Mục lục
Kim Cương Khế Ước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: Ruacon95 + Hà Linh
Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô: "Trần, bây giờ chúng ta còn phải tìm ra Chu Tiểu Kiều, cô ta một ngày không xuất hiện thì còn có thể làm ra những chuyện không lường trước được, anh vừa nhận tin, cho nên phải đi xử lý.”
"Anh nhất định phải cẩn thận." Mặc Thiên Trần từ từ buông lỏng tay của hắn ra, rồi lại cầm lại, tất cả bởi vì Chu Tiểu Kiều gây nên, mà bây giờ người trong cuộc trốn quá kỹ, không có ai biết cô ta ở đâu.
"Anh biết rồi, về nhà chờ anh." Cúc Như Khanh vỗ vỗ tay của cô, sau đó xuống xe, đi đến xe của hắn.
Mặc Thiên Trần hạ kính xe xuống, sau đó nhìn bóng lưng hắn rời đi: "Như Khanh, trở về sớm chút, em chờ anh."
Trần Ngọn đưa Mặc Thiên Trần trở về vịnh Aegean Sea, còn Cúc Như Khanh lái xe tới đến bệnh viện.
Thiên Mộ Đình tỉnh lại, mà năm đó rõ ràng cô ta biết chuyện Mặc Thiên Trần làm mẹ thay thế, tuy nhiên Cúc Như Khanh hiểu chuyện này chắc chắn có liên quan tới Chu Tiểu Kiều, nhưng bây giờ Chu Tiểu Kiều đã mất tích, bởi vậy, Cúc Như Khanh không muốn bỏ qua manh mối nhỏ nhoi này.
thật ra thì Chu Tiểu Kiều nhất định sẽ không tìm đến Thiên Mộ Đình, cô ta là người đàn bà có dã tâm, thứ người khác có được cô cũng muốn lấy được, hơn nữa Thiên Mộ Đình là minh tinh làng giải trí, cô vừa tỉnh lại, tất nhiên sẽ được báo đài đưa tin, Chu Tiểu Kiều tuyệt đối sẽ không đưa mình lâm vào cảnh như vậy.
Huống chi, hiện tại toàn bộ thế lực của Phí Cường Liệt biến thành ô hữu, cô cũng không còn người nào để nương tựa, chỉ có thể dựa vào chính mình, tất phải đem mình giấu kỹ hơn.
Dĩ nhiên, hôm nay Cúc Như Khanh tìm đến Thiên Mộ Đình, hiểu rõ Chu Tiểu Kiều là ngụy trang, mà là hi vọng từ trên người Thiên Mộ Đình bới móc ra một chút chân tướng năm đó, hắn không để cho Mặc Thiên Trần tới đây, là lo lắng cô mới vừa phải chịu nỗi đau do cha mẹ qua đời, hiện tại lại phải đối mặt với chân tướng năm đó, cô sẽ không chịu nổi những chuyện này. Chờ hắn biết tất cả chân tướng, sẽ nói cho cô biết. Bây giờ chân tướng còn không biết thế nào, không cẩn thận lại trông gà hóa cuốc.

Sau khi Cúc Như Khanh vào bệnh viện, Trần Ích đi ra dẫn hắn tới phòng của Thiên Mộ Đình, lúc này vẫn còn trong giai đoạn giữ bí mật, không người nào trong giới truyền thông được tới đây phỏng vấn, chỉ có hai anh em Thiên Mộ Đình và Thiên Mộ Dương ở trong phòng.
Thiên Mộ Đình vừa nhìn thấy Cúc Như Khanh , hai mắt lập tức liền đỏ lên: "Như Khanh. . . . . ."
Thiên Mộ Dương che chở em gái của mình, "Các người tới đây làm gì?"
"Anh, Như Khanh đến thăm em, sao anh đối đãi với người ta như vậy?" Thiên Mộ Đình đương nhiên là mất hứng, "Em thích Như Khanh đến thăm em."
Thiên Mộ Dương quay đầu lại nhìn Thiên Mộ Đình: "Em không biết hắn ép Tiểu Kiều đến sống chết giờ còn chưa rõ, em còn thích hắn. . . . . ."
Thiên Mộ Đình như nhớ tới điều gì: "Tiểu Kiều, em họ của chúng ta, cô ấy sao có thể, nhất định là không phải. Anh, em muốn cùng Như Khanh nói chuyện. . . . . ."
"không được!" Thiên Mộ Dương không đồng ý.
"Anh . . . . ." Mộ Đình lập tức liền nóng nảy, "Em chính là không coi anh là anh."
Thiên Mộ Dương lo lắng thân thể của cô lúc này không thể tức giận, hắn chỉ tay : "Muốn nói gì thì hiện tại nói trước mặt tôi."
"Anh, em muốn cùng Như Khanh nói chuyện riêng!" Thiên Mộ Đình vừa nhìn anh mình bắt đầu mềm lòng, lần nữa đưa ra yêu cầu.
"Em vừa không dễ dàng sống lại, lần này hắn sẽ trực tiếp hại chết em." Thiên Mộ Dương nhìn chằm chằm Cúc Như Khanh.
Thiên Mộ Đình lập tức nói: "Anh, Như Khanh sẽ không như vậy, anh ấy chưa bao giờ hại em. Em bị thương, thật ra là chuyện ngoài ý muốn. Huống chi, Như Khanh căn bản cũng không có động cơ hại em, anh không phải là đang vu oan cho người tốt sao? Anh, anh đi ra ngoài trước đi, để em cùng Như Khanh nói chuyện một lúc, có được không?"

Thiên Mộ Dương bất đắc dĩ, chỉ đành phải đứng lên, nhưng hắn hướng về phía Cúc Như Khanh ác ý nói: "Tôi không cần biết thân phận và địa vị của anh cao bao nhiêu, nhưng em gái tôi hôn mê không có liên quan gì đến Chu Tiểu Kiều, anh không thể đối với em gái tôi gây bất lợi, nếu không tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."
Cúc Như Khanh không nói chuyện, hắn nhìn Thiên Mộ Dương đi ra ngoài, sau đó mới ngưng mắt nhìn Thiên Mộ Đình, nói: "Chuyện thay thế năm đó, cô biết bao nhiêu?"
"Như Khanh. . . . . ." Thiên Mộ Đình không nghĩ Cúc Như Khanh đầu tiên là hỏi chuyện của chính mình.
Cúc Như Khanh cũng chỉ có vấn đề này hỏi cô, cho nên đối mặt với kích động còn có ánh mắt hưng phấn của cô, trong lòng hắn bình tĩnh như hồ, không có một tia gợn sóng.
Thiên Mộ Đình rơi nước mắt: "Ngày Tiểu Kiều không có ở đây, anh cũng từng yêu em chứ Như Khanh, chẳng lẽ anh quên mất giữa chúng ta đã từng có thời gian tốt đẹp sao?"
"cô vì muốn chiếm được vị trí cao nhất trong làng giả trí, tôi hưởng thụ thân thể của cô, cái này căn bản là quy tắc ngầm trên thương trường, giữa tôi và cô, làm sao lại có thể là thời gian tốt đẹp? nói đi! cô tột cùng đối với chuyện kia biết được bao nhiêu?" Cúc Như Khanh lãnh đạm nói.
Thời điểm năm ngoái, Thiên Mộ Đình từng dùng thẻ điện thoại gửi thư tín cho Mặc Thiên Trần, dùng chuyện thay thế ép cô ly hôn, Cúc Như Khanh tra được người này chính là Thiên Mộ Đình, Thiên Mộ Đình đã từng cùng giường với hắn, nam nữ hoan tình trước khi kết hôn vốn là chuyện không cần quan tâm, nhưng đó lại là họa của hắn sau khi cưới. Khi hắn tra được là Thiên Mộ Đình uy hiếp Mặc Thiên Trần, cô lại bị thương ngoài ý muốn rơi vào hôn mê rồi.
Thiên Mộ Đình không nghĩ tới hắn nói như thế, không chịu được, nước mắt cô càng chảy càng nhiều: "Em quên mất rồi . . . . ."
"cô. . . . . ." Cúc Như Khanh hai mắt như băng nhìn cô, biết rõ cô không chịu nói, thế nhưng hắn lại chỉ là gật đầu một cái, " Được, nếu là không chịu nói, tôi sẽ khiến cô vĩnh viễn không thể đặt chân trở lại giới giải trí."
"Như Khanh, đừng. . . . . ." Thiên Mộ Đình lập tức sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, "Em mới vừa tỉnh lại, để cho em suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút, được không?"
Làng giải trí là cuộc sống của cô, mà Cúc Như Khanh quyền thế ngập trời nói một câu, thì cô vĩnh viễn chỉ có thể bị lãng quên, không có lịch hẹn, không có quảng cáo, cũng chỉ có thể vĩnh viễn biến mất.

Cúc Như Khanh sao lại có thể bị cô uy hiếp, hắn lạnh lùng nói: "Lập tức nghĩ!"
Thiên Mộ Đình đau khổ. Sau khi Chu Tiểu Kiều đi, cô thật vất vả mới có thể sống bên cạnh Cúc Như Khanh, coi như là một người phụ nữ ấm giường, cô cũng cam tâm tình nguyện, nhưng, “Cúc phu nhân” - ba chữ này cuối cùng vẫn là rơi vào người khác, hơn nữa còn là một người phụ nữ mà tất cả mọi mặt đều không có gì nổi bật.
hiện tại, Cúc Như Khanh vì người phụ nữ kia mà uy hiếp cô, cô ôm đầu, "Như Khanh, đầu của em đau, đầu của em thật sự rất đau. . . . . ."
cô hy vọng Cúc Như Khanh sẽ đưa tay ôm cô một cái, nhưng Cúc Như Khanh chỉ nói: "cô trước tiên nghĩ cho kỹ, nghĩ kỹ sau đó nói cho tôi biết, nếu không kết quả của cô cũng chỉ có một."
Thiên Mộ Đình nhìn bóng dáng Cúc Như Khanh tuyệt tình rời đi, cô khóc, lớn tiếng nói: "Như Khanh, Như Khanh. . . . . ."
Cúc Như Khanh đi ra khỏi phòng bệnh, lập tức đón một quyền của Thiên Mộ Dương, Cúc Như Khanh nghiêng người tránh khỏi, Thiên Mộ Dương hét lớn: "Anh đã nói gì với em gái của tôi?"
Cúc Như Khanh cười lạnh một tiếng: "Tôi nói, để cho cô ta ngoan ngoãn hợp tác, nếu không trong làng giải trí không còn ba chữ Thiên Mộ Đình."
hắn nói xong cũng rời khỏi bệnh viện, còn Thiên Mộ Dương chạy vào phòng bệnh, hắn nhìn Thiên Mộ Đình: "hắn hỏi em cái gì? Mộ Đình, em sao rồi?"
"Anh . . . . ." Thiên Mộ Đình nhào vào trong ngực của hắn, "Tại sao tình tiết kịch trong truyền hình lại xuất hiện trên người em? Em vẫn muốn diễn, bất luận là hôn mê tỉnh lại, còn là xảy ra ngoài ý muốn, lòng em muốn nam chính cũng sẽ ở bên cạnh em, đầu tiên ôm lấy em, nói cho em biết, hắn một mực chờ đợi em, nhưng trong thực tế sao lại không phải như vậy? Đây là vì sao?"
Thiên Mộ Dương than một tiếng: "Em gái, em cũng nói, đây là hiện thực cuộc sống. Thôi đi, chúng ta về sau sống thật tốt, là đủ rồi. Anh chỉ hy vọng em tỉnh lại. Sau đó nhìn em khỏe mạnh hạnh phúc, là tốt rồi."
"Anh. . . . . ." Thiên Mộ Đình không ngừng khóc, "Nhưng em không cam lòng. . . . . ."
"không cam lòng thì có thể như thế nào?" Thiên Mộ Dương lau nước mắt trên mặt cô : "Tiểu Kiều rất nhiều thủ đoạn! Nhà cô ấy lại có thế lực lớn ! Nhưng cuối cùng thế nào, em biết không? Cha của cô ấy bởi vì rửa tiền bị bỏ tù rồi, Tiểu Kiều hiện tại bị Cúc Như Khanh đuổi bắt khắp nơi, đã thật lâu không có tin tức, mà em so ra còn kém Tiểu Kiều, làm sao có thể đấu cùng Cúc Như Khanh? Tốt rồi, chúng ta không cần đấu, liền an an tâm tâm bình bình phàm phàm sống thật tốt, trên thế giới này, có người nhất định phải trở thành Chúa Tể, có người, nhất định sẽ phải không cam lòng cả đời. . . . . ."
"Em phải trở thành người không cam lòng đó sao?" Thiên Mộ Đình bất đắc dĩ hỏi mình ——
Vịnh Aegean Sea.

Mặc Thiên Trần lo lắng đợi Cúc Như Khanh trở lại, hắn không trở lại, cô mỗi phút mỗi giây đều lo lắng.
Nghe được tiếng mở cửa, cô nhào tới, "Như Khanh, anh đã trở lại!"
Cúc Như Khanh thấy bộ dáng khẩn trương của cô, không khỏi vỗ sau lưng cô: "Đúng vậy! Anh đã trở về, không cần lo lắng, anh không sao."
"Tình hình như thế nào rồi? Có tìm được Chu Tiểu Kiều không ?" Mặc Thiên Trần quan tâm hỏi hắn.
"Tạm thời không có, chỉ là nhất định sẽ tìm được cô ta." Cúc Như Khanh kiên định nói.
Công ty Mặc thị.
Mặc Thiên Trần vừa đi làm nhưng không thấy bóng dáng của Triển Thanh Thanh. Sau đó bộ phận nhân sự bên kia gọi điện thoại tới nói cô ấy ngã bệnh cần nằm viện một tháng, bọn họ mới tuyển trợ lý mới cho tổng tài, hôm nay đã đi làm.
Mặc Thiên Trần gọi điện thoại cho Triển Thanh Thanh trước, hỏi thăm bệnh tình của cô ấy, sau đó nói cho cô ấy biết, buổi tối tan việc, mới đến thăm cô. Lúc này, có tiếng gõ cửa: "Vào đi!"
Quản lý bộ phận nhân sự mang theo một cô gái đi vào: "Tổng tài, đây là trợ lý mới, tên là Lý Thiên Tranh, là người từng có năm năm kinh nghiệm làm việc."
Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn Lý Thiên Tranh một chút diện mạo tương đối bình thường nhưng kinh nghiệm cũng rất phong phú: "Được, chúng ta trước thử việc một tháng. hiện tại đi ra ngoài làm việc đi!"
"Dạ! Tổng tài." Lý Thiên Tranh thanh âm so với phụ nữ bình thường trầm thấp một chút.
Mặc Thiên Trần cũng không có để ý những thứ này, mà là vùi đầu bắt đầu công việc, để buổi tối tranh thủ đi thăm Triển Thanh Thanh sớm một chút.
Ba ngày sau Cúc Như Khanh nhận được điện thoại của Thiên Mộ Đình: "Như Khanh, em nhớ ra một ít chuyện rồi, tối hôm nay chúng ta gặp mặt, em sẽ nói cho anh nghe, được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK