Mục lục
Kim Cương Khế Ước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mặc Thiên Trần bị anh làm xấu hổ chết được, “Tối đi, tối được không?”
“Hôm nay là chủ nhật, chẳng lẽ Trần không muốn ở bên anh sao?” Cúc Như Khanh vén mấy sợi tóc dính mồ hôi trên trán cô ra.
“Em muốn…” cô lại cười nói.
“Vậy chúng ta làm một ngày luôn…” Người đàn ông tuyên bố.
Mặc Thiên Trần trừng mắt, “Như Khanh, hôm nay em phải gặp con gái…”
Ánh sáng trong nhãn tình của anh dần dần mờ đi, thật ra thì nếu hôm nay cô tình nguyện ở bên anh, anh sẽ nguyện ý cho cô hai ngày ở bên con gái, vậy mà, sự thật lại làm hy vọng anh tan vỡ lần nữa.
“Trần, sáng nay là sao? Dụ dỗ anh? Để anh cho em gặp con gái sao?” Anh vô tình chỉ ra mục đích của cô.
“Như Khanh, sáng nay em là thật tâm muốn thân mật với anh.” Mặc Thiên Trần lập tức giải thích.

“Nếu là thật lòng, sao giờ phút này còn nghĩ đến người khác?” Cúc Như Khanh không tin cô thật lòng.
“Em…” Mặc Thiên Trần khó lòng giải bày
“Trần, em gạt anh cũng được, cần gì phải tự dối lòng vậy?” Cúc Như Khanh thở dài một tiếng.
Mặc Thiên Trần gấp gáp nói, “Như Khanh, con gái em là sinh mạng của em, sao có thể gọi nó là người khác? Chẳng lẽ anh không muốn nó là con anh sao?”
“Anh muốn.” Cúc Như Khanh buông một câu.
“Vậy không phải được rồi sao? Em nghĩ đến con gái em, anh nghĩ đến con trai anh, đây là hành động vô cùng bình thường, sao có thể gọi là nghĩ đến người khác?” Mặc Thiên Trần tranh thủ thời gian giải thích.
Cúc Như Khanh lắc đầu, “Em nói đúng một nửa, tính mạng của con đều nằm trong tay chúng ta, đều là quan trọng nhất. Nhưng có một chỗ em nói sai, anh và em là vợ chồng, có thể gọi là một nửa kia của nhau, nếu đã có ngày thuộc về nhau, nghĩa là chúng ta đã giao hòa, chứ không phải vì ranh giới vợ chồng gì đó mà vấp phải đá ngầm!”
Mặc Thiên Trần bị anh nói á khẩu không trả lời được, sắc mặt tái nhợt không phản bác được câu nào.
“Chính em cũng kinh doanh công ty, em nên hiểu trên thương trường luôn có một quy tắc ngầm, lúc buôn bán đàm phán khó tránh khỏi việc dâng hiến phụ nữ cho đối phương, cho dù đó là vợ mình, nếu anh coi lợi ích là trên hết, đẩy em vào ngực người đàn ông khác, cho phép bọn họ tìm vui trên người em, trong lòng em sẽ nghĩ sao?” Cúc Như Khanh tiếp tục nói.

Mặc Thiên Trần sáng nay là muốn yêu, cũng là muốn anh cho cô gặp con gái, thật ra không ngại bị anh nhìn thấu, hay nói trúng tim đen, nhưng bây giờ cô lại thành tội nhân thiên cổ, bị anh lên án là không toàn tâm toàn ý, không phải thật tâm thương anh. “Vậy về sau em không thể chủ động nữa đúng không?” cô tuyệt vọng hỏi.
“không!” Cúc Như Khanh tàn nhẫn nói: “Anh thích chủ động, đặc biệt là lúc em cầu cạnh anh.”
Mặc Thiên Trần rưng rưng nhìn anh, “Cúc Như Khanh, rốt cuộc anh muốn thế nào? Tại sao em làm gì cũng là sai? Anh lấy tiêu chuẩn nào lại phán định là em không yêu anh đủ? Tại sao anh đối xử với em như vậy? Tại sao anh không bao giờ để ý xem em phải chịu đựng ra sao? Tại sao rõ ràng là anh tổn thương, lại luôn cho rằng là em nợ anh? Tại sao muốn lấy chuyện em gặp3acon gái để uy hiếp em?”
