Mục lục
Kim Cương Khế Ước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Bạch dương & Thanh Tiếu
Beta: Nghi Phương
Dương Thanh Thanh sờ sờ trán Mặc Thiên Trần: “không phải chị thật sự tin Chu Tiểu Kiều là xuất phát từ lòng tốt mà cứu chị đấy chứ?”
“Như Khanh đã nói với chị rồi, anh đã điều tra kết quả là do Thiên Mộ Đình chỉ điểm ấy người bắt cóc chị. Nhưng Thiên Mộ Đình vẫn đang là người sống đời sống thực vật trong bệnh viện, em nói cô ấy làm sao gây ra chuyện này được đây? Mặc Thiên Trần không thể nào hiểu được.
Dương Thanh Thanh nhảy dựng lên: “Có chuyện đó à?”
“Như Khanh đã điều tra rồi, đương nhiên không thể là giả.” Mặc Thiên Trần nói khẳng định. “Chẳng lẽ em không tin tưởng Như Khanh?”

“Cúc tiên sinh nhà chị điều tra, em nào dám không tin?” Em chỉ cảm thấy chuyện này thật quá ly kỳ.” Dương Thanh Thanh cau mày suy tư.
“Đến Dương đại thám tử cũng không hiểu, vậy thì thật ly kỳ nha.” Mặc Thiên Trần nhạo báng cô, sau đó uống nước chanh.
Dương Thanh Thanh lắc đầu: “Đại tiểu thư, em cảm thấy Chu Tiểu Kiều có liên quan, chị phải tin tưởng vào trực giác của em.”
“Trực giác oan uổng người tốt, chị tin vào bằng chứng.” Mặc Thiên Trần nháy mắt, “Tôi đang giảng đạo lý cho cô hay đấy.”
Dương Thanh Thanh phản bác: “Thứ nhất, Chu Tiểu Kiều từng lên web rêu rao một câu nói: Khi yêu một người, trong tim tự dưng sẽ như bị một chiếc gai đâm vào, rút ra nhất định sẽ đầm đìa máu tươi, vì vậy, tôi sẽ giữ lại chiếc gai kia, để nó vĩnh viễn ở bên cạnh tôi. Chuyện này đã rất rõ ràng, cô ta tuyên bố yêu Cúc tiên sinh, muốn tham lam giữ lấy, cô ta không có được Cúc tiên sinh sẽ không chịu từ bỏ. Mà chị, chính là chướng ngại vật lớn nhất, vì vậy cho dù ngày hôm qua cô thật không đụng xe vào chị, nhưng cũng không phải thật tâm cứu chị, ai lại đi lấy đá tự đập vào chân mình chứ? Thứ hai, Thiên Mộ Đình cũng từng lên web chia sẻ bí quyết tâm đắc của mình là dùng mỹ phẩm có thể khiến bản thân đẹp lên để có thể xuất hiện trước mắt quần chúng. Nếu Thiên Mộ Đình thật sự nằm bệnh viện chưa tỉnh, thì cũng có thể là người trong trang web của Thiên Mộ Đình giới thiệu, sau đó vu oan giá họa cho Thiên Mộ Đình.”
Mặc Thiên Trần nghe xong: “Thanh Thanh, những lời của em chỉ là phỏng đoán, không có bằng chứng rõ ràng, Microblogging là nơi tự do ngôn luận, ai cũng có thể phát ngôn, không nhất là Chu Tiểu Kiều nói những câu kia là ám chỉ Như Khanh, còn chuyện giả mạo Thiên Mộ Đình cũng không nhất định là Chu tiểu thư đứng sau lưng điều khiển. Chẳng ai lại đi diễn kịch như vậy, vậy mục đích thật sự là gì?”
“không cần biết cô ta dùng mục đích gì đến gần chị, đích đến cuối cùng cũng đều là Cúc tiên sinh.” Dương Thanh Thanh phân tích cho cô, “Nếu không tin, bây giờ chúng ta đặt cược đi, nếu em thắng, chị phải bao chi phí cho em đi Pháp mua đồ nha.”
“Còn nếu em thua?” Mặc Thiên Trần trừng mắt nhìn cô.
“Em sẽ không chỉ làm trợ lý cho chị, còn đến nhà chị giúp việc một tuần lễ.” Dương Thanh Thanh cười nói.
“đi làm việc! Chẳng có lấy một tí nghiêm chỉnh.” Mặc Thiên Trần đuổi cô ra ngoài, rồi chợt nhớ tới chuyện gì đó, “Mà sao em có thời gian chơi Microblogging? Vậy có phải nên bị trừ lương không đây?”
“Đại tiểu thư, đó là công việc mà, chúng ta là bộ phận bán hàng, dùng Microblogging tìm khách hàng, bây giờ rất được hoan nghênh đó.” Dương Thanh Thanh lập tức hiến mị, “Mấy tháng qua thành tích đột nhiên tăng mạnh, đều là nhờ Microblogging giúp chúng ta.”
Mặc Thiên Trần không dễ gạt như vậy: “Vậy Thiên Mộ Đình với Chu Tiểu Kiều kia có liên quan đến khách hàng của em sao? Em để ý đến Microblogging của họ?”

“Ha ha…” Dương Thanh Thanh lập tức biểu lộ vẻ mặt tươi cười, “Vì bọn họ có liên quan đến Thiên Mộ Dương! Thiên Mộ Dương là khách hàng của chúng ta, hai vị kia lại là khách quen trên web của hắn, em thuận tiện thì liếc mắt nhìn thôi. thật ra thì đại tiểu thư à, cô với Cúc tiên sinh cũng có thể dùng Microblogging đưa tình, rất lãng mạn đấy aa~”
“không phải em và Thiên Mộ Dương chia tay rồi sao? Vẫn còn chú ý đến người ta? Hơn nữa, nghiệp vụ công ty hắn cũng do nhiều người đảm trách. Dương Thanh Thanh, chỉ sợ em không đơn giản là tùy tiện chơi Microblogging nha!” Mặc Thiên Trần bắt đầu gạt cô, “Còn không khai ra sẽ cắt lương tháng này!” Cúc Như Khanh mọi việc đều muốn chiếm lĩnh vị trí bá chủ, anh chịu dùng Microblogging đưa tình sao, Mặc Thiên Trần tuyệt đối không tin.
Quả nhiên là quan lớn muốn đè chết người mà! Dương Thanh Thanh đành phải thành thực khai báo: “Em lên web góp nhặt tin tức, cũng tuyên truyền tin tức Thiên Mộ Đình với người đàn ông khác, mục đích đúng là để đả kích Thiên Mộ Dương. Nhưng mà, đại tiểu thư à, bây giờ em sẽ rửa tay gác kiếm, không làm thế nữa.”
Mặc Thiên Trần hơi ngẩn ra: “Thanh Thanh, em vẫn còn thích Thiên Mộ Dương sao?”
Dương Thanh Thanh khóe môi co lại, sau đó bất mãn mà nói: “Ai lại thích người từng tổn thương mình chứ!”
nói xong, liền đi ra ngoài. Mặc Thiên Trần than một tiếng, Dương Thanh Thanh bề ngoài hung dữ với người khác, nhưng tâm tư lại mềm mại vô cùng. Tình yêu ơi tình yêu, thật sự rất khó hiểu! Nếu ngày nào đó, Cúc Như Khanh không còn thích cô nữa, muốn chia tay với cô, cô cũng không thể tiêu sái, có thể cùng anh nói tiếng gặp lại! Mặc Thiên Trần không biết nếu thật sự có ngày đó, bản thân sẽ ra sao? Lúc trước cô đã từng không tìm được Thần Phong, mà vẫn có thể kiên cường sống tiếp. Nếu thật có một ngày nào đó không có Cúc Như Khanh, cô có lẽ cũng có thể kiên cường như vậy lần nữa!
Mặc Thiên Trần cầm tờ báo trên bàn xem lại tin tức liên quan đến Chu Truyền Hảo, phía cảnh sát tuyên bố: Vụ việc của Chu Truyền Hảo rất nhanh sẽ có kết quả, như vậy Chu Tiểu Kiều phải gấp rút tìm người ứng cứu rồi, tối qua khẩu khí Cúc Như Khanh như vậy, trăm phần trăm là anh sẽ không ra tay giúp đỡ, Mặc Thiên Trần cũng không thể động đến anh! Anh sẽ không chỉ không giúp đỡ, ngược lại có khi còn thêm dầu vào lửa, nhưng anh là Cúc Như Khanh, cô là Mặc Thiên Trần, cô không làm được cái loại chuyện tuyệt tình kia, huống chi hôm qua Chu Tiểu Kiều vừa cứu cô, là thật lòng cũng được, là giả vờ cũng được, cô nghĩ, nếu Chu Tiểu Kiều không ép cô nữa, cô cũng sẽ giúp đỡ thôi.
Công việc còn chưa xong, Mặc Thiên Trần đã thấy cha xông vào phòng làm việc của cô: “Thiên Thiên, mẹ3acon đột nhiên phát bệnh, Ngũ Hưng đã đưa đi bệnh viện, chúng ta mau đến đó.”

“Mẹ…” Mặc Thiên Trần bị dọa sợ đến mức văn kiện trên tay rơi xuống, có phải Chu Tiểu Kiều thấy cô không chịu ra mặt giúp đỡ, mới nói ẹ cô nghe chuyện gì, khiến mẹ cô ngã bệnh…. Mặc Thiên Trần cái gì cũng không kịp nghĩ, chạy theo Mặc Chấn Đông ra khỏi phòng làm việc, tức tốc chạy đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, Lý Tình Y đang được cấp cứu, tài xế Mặc gia Ngũ Hưng đang lo lắng chờ đợi, vừa nhìn thấy bọn họ tới, lập tức nói: “Lão gia, đại tiểu thư, phu nhân thấy không thoải mái, tôi lập tức đưa tới đây.”
“Mẹ sao có thể như vậy?” Mặc Thiên Trần khóc.
Mặc Chấn Đông ôm Mặc Thiên Trần đang khóc thút thít: “Bình tĩnh, Thiên Thiên, mẹ3acon nhất định không có chuyện gì.”
“Cha…” Mặc Thiên Trần càng nghĩ càng sợ, càng khóc càng thương tâm, cô sợ, rất rất sợ…
Mặc Chấn Đông khẽ vuố.t ve lưng cô đang run rẩy, ánh mắt lo lắng nhìn phòng cấp cứu, tim ông cũng đập rất nhanh, vô cùng gấp gáp, chuyện hôm nay cũng là vì sáu năm trước ông vào tù, Lý Tình Y bị tức đến phát bệnh, vợ chồng ân ái đã hơn nửa đời người, vẫn còn muốn cùng nắm tay đi hết hành trình cuộc đời, ông làm sao có thể không đau lòng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK