù đồng ý, cũng không khuyên Lâm Đại Nhi nữa, dù sao đã được cô trả thù lao, đành tận lực phục vụ thôi.
*
Vừa vào phòng, Thượng Quan Vũ đã nhảy ra, “Ài, sao lại đến trễ vậy?”
An Mộc nhìn vào trong, liền phát hiện ngoài mấy người đàn ông, lại có thêm một người không ngờ sẽ có mặt ở đây, Diệp Đồng Đồng.