Cúc Như Khanh đợi cô nói xong, trả lời: “Mặc Thiên Trần em là điển hình cho kiểu người bị đau mà lại quên nguyên nhân vì sao lại đau… Em, em đến tận bây giờ vẫn chưa cảm nhận được tâm ý của anh đối với em, em có yêu anh đủ không, lần nào anh muốn yêu thương em đều bị em mang điều kiện ra phá hỏng, em luôn vì mục đích mới tiếp cận anh. Đừng bao giờ nhắc đến Thần Phong trước mặt anh nữa, nếu không lần sau kết quả sẽ không như thế này đâu, chúng ta lại nói về3acon gái em, đây là nguyên nhân duy nhất em chịu ở lại bên anh đúng không?”
“Như vậy, anh thừa nhận là mang chuyện3acon gái em ra ép em ở lại, đúng không?” Mặc Thiên Trần hỏi ngược lại anh.
“Nếu anh làm vậy, em sẽ cam kết với anh sao? Vậy tình cảm tan thành mây khói rồi! Em đã từng nói: ‘Như Khanh, em sẽ ở lại, em sẽ yêu anh’, nhưng khi vừa quay đầu lại, gặp phải một chuyện, thì nhất thời, em sẽ trở mặt, em sẽ cảm thấy em vì3acon gái em, mới nguyện ý ở lại bên cạnh một người đàn ông ác ma, anh nói có sai không? Có phải anh nói trúng tim em rồi không?” Cúc Như Khanh đau lòng ôm đầu.
Mặc Thiên Trần bị anh tố cáo phải nổi đóa, hồi lâu sau, cô vừa khóc vừa nói: “3acon người không phải cỏ cây, đã quen thuộc rồi thì sao vô tình được, anh cho rằng em có thể khống chế bản thân để không yêu anh sao? Vấn đề là anh luôn khiến em phải sự anh, anh tinh thần bất ổn, anh hỉ nộ vô thường, anh trở mặt vô tình, anh quyền mưu không ai bằng, đến tận bây giờ em vẫn không thể đọc được tâm tư của anh, em muốn đến gần anh, lại bị anh châm chọc thỏa đáng, em muốn rời đi thì không thể ra khỏi cái nhà tù mà anh đã tỉ mỉ tạo ra, Như Khanh, anh coi em là cái gì, anh biết không? Anh biến em thành3acon thú trong đoàn xiếc, phải biết cách lấy lòng người khác đồng thời chấp nhận sự châm chọc.”
“Cúc Như Khanh anh bên ngoài là hạng người gì không đến lượt em đánh giá. Anh đã chân chính tổn thương Mặc Thiên Trần lần nào hả? Em thử hỏi lương tâm mình xem, tốt nhất em nên tỉnh táo lại, tự mình kết thúc chuyện này, đáng lẽ Đồng Tâm Ấn phải nhận hậu quả thảm hơn trăm nghìn lần như thế, anh đã đối xử với em thế nào? Anh có làm gì cũng không bao giờ xuống tay với em, nguyên nhân vì sao em tự suy nghĩ đi.” Cúc Như Khanh nói xong mặc quần áo vào, sập cửa đi.

Mặc Thiên Trần chán nản ngã xuống lại bị đau, nước mắt bắt đầu như dòng suốt nhỏ chạy xuống, rốt cuộc là thế nào? cô muốn gặp3acon gái cũng là sai sao? cô chủ động lấy lòng anh cũng là sai? Chính anh làm việc tàn nhẫn mà, tại sao anh không chịu suy nghĩ?
Cúc Như Khanh, tôi hận anh! Tôi hận anh!! Tôi hận anh!!!
Mặc Thiên Trần nhìn người đàn ông tuyệt tình rời khỏi, cô nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp mười giờ rồi, cô khóc đến thương tâm hơn! Lúc này di động của cô vang lên, vang một hồi cô mới nghe máy.
Thanh âm3acon gái cô lập tức truyền đến, “Mẹ, mẹ không ở nhà sao?3acon và Dương quản gia đến rồi, nhưng không thấy mẹ đâu…”
Mặc Thiên Trần không thể tin được thanh âm truyền đến bên tai,3acon gái cô đã đến biệt thự kia rồi? Vậy tối qua Cúc Như Khanh ra ngoài đã sắp xếp xong xuôi để hôm nay cô và3acon gái gặp nhau sao?
Tại sao? Tại sao anh đã làm xong hết rồi nhưng lại không nói rõ ràng với cô? Tại sao anh cứ luôn chuyên quyền độc đoán tự ình đúng như thế? Tại sao anh luôn thăm dò tâm tư cô vậy? Tại sao rõ ràng muốn tốt cho cô nhưng luôn giả vờ lãnh khốc?
“Mẹ lập tức đến ngay, Bảo Bảo chờ mẹ một lát.” Mặc Thiên Trần không nghĩ tiếp nữa, cúp điện thoại, lập tức đi rửa mặt.
Rất nhanh, cô cầm túi xách ra cửa, ngồi taxi chạy thẳng đến biệt thự.
trên đường đi, cô suy nghĩ rất nhiều, cô cũng hiểu ra, tại sao sáng nay lúc cô nói ra điều kiện Cúc Như Khanh lại tức giận như vậy, hóa ra là vì anh đã sắp xếp xong tất cả trước đó, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời anh, anh nhất định sẽ chủ động đưa cô đi, là cô cố tình không nhìn ra tâm tư anh, khư khư cố chấp để rồi gây gổ với anh.
thật ra, nếu sáng nay cô không chủ động dẫn dụ anh, mà trực tiếp chạy đến biệt thự kia, cũng sẽ thấy Dương Mi dẫn theo3acon gái cô đến đó, chẳng qua là cô tự làm chuyện ngu xuẩn tiền mất tật mang, cố hết sức rồi lại không được gì, đắc tội người đàn ông kia làm anh nghĩ cô yêu anh là có mục đích không thuần khiết.

nói cho cùng, cũng là cô không tín nhiệm anh, dùng đúng phương pháp nhưng lại bị tác dụng ngược. Khó trách Cúc Như Khanh bốc hỏa như vậy, Mặc Thiên Trần ảo não không dứt, bây giờ sai cũng sai rồi, cô phải làm sao mới phải đây?
Mặc Thiên Trần nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được gì tốt, tài xế taxi thấy vậy, không nhịn được nói: “Bọn trẻ bây giờ cũng muốn được gả vào nhà giàu có, nhưng lại không biết nhà giàu rất phức tạp, rất nhiều người bị vui đùa rồi, nhưng làm sao đủ thông minh để nhận biết đây? Bởi vì nhà giàu yêu cầu sinh3acon trai nhiều, mặc dù nói xã hội bây giờ nam nữ bình đẳng, nhưng sự phân biệt đã ăn sâu vào tiềm thức mấy nhà giàu có rồi, nhưng cách đó cũng rất hiệu quả, cho dù một ngày nào đó không còn giữ được vị trí của mình ở nhà giàu đó, vẫn có thể được cấp một khoản tiền lớn để nuôi dưỡng3acon.”
Mặc Thiên Trần nghe xong không khỏi cười khổ, “Bác tài, sao bác biết rõ vậy?”
“Tôi có quen một cô gái, cô bé trẻ tuổi xinh đẹp lọt vào mắt xanh của một quý công tử giàu có, cứ nghĩ là bước vào nhà đó, là có thể gia nhập tầng lớp thượng lưu, ai ngờ cái nhà giàu có đó lại thâm sâu như đáy biển, những thứ quy tắc ngầm kia làm cô ấy không chịu nổi phải ly hôn, cũng may cô ấy chịu sinh3acon, nên được chia một số tiền nuôi dưỡng lớn, vả lại đứa3acon đó lớn lên đối xử với cô ấy cũng không tệ, cô ấy coi như đỡ khổ.” Tài xế taxi nói cứng cỏi.
Mặc Thiên Trần nghe xong không nói gì, Mặc gia cũng là gia đình giàu có, Cúc gia là nhà giàu lại thần bí, cô quả thật chưa bao giờ biết Cúc gia là nhà giàu thâm sâu, cũng không nhìn ra Cúc Như Khanh cũng là người rất thâm sâu.
Tài xế taxi thấy cô mặt mày ủ ê, không nhịn được nói: “thật ra cô phải nghĩ thông một chút, sống vui vẻ là quan trọng nhất, tiền bạc, danh lợi cái gì cũng là phù du thôi…”
“Hì hì…” một tiếng, Mặc Thiên Trần nở nụ cười, vì bác tài nói câu này là câu đã được lưu hành trên internet rất lâu rồi.
“cô xem cô xem, cô thật tốt, vậy buồn cái gì chứ?” Tài xế taxi thấy trêu được cô cười, ông cũng không nhịn được cười lên.
“Cảm ơn bác tài, tôi vốn không phải buồn gì, chỉ suy nghĩ lung tung thôi.” Mặc Thiên Trần vui vẻ vì đang muốn gặp3acon gái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK