Editor : Băng Nguyệt
Beta : Nghi Phương
Trong phòng tắm, Mặc Thiên Trần nhắm mắt lại hưởng thụ, Cúc Như Khanh cho cô ở phòng VIP bệnh nhưng vẫn không thể so với phòng tắm ở nhà ! cô ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, nước có hương thơm Ngọc Lan, cô thích mùa thu khi hoa Ngọc Lan nở rộ, lá xanh chỉ làm nền ột đóa hoa Ngọc Lan màu trắng, chưa thấy hoa đã có thể cảm nhận được mùi hương.
cô lẳng lặng hưởng thụ tất cả, trong đầu lần nữa hiện lên một màn mỹ nam đi tắm, kế tiếp sẽ ra sao, cô coi như cái gì cũng không biết, người đàn ông này tối nay chỉ sợ là không chịu buông cô ra rồi. Mặc Thiên Trần dùng sức vỗ mặt nước, nước bắn tung tóe trên mặt, cô mở mắt ra, tiếp tục suy nghĩ biện pháp.
Khi cô thấy giỏ xách treo trên tường thì lập tức nhảy lên, đây chính là biện pháp hòa hoãn cực tốt, Mặc Thiên Trần lập tức dùng khăn lông lau khô nước trên người, sau đó cầm băng vệ sinh xuống, liều mạng thử dán vào quần nhỏ. Nếu như anh cố ý gì kia, cô cũng có cớ. Dọn dẹp xong xuôi, cô từ từ đẩy cửa phòng tắm ra, đi vào gian phòng.
cô len lén đảo mắt nhìn qua gian phòng, Cúc Như Khanh đang cầm một quyển sách ngồi trên giường lớn, cô lập tức ngồi vào bàn trang điểm, làm khô mái tóc dài đen nhánh, sau đó lại ngưng mắt nhìn gương mặt ửng hồng của mình, bây giờ phải làm gì đây? Nếu như anh vẫn không nói gì cô sẽ xem như cái gì cũng không biết. Tốt lắm.
Cúc Như Khanh tay rời khỏi quyển sách, nhìn người phụ nữ đang ngồi ở gương trang điểm nói: “Cúc phu nhân, tới đây!”
Cái âm thanh gọi Cúc phu nhân này làm Mặc Thiên Trần run như cầy sấy, người khác gọi thì không sao, anh gọi, làm cho cô sợ.
cô để lược xuống , sau đó từ từ đi đến bên giường, mỗi một bước đi, cô cũng cảm giác được nguy hiểm lại nhích tới gần mình hơn, nhịp tim lại đập mãnh liệt lên mấy phần.
Rốt cuộc, cô bước vị trí cách giường ba thước thì ngừng lại, “Cúc tiên sinh, chuyện gì?”
Câu hỏi này của cô hoàn toàn làm Cúc Như Khanh bất ngờ, vợ chồng tắm xong đi ngủ, còn có thể có chuyện gì? Anh nghe được mùi hương hoa Ngọc Lan từ trên người cô truyền tới, tâm tình vui sướng lên.
“Đoạn này anh xem không hiểu, em giúp anh nhìn xem!” Anh chỉ chỉ trong đó một đoạn thi từ.
Mặc Thiên Trần thấy anh cũng thích Mộ Dung thi tập, vì vậy không nghĩ ngợi gì liền bước tới, cô đến cạnh giường khẽ cong người chuẩn bị lấy sách trong tay anh, lại bị người đàn ông kia dùng lực kéo luôn lên giường.
“Cúc tiên sinh…” cô thấp giọng hô lên, người đàn ông này căn bản là không có hảo tâm, xem không hiểu cái gì chứ, tất cả đều là cái bẫy của tên đàn ông phúc hắc này thôi. Nhưng mà, làm sao bây giờ? Cả người cô bị anh ôm trong ngực, cô cảm giác được lồng ng.ực nóng như lửa của anh rất rõ ràng dán phía sau lưng cô.
Cúc Như Khanh bá đạo ôm chặt cô, nghe được hương Ngọc Lan truyền tới, còn có mùi thơm của phụ nữ trong cơ thể cô tản mát ra, sách bị anh nhét sang một bên, trong mắt anh giờ chỉ có cô.
Tim của Mặc Thiên Trần đập càng lúc càng nhanh, eo cô không thể động đậy được, bị người đàn ông dùng lực hai tay bóp chặt, cô thấy được một bên thi tập, khẽ cười, đưa tay cầm lên, sau đó cố tự trấn định mà nói: “Cúc tiên sinh, anh mới vừa nói có một đoạn xem không rõ phải không? Em đọc anh nghe có được không?”
Cúc Như Khanh khẽ cười một tiếng, khẽ vuốt cằm cô, “Hình như là trang thứ năm mươi mốt.”
Mặc Thiên Trần lập tức lật tới trang thứ năm mươi mốt, sau đó nói:
“Lúc thanh xuân, nếu em yêu một người,
Nhất định phải dịu dàng đối đãi người đó.
Bất kể hai người yêu nhau thời gian dài bao nhiêu hoặc ngắn bao nhiêu,
Nếu hai người có thể thủy chung dịu dàng tương đãi như vậy,
Tất cả khoảnh khắc sẽ đều là mỹ lệ không tỳ vết .”
Mặc Thiên Trần đọc được không tránh khỏi nghĩ tới Nhậm Thần Phong, đó chính là tình yêu thời trẻ tuổi của cô. Nhưng mà, chuyện này là đã phạm vào đại kỵ Cúc Như Khanh? cô nghiêng đầu mỉm cười, nhìn người đàn ông đang nhắm mắt lại lắng nghe mình, trên gương mặt anh tuấn của anh không có chút gì giận dữ, vẫn nhàn nhạt khẽ cười, cô không rõ thế nào, đành phải nhắm mắt tiếp tục đọc.
“Nếu bất đắc dĩ chia ly, cũng muốn thật tâm nói tiếng hẹn gặp lại,
Cũng muốn ở trong lòng có cảm tạ, cảm tạ anh vì một phần ký ức.
Về sau trưởng thành, em mới biết, nháy mắt quay đầu lại,
không có oán hận thanh xuân mới có thể một chút cũng không tiếc nuối,
Như núi cương thượng kia trăng rằm lẳng lặng đổi phiên.”
Đây là bài《không oán thanh xuân》của Tịch Mộ Dung*, Mặc Thiên Trần học xong về sau cũng không có ai cho cô bày tỏ, không khỏi nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lật trang kế tiếp.
*Bài thơ dịch nghĩa là “Tuổi xuân không oán hận” – là một trong những tập thơ nổi tiếng của Tịch Mộ Dung . Tịch Mộ Dung (1943) là nhà thơ hiện đại nổi tiếng ở Đài Loan. Sinh ra ở Trùng Khánh (Trung Quốc), lúc nhỏ sống ở Hồng Công, lớn lên theo gia đình sang Đài Loan định cư, sau khi tốt nghiệp ngành mỹ thuật ở trường Sư phạm Đài Loan, bà đi du học ở Bỉ, sau tốt nghiệp với thành tích đầu bảng.
Mặc Thiên Trần tiếp tục đọc, cô thà tình nguyện cùng anh đọc sách cả đêm, cũng không muốn có những chuyện khác xảy ra, cô không biết đọc bao lâu, người đàn ông vẫn lẳng lặng lắng nghe, anh không nói câu nào, anh và cô dường như cũng say mê vào trong câu thơ có chút thương cảm lại có chút vui vẻ này rồi.
“Giống như mầm móng của gió thổi
Ta nghĩ ta có lẽ là lạc đường
Cái thế giới này cũng không phải
Trong khi Lam Đồ đã từng hứa hẹn ta
Nhưng là đã có nước mắt của ta
Vẩy vào sơn kính
Ta trong đêm tối mơ ước nơi rừng rậm
Ta khát vọng cùng tình yêu ở nơi này
Giống như đóa hoa nở rộ rồi lại biến mất. . . . .”
(*Beta có chỉnh sửa một tí trong mấy câu thơ nhé, nhưng cũng khá khó hiểu nên đã cố gắng hết sức văn chương hóa mấy câu thơ rồi. ))
Mặc Thiên Trần đọc đoạn này trong bài 《 Đường dài 》, lúc dừng lại, cằm người đàn ông kia đè trên gáy cô càng ngày càng nặng, phần cổ của cô càng ngày càng đau, cô len lén quay đầu ngắm nhìn anh, anh chẳng biết lúc nào đã ngủ rồi.
Người đàn ông này ngủ thiếp đi, người mà bình thường vô cùng lãnh khốc, lại lúc yên như vậy, cô chưa từng ở khoảng cách gần như vậy nhìn anh ngủ, thì ra khi ngủ, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi.
cô lẳng lặng ngắm nhìn anh, cảm thấy giờ phút này thời gian dường như trôi qua rất chậm, cũng chưa từng ở trong hoàn cảnh như vậy cùng anh thân mật bên nhau. Mặc dù cô vẫn còn rất chần chờ, cũng rất mâu thuẫn. Thế nhưng giờ khắc này, cô cảm thấy đêm thu hoa nở, một mảnh, một mảnh, lại một phiến, nở rộ ở trong lòng…
cô không biết cứ như vậy nhìn anh đã bao lâu, bỏ sách trong tay xuống, cô vô cùng nhẹ nhàng dời đầu anh xuống, ngủ trên gối mềm mại, anh cũng liền vô cùng nghe lời cô, an ổn ngủ thật say.
Mặc Thiên Trần nhìn bàn tay to của anh còn vây quanh eo nhỏ của cô, cô định thừa dịp anh ngủ say, đẩy tay của anh ra, sau đó rời đi. Nhưng mỗi lần cô đẩy ra đến ngón tay thứ năm thì bốn ngón còn lại lại bám vào cô như cũ. Cứ lặp lại nhiều lần như thế, cô tức giận nhìn chằm chằm anh. Anh vẫn như cũ ngủ rất ngon, giống như mình chưa làm gì cả.
Mặc Thiên Trần dù có tức cũng không bộc phát ra được, nhìn anh ngủ say, cảm thấy phát giận bây giờ cũng là hành động sai trái, cô nhẹ nhàng than một tiếng, sau đó tựa đầu vào lồng ng.ực anh, hai người lẳng lặng tựa vào nhau, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh, sau đó cũng từ từ chìm vào giấc ngủ…
Danh Sách Chương: