Mục lục
Kim Cương Khế Ước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Cúc Như Khanh có chút thất vọng, “Ai… Em thì bận chuyện công ty, còn anh cũng bận nên không thể đón Hoài Cẩn về!”
“Cái gì?” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, ba người thiếu ai cũng đều không hoàn mỹ nha! Nhưng nghĩ lại, cô không tin, nhất định là anh đang gạt cô.
cô tránh khỏi tay anh, chạy lên lầu, kết quả nhìn vào phòng công chúa, thật không thấy bóng dáng đứa bé đâu, cô bất giác thất vọng, ảo não. Công việc, công việc, vì công việc mà không thể ra nước ngoài gặp con gái.
Cúc Như Khanh đi tới, kéo tay cô, “Trần, là anh không tốt, hay là, bây giờ chúng ta mua vé máy bay bay qua đó.
“Sao có thể trách anh được!” Mặc Thiên Trần tựa sát vào anh, “Là em không có thời gian, không thể đồng thời lo tốt công việc và chăm sóc gia đình, huống chi buổi biểu diễn hôm nay cũng không được hài lòng, có thật là em cái gì cũng không làm tốt không?”
“Anh cũng biết chuyện buổi biểu diễn hôm nay, Chu Tiểu Kiều cố ý chửi bới chèn ép sản phẩm của Mặc thị, em đừng quan tâm đến đánh giá của cô ta, anh bảo đảm ngày mai sản phẩm của Mặc thị đều được mọi người biết đến, được không?” Cúc Như Khanh an ủi cô.

Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, “Dĩ nhiên em không thèm để ý rồi, cô ta cố ý nhằm vào em mà. Lần trước cô ta đoạt đất ở thành Tây của anh, bây giờ ác giả ác báo rồi, em vui còn không kịp!”
Nhắc đến chuyện này, Cúc Như Khanh hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Trần, lần trước anh đã lợi dụng em, anh muốn nói với em một tiếng xin lỗi!”
“Em sớm biết rồi!” Mặc Thiên Trần không để ý, “Em chưa từng trách anh mà… Lần đó, càng chứng minh chúng ta không cần ngôn ngữ mà vẫn có thể phối hợp không chê vào đâu được.”
“Trần…” Cúc Như Khanh cúi đầu, hôn lên bờ môi cô, cho tới bây giờ cô cũng đâu có đần, cô là kiểu người có nhìn thấu cũng không can dự, cảm giác giống như có một loại phong cách quý phái.
Mặc Thiên Trần nhu nhu cười, so ra, anh làm được nhiều thứ hơn, anh phải chắc chắn biết Chu Tiểu Kiều sẽ ra tay với cô, nên mới làm như vậy, mà cô, cũng không kỳ vọng, sẽ hoàn thành nhiệm vụ lần này, mà có thể khiến Chu Tiểu Kiều có thể ngậm bồ hòn không thể làm gì kết quả.
“Ông xã, sinh nhật vui vẻ!” Mặc Thiên Trần ôm hông anh.
Cúc Như Khanh cười nói, “Sinh nhật của bọn trẻ nữa, chúng ta xuống lầu, cùng quay video, được không?”
“Được!” Mặc Thiên Trần cùng anh xuống lầu.
Cúc Như Khanh mở máy, connect với Cúc Hoài Cẩn, tiểu công chúa vui vẻ ngoắc tay với Mặc Thiên Trần.
“Chào ba, mẹ!”
Mặc Thiên Trần hơi ngẩn ra, đây là lần thứ hai cô nghe được con gái gọi Cúc Như Khanh như thế, lần đầu tiên cô cứ nghĩ là ảo giác, nhưng đến lần này, cô nghe rất rõ, dù cô bận rộn cả ngày, nhưng tai vẫn nghe rất tốt.
cô vừa nghĩ đến chuyện Cúc Như Khanh thừa nhận chuyện đêm đó là anh làm, cô lại tự an ủi mình, nhất định là vì thế, nên con gái mới gọi anh như vậy, tránh để người khác nghe được lại nói xấu cô, nghĩ đến đó, cô không khỏi cảm thấy Cúc Như Khanh đối với hai mẹ con cô tốt vô cùng…
“Bảo Bảo, sinh nhật vui vẻ!” Mặc Thiên Trần rúc vào vai Cúc Như Khanh, chúc phúc con gái, “Mẹ vốn dĩ muốn đi Anh thăm con, nhưng mẹ không thể, thật xin lỗi Bảo Bảo…”
cô nói xong, mắt đã đỏ lên, vất vả lắm mới nhận lại được con gái, nhưng rồi vì đủ loại lý do, lại không thể cùng ở chung trong ngày sinh nhật quan trọng, đối với Mặc Thiên Trần, đây là một sự khổ đau!
Cúc Hoài Cẩn vừa nghe xong, nhìn Cúc Như Khanh nói, “Mẹ, ba ức hiếp mẹ kìa!”

Tại sao một đứa trẻ lại có thể nói được vậy chứ? Mặc Thiên Trần nhìn anh, anh chỉ cười, sau đó Mặc Thiên Trần quan sát quan cảnh của con gái trong video, căn bản chính là phòng ngủ của cô trên lầu hai, cô nghi ngờ nhìn Cúc Như Khanh, đúng lúc đó thấy Cúc Cầm Du xuất hiện trước màn hình.
“Mẹ, Hoài Cẩn ức hiếp con đó!” Cúc Cầm Du làm mặt quỷ.
Lần này, Mặc Thiên Trần hiểu ra, căn bản là anh mang con gái giấu trong phòng vô, biết cô sẽ không tin, nhất định sẽ lên phòng con gái xem, anh lại cao tay hơn giấu đứa bé trong phòng ngủ của cô, vừa nghĩ đến, cô lập tức vươn tay bám vào cổ Cúc Như Khanh.
“Cái người này thật xấu xa, anh ức hiếp em…” cô vừa khóc vừa bám anh, nhưng không dùng lăn, cuối cùng tay trượt đến ngực anh, “Em không thèm để ý anh nữa, ai bảo anh trêu em…”
Sau đó là tình tiết trẻ em không nên nhìn, Cúc Như Khanh hôn lê môi, lên gò má, lên mắt cô, ôm thân thể mềm mại không ngừng giãy giụa của cô.
“Buông em ra, em muốn lên lầu gặp con!” cô nhìn chằm chằm anh, người đàn ông này, cô thật sự là vừa yêu vừa hận, lại không có cách nào.
Cúc Như Khanh ôm hông cô, không cho cô đứng dậy, “không phải sinh nhật anh trước sao?”
“Anh là người lớn, sao mà đi giành mấy chuyện này với con nít được?” Mặc Thiên Trần mắt càng mở càng tròn.
Cúc Như Khanh buông cô ra, quả nhiên trong ý thức của cô, con cái luôn mãi mãi quan trọng hơn ông xã! Anh nhìn cô chạy thật nhanh lên lầu, không nhịn được kêu lên, “Trần, mặc đẹp rồi xuống nhé!”
Mặc Thiên Trần quay đầu lại cười, “Dù sao đi nữa, em cũng không mặc váy đâu!”

Lên lầu hai, vừa cửa phòng ngủ ra, cô liền thấy hai đứa bé đang chơi đùa cực kỳ vui vẻ.
“Mẹ…”
Hai đứa trăm miệng một lời gọi cô, Mặc Thiên Trần vươn tay, ôm cả hai vào lòng, “Hai bảo bối, sinh nhật vui vẻ!”
Cúc Hoài Cẩn nói, “Hôm nay là ngày mẹ sinh con ra, mặc dù là sinh nhật con, con vui nhất, nhưng cực khổ lại là mẹ chịu, cho nên, con muốn nói, con yêu mẹ, rất rất rất yêu mẹ.”
Mặc Thiên Trần vừa nghe xong, lập tức rơi lệ vì hạnh phúc, lúc cô sinh đứa bé, đau đến tê tâm phế liệt, đau đớn đó, mãi mãi khắc sâu trong đầu cô, vĩnh viễn không cách nào quên được.
Hôm nay, cô có được con gái, nhưng hàng năm, vào ngày này, cô đều không thể quên được ác mộng, cô không quên được bàn phẫu thuật đã mạnh mẽ rạch bụng cô ra, khiến cô chưa kịp liếc mắt nhìn đã mang con cô đi, cảnh tượng đó, như một chiếc roi da, đánh vào tim cô, khiến vết thương đó không cách nào khép miệng được.
“Bảo Bảo, em cũng yêu con, rất rất rất yêu con…” Mặc Thiên Trần không khống chế được nước mắt, cô đã trải qua năm năm cô đơn như thế, rốt cuộc hôm nay đã có thể cùng con gái mừng sinh nhật, chờ đợi mấy ngàn ngày đêm, rốt cuộc hôm nay đã có thể thực hiện nguyện vọng.
Mặc Thiên Trần ôm Cúc Hoài Cẩn khóc thút thít không kiềm chế được, Cúc Cầm Du vươn tay nhỏ bé ôm lấy cổ của cô, “Mẹ, con cũng yêu mẹ… Mẹ đừng khóc…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK