Edit: Nhã Nhược
Beta: Quảng Hằng
Mặc Thiên Trần sửng sốt, cô hiển nhiên không ngờ rằng Cúc Ác Du sẽ hỏi cô vấn đề như vậy, cô lắp bắp nói: "Mẹ không biết..."
cô thật sự không biết, mặc dù cùng Cúc Như Khanh chung sống một khoảng thời gian , thế nhưng cô cảm thấy, cô không biết hắn, hơn nữa, người nọ tâm tư quá sâu, cô cùng hắn hoàn toàn không có điểm chung , vì thế, cô cũng biết tự mình hiểu lấy, cô không mong qua lại, cả đời này cô cũng sẽ không mong có người yêu, chỉ nghĩ có thể tìm được con gái của mình, là đủ hài lòng.
Cúc Ác Du cũng không nói thêm gì nữa, mà bò lên giường đi ngủ.
Sau khi nó ngủ, cô tắt đèn đóng kỹ cửa phòng, sau đó mới đi xuống lầu, cô vốn định trở về phòng, trong lúc vô ý nghe được có người làm đang bàn luận về cô.
"Thiếu phu nhân thật mưu mô, hiểu được lấy lòng tiểu thiếu gia sẽ bảo vệ được địa vị Cúc phu nhân của mình..."
"Đấy là đương nhiên rồi! Thiếu phu nhân thủ đoạn cao tay! Cúc tiên sinh không hề cùng Chu tiểu thư lui tới..."
"Nhưng tôi nghe nói, là công phu thiếu phu nhân trên giường tốt, giống yêu tinh quấn quít lấy Cúc tiên sinh..."
Xem ra mỗi lần cô làm gì, đều biến thành có mục đích rồi bị chỉ trích, Mặc Thiên Trần nhàn nhạt lắc lắc đầu, một người luôn luôn tính kế tính tới tính lui , chẳng lẽ không mệt mỏi sao?
"Các cô đang nói gì đó? Ngại đầu lưỡi dài quá phải không?" Quản gia Đào Trung Ngọc bỗng nhiên xuất hiện, nghiêm nghị mắng.
"Xin lỗi, Đào quản gia..." Hai cô gái trẻ tuổi lập tức kinh sợ.
Đào Trung Ngọc sắc bén nhìn chằm chằm các cô: "Tháng này trừ tiền lương, lần sau nếu lại lắm mồm trực tiếp đuổi."
"Tôi..." một cô gái muốn nói cái gì, nhưng bị một cô gái khác kéo đi, "Cám ơn Đào quản gia, chúng tôi sẽ không dám nữa ."
"Trở lại làm việc đi!" Đào Trung Ngọc bảo các cô rời đi.
"Dạ! Đào quản gia." Hai cô gái lập tức chạy ra.
Mặc Thiên Trần cũng nhìn thấy địa vị của Đào Trung Ngọc ở Cúc gia rất cao, nhưng cũng không phải tâm phúc của Cúc Như Khanh, hôm nay Cúc Như Khanh đã cảnh cáo cô, không nên tin bất luận kẻ nào, chỉ tin tưởng chính mình.
cô đứng trong bóng đêm suy nghĩ, Đào Trung Ngọc gọi một tiếng: "Thiếu phu nhân, còn chưa nghỉ ngơi sao?"
"hiện đang chuẩn bị nghỉ ngơi." Mặc Thiên Trần hướng cô ấy gật gật đầu, sau đó xoay người trở về phòng.
Sau khi trở về phòng, Cúc Như Khanh còn chưa về nhà, cô biết hắn bị thương, vì sao trễ như thế vẫn chưa về?
cô tắm rửa xong, yên tĩnh ngồi ở trên sô pha, tiếp tục nhìn Mộ Dung thi tập, nhưng mạch suy nghĩ đã từ từ bay tới trên người của hắn .
cô biết mình không nên có tâm tư như thế, vốn cô cũng không có hoang mang như vậy, nhưng đêm nay sau khi nghe Cúc Ác Du hỏi, cô ngược lại có chút bối rối .
Giống như, lúc này, cô sẽ nhớ tới hắn. cô nghĩ hắn bị thương, cho dù cô làm người lạ, cũng sẽ quan tâm hắn mà thôi. Đúng vậy, nhất định là như vậy.
Cứ như vậy mạch suy nghĩ loạn lên, di động của cô vang lên lần thứ hai, Mặc Thiên Trần đứng lên nhìn, dĩ nhiên là tin tức thứ hai của người thần bí: "Mặc Thiên Trần, lập tức ly hôn!"
Tâm Mặc Thiên Trần vừa vui vừa sợ, vui chính là có khả năng sẽ tìm được đứa con gái lưu lạc, nhưng mà sợ chính là Cúc Như Khanh dùng công ty Mặc thị uy hiếp cô. cô lấy di động đứng lên, đứng ở ban công, cô nên làm gì bây giờ?
Sau khi đi qua đi lại 8 lần, lại thấy quản gia Đào Trung Ngọc đang ở hậu hoa viên, hai tay cô ta nắm chặt di động, mà di động chợt lóe chợt lóe hình như có điện thoại gọi vào.
Danh Sách Chương: