Chương 313:
Beta: N.P
Tới giờ ăn trưa, hai đứa trẻ vẫn còn tranh luận, Mặc Thiên Trần kéo cả hai đi rửa tay, “Các con lên thuyền từ lúc nào?”
“Bọn con đã đến từ hôm qua.” Cúc Hoài Cần vươn tay, Mặc Thiên Trần nắm lấy đôi tay nhỏ bé, “Mẹ, tối qua sao rất sáng, con còn nhìn thấy được Bắc Đẩu thất tinh.”
“Cái gì?” Mặc Thiên Trần còn tưởng bọn trẻ sáng nay mới tới, không ngờ tối qua đã đến rồi, người đàn ông này, tức chết cô!
Cúc Cầm Du lại nói: “Mẹ, con tự rửa…”
“Cầm Du ngoan, rửa tay xong cùng Hoài Cẩn ra dùng cơm.” Mặc Thiên Trần dặn dò hai đứa xong, lập tức chạy đi, thấy trong phòng ăn, Cúc Như Khanh đang rót rượu đỏ vào ly.
cô tức giận nhìn anh chằm chằm, “Sao không nói cho em biết?”
“không muốn em bị phân tâm.” Đó là phúc lợi của anh, nên chỉ còn cách để hai đứa trẻ chịu uất ức, gặp mẹ trễ một tí.
“Anh… Anh có thể đứng đắn chút không?” Mặc Thiên Trần vươn tay định ngắt tay của anh, đột nhiên nhớ đến vết thương trên tay anh, đành thôi, “Em có lúc nào phân tâm sao? rõ ràng là anh vì thỏa mãn tư dục, mới không chịu nói cho em biết.”
Cúc Như Khanh bưng một ly rượu lên cho cô, “Chủ yếu là tối qua không có thời gian nói với em, chúng ta đều bận, không phải sao?”
Đúng rồi! Vội vàng làm vận động nam nữ! Mặc Thiên Trần tức cũng không thể đánh anh, đành nâng rượu lên uống, liền bị sặc, cô “khụ khụ khụ” vài tiếng, Cúc Như Khanh vỗ vỗ lưng cô, nói: “Con tuy là bảo bối của ba mẹ, nhưng chúng ta cũng cần có thời gian riêng cho nhau, không gian cũng phải có, không thể dành hết cho con, hiểu không?”
“Dù sao đi nữa, anh luôn có lý do.” Mặc Thiên Trần tức giận đáp.
Tối qua cô triền miên với anh cả đêm, căn bản không có thời gian xem xét du thuyền, để biết bọn trẻ đến, bây giờ còn nghe anh nói vậy, cô dĩ nhiên không đồng ý.
“Giận sao?” Đầu anh khẽ cúi thấp, hỏi cô.
Mặc Thiên Trần nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, hai người vất vả mới có thời gian ở cùng nhau, hôm nay là chủ nhật, bọn họ đã có rất nhiều cuối tuần không ở bên nhau, cô làm gì có thời gian để giận dỗi!
cô đưa tay ôm hông anh: “Xin lỗi!”
cô không nên giận vì chuyện nhỏ nhặt này, khó có được buổi sáng yên bình như vậy, cũng khó có thời gian gặp nhau, cô nhất định phải trân trọng thời gian ở bên anh, không thể vì ít chuyện vặt mà tức giận.
“Được, bọn trẻ rửa tay xong rồi, chúng ta bắt đầu dùng bữa thôi.” Cúc Như Khanh vuố.t ve mái tóc dài của cô, rồi kéo ghế cho cô ngồi.
Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du rửa tay xong chạy đến, một trước một sau, “Ba, mẹ, ăn cơm!”
một nhà bốn người ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du theo thói quen đi ngủ trưa, Mặc Thiên Trần dẫn hai đứa trẻ tới phòng ngủ, cho bọn chúng ngủ ở phòng riêng, nhìn gương mặt ngủ say của chúng, cô cũng nở nụ cười hạnh phúc.
một lát sau, Mặc Thiên Trần ra khỏi phòng bọn nhỏ, trở về phòng thì không thấy Cúc Như Khanh.
cô cảm thấy kỳ lạ, anh không ngủ được bao nhiêu, sao lại không đi ngủ trưa, bây giờ trưa rất nóng, anh đi đâu rồi?
Mặc Thiên Trần lên boong thuyền, nhìn khắp nơi, xem có anh không, kết quả nhìn thấy anh đang câu cá ở một lan can không xa, không ngờ anh còn có thú vui này?
“Như Khanh, anh không ngủ trưa sao?” cô ngồi xổm bên cạnh anh, “Tối qua anh ngủ rất ít.”
“Anh không có thói quen ngủ nhiều, còn em, sao không đi ngủ? đi ngủ một lát đi.” Cúc Như Khanh biết tối qua cô mệt muốn chết rồi.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Nhưng em muốn ở cùng anh.”
Cúc Như Khanh cười cười, sau đó xách cần câu, hai người cùng đi đến đuôi thuyền, tìm chỗ râm mát ngồi xuống.
Mặc Thiên Trần nhìn anh ném cần câu xuống nước, hỏi anh: “Anh không bỏ mồi, làm sao câu cá?”
“Anh có thể câu được cá, có tin không?” Anh nhẹ giọng cười đáp.
“Anh nghĩ mình là Khương Thái Công câu cá sao, sẽ có người tình nguyện mắc câu?” Mặc Thiên Trần dĩ nhiên không tin anh.
*Khương Thái Công: Khương Tử Nha, chi tiết truyền thuyết câu cá của Khương Tử Nha xem tại: vi.wikipedia.org/wiki/Khương_Tử_Nha
Cúc Như Khanh ngồi cạnh cô, “Anh còn lợi hại hơn Khương Thái Công, anh muốn nó mắc câu nó phải mắc câu, em không tin sao?”
“Tất nhiên, Khương Thái Công là có người tình nguyện mắc câu, anh nhất định cũng có rất nhiều mỹ nhân ngư muốn tự mình mắc câu.” Mặc Thiên Trần che miệng cười.
Cúc Như Khanh dường như nhớ ra điều gì đó, anh khẽ nhíu mày, “Có một đêm, em tới nhà máy, tại sao không vào?”
“Đêm nào?” Mặc Thiên Trần chưa phản ứng kịp.
“Chính là hôm anh ở nhà máy không về nhà, em đến tìm anh, thấy anh và Nghiêm Tiểu Huệ ở phòng làm việc, sao không vào?” Anh ngưng mắt nhìn cô.
Mặc Thiên Trần suy nghĩ một chút, “Em thấy anh đang bận, lại đang bàn công việc với Nghiêm tiểu thư, không muốn quấy rầy anh.”
“Lần sau không cho phép rụt rè như vậy, đã đến rồi còn không vào gặp anh?” Anh ra lệnh.
“Em thấy anh khuya như vậy còn chưa về, sợ anh gặp chuyện không may, mới đi tìm, nhưng thấy anh đang làm việc, em dĩ nhiên không muốn quấy rầy anh, hơn nữa anh cũng biết, em không thể giúp gì cho công việc của anh.” Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Em biết anh và Nghiêm tiểu thư trong sạch, em chưa từng nghĩ buổi tối anh không về là do chơi bời bên ngoài.”
Cúc Như Khanh đưa tay ôm cô vào ngực, “Cho dù có nghĩ vậy, cũng đừng để bản thân uất ức, biết không?”
“Ừ, em biết rồi.” cô tựa vào vai anh, sau đó kêu lên, “Có cá mắc câu thật rồi!”
Cúc Như Khanh vươn tay thu cần câu, Mặc Thiên Trần vui vẻ, như một đứa trẻ say mê cuồng nhiệt nhìn anh.
“Như Khanh, anh làm sao câu được vậy? thật lợi hại quá đi!” cô không thể tin được, nhìn anh.
Cúc Như Khanh nhìn tay cô vỗ vỗ, cao hứng nhảy tưng tưng, lôi kéo cô ngồi xuống, “Tại con cá đần quá!”
Kể từ lúc câu được cá, Mặc Thiên Trần chờ lần sau, nhưng cô chờ rất lâu, cũng không thấy, không khỏi có chút thất vọng.
“Câu cá là phải có tính nhẫn nại, có tính nhẫn nại sẽ có cá cắn câu, mà không có tính nhẫn nại, cá khẳng định sẽ không mắc câu.” Cúc Như Khanh khẽ cười nói.
Mặc Thiên Trần mắt sáng lên, “Mỗi lần Phí Cường Liệt chui vào vòng mai phục của anh, cũng giống như anh câu cá bình thường, mặt không biến sắc dụ hắn mắc câu, nhưng phải công nhận sự chịu đựng của anh thật rất tốt, nên lần nào hắn cũng mắc câu, có phải ý anh là vậy không?”
“Cũng có thể hiểu như vậy.” Cúc Như Khanh gật đầu.
“thì ra câu cá thật không đơn giản, trước đây em cứ nghĩ câu cá chính là để mồi vào móc thôi, không ngờ lại có hàm ý như vậy.” Mặc Thiên Trần đưa tay chống cằm.
Beta: N.P
Trời mới biết, cô mặc áo tắm trông mê người cỡ nào!
Trong làn nước biển trong suốt, Cúc Như Khanh cũng có thể thấy được vóc người xinh đẹp của cô, giống như một mỹ nhân ngư bơi tới lui bên người anh, màu sắc trắng đen tương phản, hấp dẫn tầm mắt của anh cực độ, khiến anh hận không được hoàn toàn vây cô lại, không để cho những người đàn ông khác nhìn thấy.
Mặc Thiên Trần giống như hải tảo bám trên người anh, cô bĩu môi: “Anh thật quá bá đạo…”
“Anh không phải đệ nhất thiên tài bá đạo như vậy!” Hai đầu lông mày anh ngưng tụ.
Mặc Thiên Trần lúc này mới nhìn thấy cánh tay bị thương của anh đang ngâm trong nước, cô không khỏi cau mày nói: “Xem anh kìa, vết thương vẫn chưa khỏi, sao lại chạy xuống nước làm chi?”
“Anh sợ em và con gái chết chìm.” Cúc Như Khanh nói xong vu.ốt ve Cúc Hoài Cẩn đang bơi trong con vịt.
Cúc Hoài Cẩn nở nụ cười: “Ba sợ vóc người của mẹ bị đàn ông khác thấy hết!”
“Con lại biết…” Mặc Thiên Trần ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn như trứng của đứa bé.
Mặc Thiên Trần trượt khỏi người Cúc Như Khanh, có anh chăm sóc Cúc Hoài Cẩn, cô có thể tự do bơi vài vòng quanh họ, nước biển lạnh bao quanh cô, cô có thể nhìn thấy bắp chân ngắn ngủn của con gái đang không ngừng nhích tới nhích lui, và hai chân hữu lực của Cúc Như Khanh, đứng thẳng trong nước, cô bơi về bên cạnh bọn họ, hôn lên gò má Cúc Hoài Cẩn một cái, sau đó cùng Cúc Như Khanh đứng giữa biển ôm hôn.
Chưa bao giờ cảm thấy giống thế này trước đây, nhưng số mạng đã sắp đặt, cuối cùng trời cao cũng đã chiếu cố đến cô, phủ hạnh phúc xuống người cô.
Ba người từ biển đi lên, Cúc Như Khanh ôm Cúc Hoài Cẩn, còn Mặc Thiên Trần thì ôm lấy cái phao hình con vịt, cùng nhau lên bờ.
Cả nhà cùng đi trên bờ cát, nhất thời thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai, người phụ nữ có vóc người cực nóng, trong ngực còn có con gái nhỏ đáng yêu, nước da trắng ngần như thủy tinh, mấy phụ nữ vây quanh Cúc Như Khanh lúc nãy cũng nhìn sang.
“Người ta đã có bà xã và con gái đấy…”
“Đương nhiên là không để ý tới chúng ta….”
“Nhưng cô xem trên bụng người phụ nữ đó có một vết sẹo…”
“Đúng nha! Nhìn y như con rết, quá xấu…”
Cúc Như Khanh nghe đến đó, hai mắt lạnh lẽo không ngừng b.ắn ra những tia sắc lạnh về phía mấy người phụ nữ bát quái.
Mặc Thiên Trần đi bên cạnh anh, không nói lời nào, ngay cả vẻ mặt, cũng trước sau thong dong.
Mấy người nữ kia nhận được ánh mắt lạnh như băng của Cúc Như Khanh, đành phải ảo não chuyển hướng nơi khác, một số khác rời khỏi bờ cát.
Cúc Như Khanh đưa tay ôm Mặc Thiên Trần vào ngực, nhẹ nhàng nói một câu: “Xin lỗi.”
Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười: “Sao lại nói vậy! Vết thương này nếu người hiểu biết nhìn vào sẽ biết đó là vết thương do sinh nở, người không biết thì dĩ nhiên sẽ không hiểu. trên thế gian này người hiểu được thì hiểu, không hiểu được thì cũng chẳng sao. Làm một người mẹ, vết thương như vậy không phải là xấu xí, ngược lại còn vô cùng vinh quang.”
cô nói xong cũng nhìn về phía Cúc Hoài Cẩn trong ngực Cúc Như Khanh, có một cô con gái như vậy, đã là sự đền bù tất cả tổn thương.
Cúc Như Khanh ôm cả hai mẹ con vào ngực, chuyện đã qua hãy cho nó qua đi, những thứ tốt đẹp chính là đang ở trước mắt, bọn họ vẫn còn ngày mai.
Cả nhà trở lại du thuyền, Dương Mi đưa hai đứa trẻ đi tắm rửa.
Mặc Thiên Trần cũng trở về phòng tắm rửa, cô đứng dưới vòi nước, còn chưa kịp c.ởi đồ bơi trên người ra, Cúc Như Khanh đã đi vào.
“Em còn chưa tắm xong!” cô nhìn ánh mắt rực lửa của anh, cũng biết anh muốn làm gì.
Cúc Như Khanh đi tới, đứng dưới vòi nước giống cô, “Tốt quá, chúng ta cùng tắm.”
Mặc Thiên Trần vừa tiếp xúc với da tay của anh, trên người không khỏi nổi lên phản ứng, cảm thấy nóng hừng hực, hơn nữa người đàn ông chỉ mặc một cái quần bơi trên người, còn trên người cô, cũng là trên dưới hai mảnh nho nhỏ vải vóc vây lại thôi.
Vòi nước từ trên xả xuống, văng xuống người bọn họ, bọt nước văng tứ phía, hai tay anh giữ lấy hông của cô, nhìn bộ dạng xinh đẹp cô, “Vật nhỏ, ăn mặc ít như vậy, em đang muốn dụ dỗ anh sao?”
“Nào có…” cô chỉ là trời sinh vóc dáng rất đẹp thôi.
“Vật nhỏ ăn ở hai lòng….” Anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, thân thể càng ngày càng nóng lên, cô cười hỏi: “Chúng ta có phải là đang yêu cuồng nhiệt không?”
Cúc Như Khanh không nhịn được cười, “Sao hỏi như vậy?”
“Chúng ta kết hôn trước, yêu sau, trở thành chuyện cổ nhân rồi.” Mặc Thiên Trần nhìn ánh mắt của anh, “Như Khanh, anh có yêu em không?”
“Em nói đi?” Anh hỏi ngược lại cô.
Mặc Thiên Trần cắn cắn môi: “Em từng đọc được một đoạn văn, nói thế này. Theo các khoa học gia phân tích: giữa nam nữ sẽ sinh ra lực hấp dẫn, đó là một loại phản ứng hóa học, có thể truyền dẫn qua lại thông qua ánh mắt, da thịt tiếp xúc mà sinh ra, bắt đầu từ đại não, dọc theo thần kinh đi đến máu, tiếp theo làm da đỏ lên, thân thể nóng lên, thậm chí xuất mồ hôi, tâm tình cũng sẽ cực độ kích động, những thứ này chính là cảm giác nam và nữ yêu nhau.”
cô nói xong mỉm cười nhìn vào mắt của anh, nếu nói đến cảm giác khi làn da của hai người tiếp xúc thì… cô nhón chân lên, ôm lấy cổ anh: “Em có cảm giác này đã lâu, anh thì sao?”
“Có từ lúc nào?” Cúc Như Khanh dường như rất có hứng thú muốn biết.
Mặc Thiên Trần từ khoảng cách gần nhìn anh, hai người chóp mũi chỉ cách nhau một tấc, “Thời gian cụ thể em không nhớ được, dù sao thì sau khi kết hôn không bao lâu thì đã có loại cảm giác này, nhưng khi đó lại không biết đó chính là yêu.”
“Làm sao anh cũng không nhận ra nhỉ?” Cúc Như Khanh cười rất đẹp.
“Ngay cả em còn không nhận ra.” Mặc Thiên Trần thân mật chạm một cái vào chóp mũi anh.
Cúc Như Khanh hôn lên môi cô lần nữa, hai người đứng dưới bọt nước k.ích tình hôn nhau nóng bỏng.
“Còn anh…” Mặc Thiên Trần lầu bầu, “Anh vẫn chưa nói?”
“Anh?” Cúc Như Khanh tay đã có động tác, “Anh dùng hành động thực tế chứng minh cho em thấy, anh có yêu em không…”
Kế tiếp, Mặc Thiên Trần không còn cơ hội nói chuyện vô ích, chìm đắm trong thế công mãnh liệt của anh…
Mặc dù là trời đã chạng vạng tối, nhưng trên da của Mặc Thiên Trần vẫn hiện rõ dấu vết, dù không rõ ràng, nhưng Cúc Như Khanh nhìn bộ dáng lúc này của cô, anh khàn khàn giọng: “Lần sau, anh sẽ đặc biệt mua một hòn đảo, mang hai màu da của em ra phơi thành một màu luôn…”
Mặc Thiên Trần vung quyền đánh vào lồng ng.ực anh, nghe nói có người thích xoa dầu toàn thân, sau đó phơi nắng thành một màu da, cứ không mặc gì hết, chỉ vì phơi màu da, cô còn chưa muốn đâu!
“không sợ, chỉ có anh ở bên cạnh…” Anh ôm lấy cô, hai người thân mật kết hợp lại với nhau…
Trong phòng, ngoài tiếng nước chảy ra, là thanh âm phụ nữ nhàn nhạt ngâm xướng, và tiếng thở của đàn ông ra sức cày cấy, gian phòng nhiệt độ không ngừng lên cao, trên người của hai người không biết là dấu vết hay bọt nước, đã hòa lẫn với mồ hôi lấm tấm do yêu đương cuồng nhiệt….