Beta: N.P
Làm nũng với anh thật sự rất hưởng thụ! Trong lòng Mặc Thiên Trần thầm cảm thán, tiếp tục lắc lắc tay anh, “Như Khanh, anh đừng đi được không?”
Tối qua cô làm nũng thì anh nhận, sáng nay là công chuyện, anh đáp, “Chuyện này thật sự không thể thương lượng được.”
“Nhưng mà…” Mặc Thiên Trần chuyển động đôi mắt nhìn anh.
Cúc Như Khanh xoay người muốn đi thì bị cô kéo tay áo, “Anh đừng giận được không?”
“Anh nói anh đang giận em sao?” Hai mắt anh khẽ chuyển động.
“Đúng! Anh không nói, nhưng mà nó hiện trên mặt anh!” Mặc Thiên Trần lập tức tố cáo, “Anh có biết anh im lặng là em rất sợ… Em không biết trong lòng anh nghĩ, Như Khanh, em biết hôm qua là em không đúng, anh đừng giận nữa được không?”
Cúc Như Khanh than, “Được, anh không giận em.”
“…” Hai mắt Mặc Thiên Trần trợn to, chỉ có điều…”
Anh chỉ dấu hôn trên cổ cô, “Nếu anh giận, tối qua sao có dấu hôn trên người em chứ?”
Mặc Thiên Trần đỏ mặt, dù tối hôm qua anh rất dùng sức, nhưng cũng vô cùng thương tiếc cô, cô chỉ cảm nhận được sự nhiệt huyết và nhu tình kết hợp với nhau thật hoàn mỹ, “Chỉ là, em cảm thấy anh đang có tâm sự, anh đang mất hứng. Anh nói cho em nghe, em chia sẻ với anh.”
“Chỉ là chuyện công việc nhỏ thôi, em không cần lo lắng.” Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười.
Mặc Thiên Trần cũng cười, “Vậy thì tốt, tối qua anh thâm sâu khó lường như vậy, sao em lại không học được mấy phần nhỉ? Như vậy về công ty có thể quản lý nhân viên của mình.”
Cúc Như Khanh phất phất tóc cô, “Có chút tiểu yêu, tu luyện ngàn năm cũng không được. Em là chính em là được rồi!”
Cái gì? Căn bản là khinh người, ngại tư chất của cô không đủ? Mặc Thiên Trần mím môi.
“Được rồi, anh đi làm đi!” cô hào phóng buông tay anh ra, “Tối về nhà sớm chút được không?”
“Anh vẫn chưa đi, đã muốn anh rồi?” Anh buồn cười.
Mặc Thiên Trần đảm bảo với anh, “Từ nay trở đi, em sẽ không gặp Thần Phong nữa, thương thế của anh ấy đã ổn, hơn nữa tay cũng có bộ trang bị, có thể lại đánh đàn vẽ tranh rồi, em không thể vì cảm thấy thiếu anh ấy mà làm tổn thương đến anh.”
Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, không nói gì.
“Sao vậy? Anh không tin tưởng em?” Mặc Thiên Trần sắc mặt cả kinh.
“Ừ, anh tin em.” Anh gật đầu, nhưng thể hiện rõ ràng sự không tin tưởng.
“Em sẽ làm cho anh xem.” Mặc Thiên Trần vỗ vỗ ngực, chưa bao giờ có quyết tâm bảo đảm như vậy.
Cúc Như Khanh thấy cô tinh thần phấn chấn, không nhịn được nói: “Vậy em rửa mặt đi rồi đi làm sau!”
“Nhưng anh nói hôm nay để em xin nghỉ!” Mặc Thiên Trần trong tâm thầm nghĩ, cô là tổng tài, cô muốn đến lúc nào thì đến lúc đó thôi.
Cúc Như Khanh làm sao không hiểu cô đang nghĩ gì, “Thân là tổng tài của Mặc Thị, càng phải lấy thân làm gương, lúc đi làm toàn lực vì công việc, không thể phụ kỳ vọng của ba đối với em.”
Lại là ba, lại nhắc đến ba…
Mặc Thiên Trần vội vàng đẩy anh ra cửa, “Nhanh đi, kẻo trễ đó.”
Sau khi anh đi, Mặc Thiên Trần đi rửa mặt mà miệng cũng ca hát, nhìn khắp người toàn dấu hôn, cô lại cảm thấy thích vô cùng.
Vừa đến công ty Mặc Thị, Triển Thanh Thanh liền mỉm cười nói: “Tối qua nhất định là xuân tình vô hạn rồi.”
“Đúng nha! Xuân ý dồi dào, xuân sắc vô biên, cảnh xuân tươi đẹp, gió xuân rạng rỡ, xuân phong đắc ý, xuân mãn nhân gian, mộng xuân không dứt, xuân tiêu một khắc, xuân ý rã rời, đủ rồi chứ?” Mặc Thiên Trần kể ra một loạt chữ xuân.
Cuối cùng, Triển Thanh Thanh rút ra kết luận, “Hiểu, tối qua Cúc tiên sinh đã tiêu xuân một buổi tối.”
“Đúng rồi! Mệt quá! Nha đầu, mang nước chanh!” Mặc Thiên Trần gõ đầu cô một cái, “Nhân tiện, gọi Trần Ích giúp chị.”
Triển Thanh Thanh bưng nước chanh lên, Trần Tiêu cũng vào, Mặc Thiên Trần bảo Triển Thanh Thanh ra ngoài, cô hỏi Trần Tiêu, “Trần Tiêu, Như Khanh bị tia laser bắn bị thương là chuyện gì đã xảy ra?
Trần Tiêu hơi ngẩn ra, nhếch môi không đáp.
Chuyện đó bọn họ đều biết, chỉ có cô là không biết gì, Mặc Thiên Trần cụp mắt, “Rất khó nói sao? Chẳng lẽ anh ấy ra ngoài cưa cẩm phụ nữ rồi bị thương?” cô cố ý đả kích Trần Tiêu.
Trần Tiêu đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, hắn không giận, “Chủ tịch chỉ có một người phụ nữ là thiếu phu nhân.”
cô quả nhiên không dọa được ai, ngay cả một thủ hạ của Cúc Như Khanh bị cô hù dọa cũng không nói ra chữ nào.
Mặc Thiên Trần tức giận,hất con chuột trên tay ra, “không phải bị thương à? Vậy có gì mà giấu?” Nhưng dù cô tức giận, Trần Tiêu cũng không nói câu nào.
Đúng là giống y Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần không dụ dỗ được hắn, đành nói, “Được rồi được rồi. Anh ra ngoài đi, tôi muốn làm việc.”
Chỉ có điều, cô không biết tại sao anh bị thương, ngoài miệng anh nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cô hiểu anh rất rõ, đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ gì, anh càng nói chuyện nhẹ như nước thì chứng tỏ vấn đề càng nghiêm trọng!
Thủ hạ của Cúc Như Khanh ai nấy đều im lặng ăn tiền, Mặc Thiên Trần không khỏi thở dài, cô và anh đã thổ lộ tình cảm, anh còn có chuyện gì không thể nói cho cô biết? Chẳng lẽ sợ cô lo lắng sao?
Nếu thật như vậy, cô lại càng lo lắng, còn dẫn đến suy đoán linh tinh.
Xế chiều, Mặc Thiên Trần từ phòng rửa tay đi ra liền gọi cho Cúc Như Khanh, “Như Khanh…”
“Trần, sao vậy?” Anh nhận điện thoại.
“Em bị tia laser bắn trúng…” cô cố ý đè thấp giọng, còn cố ý ai ai a a mấy tiếng tạo thêm bầu không khí.
“Cái gì?” Cúc Như Khanh còn chưa nhận được tài liệu của Trần Ích, bây giờ Mặc Thiên Trần đã bị Nhâm Thần Phong làm bị thương, “Em đang ở đâu? Trần Tiêu đâu?”
“Em ở trong toilet nữ, Trần Tiêu không thể vào...” Mặc Thiên Trần tiếp tục nói dối.
Cúc Như Khanh có chút hoảng hốt, “Anh lập tức gọi cho Triển Thanh Thanh, bảo cô ấy đi vào giúp em, anh tới ngay...”
“không cần...” Mặc Thiên Trần vội vàng ngăn cản, “Anh không phải muốn đến sao, em còn không biết tia laser từ đâu bắn tới?”
Cúc Như Khanh vốn đang trên đường đến, anh phân phó tài xế, “Đến Mặc Thị.”
Anh vốn đang cách Mặc Thị không xa, tài xế nhanh chóng chuyển hướng, rất nhanh đã tới Mặc Thị.
“Này, Như Khanh, anh đang nghe không?” Mặc Thiên Trần không nghe được âm thanh của anh.
Cúc Như Khanh âm thầm lên lầu, anh nói, “Anh đang nghe, bây giờ em không nên cử động...”
“Anh có biết tia laser là từ đầu b.ắn ra không?” Mặc Thiên Trần vậy nhưng không hỏi ra được kết quả.
Cúc Như không lúc này đã đứng ở bên ngoài phòng rửa tay, “Em mở cửa ra nhìn xem liền biết từ đâu đến.”
“thật...” Mặc Thiên Trần vừa mở cửa, liền nhìn thấy anh.
Danh Sách Chương: