Mục lục
Kim Cương Khế Ước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Beta: N.P
Tới giờ ăn trưa, hai đứa trẻ vẫn còn tranh luận, Mặc Thiên Trần kéo cả hai đi rửa tay, “Các con lên thuyền từ lúc nào?”
“Bọn con đã đến từ hôm qua.” Cúc Hoài Cần vươn tay, Mặc Thiên Trần nắm lấy đôi tay nhỏ bé, “Mẹ, tối qua sao rất sáng, con còn nhìn thấy được Bắc Đẩu thất tinh.”
“Cái gì?” Mặc Thiên Trần còn tưởng bọn trẻ sáng nay mới tới, không ngờ tối qua đã đến rồi, người đàn ông này, tức chết cô!
Cúc Cầm Du lại nói: “Mẹ, con tự rửa…”
“Cầm Du ngoan, rửa tay xong cùng Hoài Cẩn ra dùng cơm.” Mặc Thiên Trần dặn dò hai đứa xong, lập tức chạy đi, thấy trong phòng ăn, Cúc Như Khanh đang rót rượu đỏ vào ly.
cô tức giận nhìn anh chằm chằm, “Sao không nói cho em biết?”
“không muốn em bị phân tâm.” Đó là phúc lợi của anh, nên chỉ còn cách để hai đứa trẻ chịu uất ức, gặp mẹ trễ một tí.
“Anh… Anh có thể đứng đắn chút không?” Mặc Thiên Trần vươn tay định ngắt tay của anh, đột nhiên nhớ đến vết thương trên tay anh, đành thôi, “Em có lúc nào phân tâm sao? rõ ràng là anh vì thỏa mãn tư dục, mới không chịu nói cho em biết.”
Cúc Như Khanh bưng một ly rượu lên cho cô, “Chủ yếu là tối qua không có thời gian nói với em, chúng ta đều bận, không phải sao?”

Đúng rồi! Vội vàng làm vận động nam nữ! Mặc Thiên Trần tức cũng không thể đánh anh, đành nâng rượu lên uống, liền bị sặc, cô “khụ khụ khụ” vài tiếng, Cúc Như Khanh vỗ vỗ lưng cô, nói: “Con tuy là bảo bối của ba mẹ, nhưng chúng ta cũng cần có thời gian riêng cho nhau, không gian cũng phải có, không thể dành hết cho con, hiểu không?”
“Dù sao đi nữa, anh luôn có lý do.” Mặc Thiên Trần tức giận đáp.
Tối qua cô triền miên với anh cả đêm, căn bản không có thời gian xem xét du thuyền, để biết bọn trẻ đến, bây giờ còn nghe anh nói vậy, cô dĩ nhiên không đồng ý.
“Giận sao?” Đầu anh khẽ cúi thấp, hỏi cô.
Mặc Thiên Trần nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, hai người vất vả mới có thời gian ở cùng nhau, hôm nay là chủ nhật, bọn họ đã có rất nhiều cuối tuần không ở bên nhau, cô làm gì có thời gian để giận dỗi!
cô đưa tay ôm hông anh: “Xin lỗi!”
cô không nên giận vì chuyện nhỏ nhặt này, khó có được buổi sáng yên bình như vậy, cũng khó có thời gian gặp nhau, cô nhất định phải trân trọng thời gian ở bên anh, không thể vì ít chuyện vặt mà tức giận.
“Được, bọn trẻ rửa tay xong rồi, chúng ta bắt đầu dùng bữa thôi.” Cúc Như Khanh vuố.t ve mái tóc dài của cô, rồi kéo ghế cho cô ngồi.
Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du rửa tay xong chạy đến, một trước một sau, “Ba, mẹ, ăn cơm!”
một nhà bốn người ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du theo thói quen đi ngủ trưa, Mặc Thiên Trần dẫn hai đứa trẻ tới phòng ngủ, cho bọn chúng ngủ ở phòng riêng, nhìn gương mặt ngủ say của chúng, cô cũng nở nụ cười hạnh phúc.
một lát sau, Mặc Thiên Trần ra khỏi phòng bọn nhỏ, trở về phòng thì không thấy Cúc Như Khanh.
cô cảm thấy kỳ lạ, anh không ngủ được bao nhiêu, sao lại không đi ngủ trưa, bây giờ trưa rất nóng, anh đi đâu rồi?
Mặc Thiên Trần lên boong thuyền, nhìn khắp nơi, xem có anh không, kết quả nhìn thấy anh đang câu cá ở một lan can không xa, không ngờ anh còn có thú vui này?
“Như Khanh, anh không ngủ trưa sao?” cô ngồi xổm bên cạnh anh, “Tối qua anh ngủ rất ít.”
“Anh không có thói quen ngủ nhiều, còn em, sao không đi ngủ? đi ngủ một lát đi.” Cúc Như Khanh biết tối qua cô mệt muốn chết rồi.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Nhưng em muốn ở cùng anh.”
Cúc Như Khanh cười cười, sau đó xách cần câu, hai người cùng đi đến đuôi thuyền, tìm chỗ râm mát ngồi xuống.

Mặc Thiên Trần nhìn anh ném cần câu xuống nước, hỏi anh: “Anh không bỏ mồi, làm sao câu cá?”
“Anh có thể câu được cá, có tin không?” Anh nhẹ giọng cười đáp.
“Anh nghĩ mình là Khương Thái Công câu cá sao, sẽ có người tình nguyện mắc câu?” Mặc Thiên Trần dĩ nhiên không tin anh.
*Khương Thái Công: Khương Tử Nha, chi tiết truyền thuyết câu cá của Khương Tử Nha xem tại: vi.wikipedia.org/wiki/Khương_Tử_Nha
Cúc Như Khanh ngồi cạnh cô, “Anh còn lợi hại hơn Khương Thái Công, anh muốn nó mắc câu nó phải mắc câu, em không tin sao?”
“Tất nhiên, Khương Thái Công là có người tình nguyện mắc câu, anh nhất định cũng có rất nhiều mỹ nhân ngư muốn tự mình mắc câu.” Mặc Thiên Trần che miệng cười.
Cúc Như Khanh dường như nhớ ra điều gì đó, anh khẽ nhíu mày, “Có một đêm, em tới nhà máy, tại sao không vào?”
“Đêm nào?” Mặc Thiên Trần chưa phản ứng kịp.
“Chính là hôm anh ở nhà máy không về nhà, em đến tìm anh, thấy anh và Nghiêm Tiểu Huệ ở phòng làm việc, sao không vào?” Anh ngưng mắt nhìn cô.
Mặc Thiên Trần suy nghĩ một chút, “Em thấy anh đang bận, lại đang bàn công việc với Nghiêm tiểu thư, không muốn quấy rầy anh.”
“Lần sau không cho phép rụt rè như vậy, đã đến rồi còn không vào gặp anh?” Anh ra lệnh.
“Em thấy anh khuya như vậy còn chưa về, sợ anh gặp chuyện không may, mới đi tìm, nhưng thấy anh đang làm việc, em dĩ nhiên không muốn quấy rầy anh, hơn nữa anh cũng biết, em không thể giúp gì cho công việc của anh.” Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Em biết anh và Nghiêm tiểu thư trong sạch, em chưa từng nghĩ buổi tối anh không về là do chơi bời bên ngoài.”

Cúc Như Khanh đưa tay ôm cô vào ngực, “Cho dù có nghĩ vậy, cũng đừng để bản thân uất ức, biết không?”
“Ừ, em biết rồi.” cô tựa vào vai anh, sau đó kêu lên, “Có cá mắc câu thật rồi!”
Cúc Như Khanh vươn tay thu cần câu, Mặc Thiên Trần vui vẻ, như một đứa trẻ say mê cuồng nhiệt nhìn anh.
“Như Khanh, anh làm sao câu được vậy? thật lợi hại quá đi!” cô không thể tin được, nhìn anh.
Cúc Như Khanh nhìn tay cô vỗ vỗ, cao hứng nhảy tưng tưng, lôi kéo cô ngồi xuống, “Tại con cá đần quá!”
Kể từ lúc câu được cá, Mặc Thiên Trần chờ lần sau, nhưng cô chờ rất lâu, cũng không thấy, không khỏi có chút thất vọng.
“Câu cá là phải có tính nhẫn nại, có tính nhẫn nại sẽ có cá cắn câu, mà không có tính nhẫn nại, cá khẳng định sẽ không mắc câu.” Cúc Như Khanh khẽ cười nói.
Mặc Thiên Trần mắt sáng lên, “Mỗi lần Phí Cường Liệt chui vào vòng mai phục của anh, cũng giống như anh câu cá bình thường, mặt không biến sắc dụ hắn mắc câu, nhưng phải công nhận sự chịu đựng của anh thật rất tốt, nên lần nào hắn cũng mắc câu, có phải ý anh là vậy không?”
“Cũng có thể hiểu như vậy.” Cúc Như Khanh gật đầu.
“thì ra câu cá thật không đơn giản, trước đây em cứ nghĩ câu cá chính là để mồi vào móc thôi, không ngờ lại có hàm ý như vậy.” Mặc Thiên Trần đưa tay chống cằm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK