An Mộc đang không biết nên nói thế nào, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thét cùng âm thanh bị xô đẩy.
Lý Mạt Mạt và An Mộc nhìn nhau, vội vàng đi ra khỏi phòng thay quần áo, liền nhìn thấy bên ngoài phòng nghỉ,có hai cô gái tầm 20 tuổi, một cô đang ôm chân mình, sắc mặt trắng bệch.
Người còn lại đưa lưng về phía phòng thay quần áo, khoác một bộ y phục trong manga “Diêm Ma Ái”.
Lý Mạt Mạt nhìn tình huống này, nóng nảy nói, “Sao lại thế này?”
“Đội trưởng!” Cô gái bị trẹo chân tủi thân hô lên, hốc mắt đỏ bừng, “Đội trưởng, cô ta đẩy tôi, cố ý làm tôi trẹo chân!”
Lý Mạt Mạt vội vàng ngồn xổm xuống, “Lý Diễm, chân cậu không sao chứ?”
Lý Diễm cắn răng:”Đau lắm, không đi được, đội trưởng, tôi làm sao mà tham gia thi đấu được bây giờ?”
“Đội trưởng, cô ta cố ý! Cô ta biết Lý Diễm là chủ lực đội chúng ta, cho nên cố ý đẩy bạn ấy ngã!” Bên cạnh có người lớn tiếng nói.
Lý Mạt Mạt đứng phắt dậy, quay đầu trừng mắt nhìn người sắm vai “Diêm Ma Ái”, “Cô là ai? Sao lại đến phòng chúng tôi?”
Diêu Ma Ái nhìn thấy Lý Mạt Mạt, hơi kinh ngạc, “Là cô?”
Giọng nói quen thuộc làm Lý Mạt Mạt và An Mộc có chút sững sờ, nhìn kỹ thì thấy dưới lớp hóa trang dày cộp, không phải là cái con người hôm qua còn gào lên rằng mình bị bắt nạt - Đặng Vi sao?
Trời ạ, An Mộc cảm thấy thế giới này đúng là quá nhỏ rồi!
Đặng Vi cũng hơi sững sờ, rất nhanh liền nhếch mép cười lạnh.
Đã sớm nghe nói trong cuộc thi này có một “Hắc mã”, Ảo Ảnh Thiếu Niên, cho nên cô muốn đến đây để xem xem rốt cuộc bọn họ sắm vai gì.
Không ngờ lại là “Đông Hoa công chúa”!
“Đông Hoa công chúa” gần đây rất hot, lại là nhân vật thần thoại của Hoa Hạ, đúng là rất ấn tượng.
Đặng Vi sốt ruột nên cố ý đẩy Lý Diễm ngã trẹo chân, trừ bỏ quân bài chủ lực này cô cũng không tin đối phương có thể thắng mình!
Lý Mạt Mạt nghe vật thì siết chặt nắm tay, phẫn nộ nhìn Đặng Vi, “Cô đến phòng chúng tôi làm gì?”
Đặng Vi cười lạnh, “Tôi đi nhầm phòng không được sao?”
“Cô...!” Lý Diễm đỏ mắt nói, “Vậy sao cô lại đẩy tôi?”
Đặng Vi nhún vai, “Tôi đâu có đẩy cô? Rõ ràng tôi chỉ vỗ nhẹ cô một cái, muốn hỏi phòng 102 đi đường nào, ai ngờ cô nhát gan như vậy, hoảng sợ đến mức tự ngã trẹo chân?”
“Cô...” Lý Diễm nước mắt lã chả nhìn về phía Lý Mạt Mạt, “Đội trưởng!”
Nam sinh bên cạnh cũng nổi giận, “Đội trưởng, đánh cô ta một trận, dám bắt nạt người của chúng ta, đúng là chán sống rồi!”
Đặng Vi nghe vậy sắc mặt tái đi.
Lý Mạt Mạt lập tức ngăn chặn “Không được! Thời khắc mấu chốt mà chúng ta lại đánh người, tuy chúng ta không có lỗi nhưng chỉ e sẽ bị tước tư cách tham gia thi đấu!”
Đặng Vi nhẹ nhàng thở ra, trừng mắt đắc ý nhìn bọn họ, “Đúng, cho nên....nếu không có việc gì, các học đệ học muội mời tránh đường, tôi đi trước...lát nữa gặp lại trong cuộc thi.”
Nói xong, cô ngay cả một lời giải thích cũng không có, nghênh ngang đi thẳng ra ngoài!
“Đội trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?”
Lý Diễm cắn râng nói, “Tôi, tôi có thể đi được!”
Lý Mạt Mạt lắc đầu, “Không được, nếu cô đi khập khiễng, khí chất nhân vật sẽ bị mất đi.”
Cô nhíu mày thật chặt, đang không ngừng suy nghĩ, nhìn thấy Lý Diễm đang nhìn về đằng sau mình.
Lý Mạt Mạt quay đầu nhìn thấy An Mộc, hai mắt sáng ngời!