Mục lục
Kim Cương Khế Ước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit:
Beta: N.P
Chủ nhật lại tới, Mặc Thiên Trần mong đợi được gặp3acon gái, nhưng kể từ hôm cãi nhau với Cúc Như Khanh, anh không hề để ý đến cô nữa, cô biết, anh đã đoán được cô sẽ không bỏ đi nữa, nên không giam cầm cô, có điều biểu hiện không tốt lành gì với cô cả.
Ngay cả buổi tối ở vịnh Aegean Sea, anh cũng ở trong thư phòng làm việc đến tận khuya, cô một mình ngủ trước trong phòng, loáng thoáng có cảm giác anh nằm bên cạnh cô, nhưng chỉ được một lúc, anh lại rời giường đi dạy Cúc Cầm Du luyện công.
Cúc Như Khanh tức giận, Mặc Thiên Trần cũng tức giận, anh tức giận vì lòng cô không hướng về phía anh, cô tức giận vì việc làm tàn nhẫn của anh, thật khó để người khác chấp nhận.
Chỉ là, bất luận thế nào, anh cũng hề đuổi cô đi, cô cũng không hề đề cập đến chuyện muốn đi, không cần biết là vì yêu, hay là vì chút quan hệ dính dấp trong đó, hai người đều chỉ như vậy qua ngày.
Sáng thứ bảy, Mặc Thiên Trần cũng không thấy bóng dáng của Cúc Như Khanh, cô ảo não rời giường rửa mặt rồi xuống lầu, thấy Cúc Cầm Du đang dùng điểm tâm.
“Mẹ, chào buổi sáng?”
“Cầm Du, chào buổi sáng!”
cô vừa nhìn thấy đứa bé, liền ném hết hờn giận với Cúc Như Khanh ra sau ót, ngồi vào bàn cùng ăn sáng, hỏi quản gia Đào Trung Ngọc, “Đào quản gia, Cúc tiên sinh đâu?”
“Cúc tiên sinh đã tới công ty, nghe nói công ty đang gấp gáp cho ra đời sản phẩm đồ chơi đã được thiết kế từ một năm trước.” Đào Trung Ngọc bưng bữa sáng tới cho cô.
“Cám ơn.” Mặc Thiên Trần bắt đầu dùng điểm tâm, cô vốn định hôm nay sẽ nói chuyện đàng hoàng với anh, nhưng xem ra không có cơ hội rồi, tối nay cô nhất định phải chờ anh về mới được.

Cúc Cầm Du đặt đũa xuống, “Mẹ, hôm nay ở trường có việc, mẹ có rảnh không đi với3acon?”
“Được chứ!” Mặc Thiên Trần vui vẻ nói.
Ăn xong bữa sáng, hai mẹ3acon cùng tới trường học, khi Mặc Thiên Trần dắt bàn tay nhỏ bé của Cúc Cầm Du đi vào trường học, trong lòng cô, cho dù là3acon gái của cô hay là Cúc Cầm Du, cô đều có tình cảm đặc biệt, nên mặc dù hôm nay không gặp được3acon gái, nhưng có thể ở cùng Cầm Du ở cùng nhau, cô cũng cực kỳ vui vẻ.
Hôm nay ở trường học tổ chức hội đàm dành cho các phụ huynh, phụ huynh đến dự đều dẫn theo3acon cái của mình, Cúc Như Khanh có biết chuyện này, nhưng anh lại tạo cơ hội cho Mặc Thiên Trần, anh hy vọng mọi chuyện dù thế nào cũng sẽ tiến triển theo chiều hướng tốt.
Vì vừa trải qua kỳ nghỉ đông, tụi trẻ đã lâu không gặp, giờ phút này được gặp lại thì ríu rít túm năm tụm ba, Mặc Thiên Trần đứng xa xa thấy Cúc Cầm Du rất có phong thái lãnh đạo, luôn chỉ đạo bọn nhóc như một vị lãnh tụ, cô nhẹ nhàng than, đây là phong thái của Cúc Như Khanh, sao mà giống người đàn ông đó đến thế cơ chứ?
Lúc này, Nhâm Thần Vũ từ trong đám người bước tới, cô dẫn theo Đồng Tâm Nguyện đến tham gia hội đàm, vừa nhìn thấy Mặc Thiên Trần, sắc mặt lập tức lạnh lùng.
Mặc Thiên Trần không nói gì, kể từ chuyện của Đồng Tâm Ấn, khoảng cách giữa cô và Nhâm gia ngày càng lớn, đã không thể trở về như trước kia nữa rồi.
Lúc Đồng Tâm Nguyện đang chơi đùa, Nhâm Thần Vũ tranh thủ đến chỗ Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần chào hỏi, “Chị Vũ, chị cũng đến à.”
“Đừng gọi tôi ngọt như vậy, không chịu nổi đâu!” Nhâm Thần Vũ trở mặt nói.
Mặc Thiên Trần hơi thả tròng mắt xuống, không nói gì.
Nhâm Thần Vũ thấy cô trầm mặc, nói tiếp: “Bây giờ cô hài lòng chưa, Tâm Ấn vì chuyện video đã bị khởi tố, Thần Phong cũng bị Thọ Tề mắng xối xả, nhà chúng ta bị cô hại thảm hết rồi.”
“Về chuyện của Thần Phong, em biết em có lỗi với anh ấy. Còn về phần Đồng đại tiểu thư, cô ấy phát tán video là phạm pháp, phải chịu trách nhiệm pháp lý. cô ấy dùng đoạn video đó để hại em, em xem như nhắm mắt cho qua, nhưng làm hại Thiên Mộ Dương và tiểu minh tinh kia thân bại danh liệt, tiểu minh tinh lại còn tự sát, đó là việc làm sai.” Mặc Thiên Trần đau lòng nói.
Nhâm Thần Vũ đẩy cô một cái, “Nếu không phải tại cô cứ quấn lấy Thần Phong, Tâm Ấn sẽ không vì ghen tuông mà gây ra chuyện lớn như vậy.”

“Sau này em sẽ không thế nữa.” Mặc Thiên Trần lui về sau hai bước, cô không còn mặt mũi nào gặp Nhâm Thần Phong nữa, nhất là sau khi Cúc Như Khanh làm ra chuyện như vậy.
“Bà làm gì đẩy mẹ tôi hả?” Cậu bé ở đâu nhảy vào, chỉ mặt Nhâm Thần Vũ, rống to.
Mặc Thiên Trần thấy Cúc Cầm Du chẳng biết từ lúc nào đã đứng trước mặt che chắn cho cô, y như một người đàn ông bảo vệ cô, cô lôi kéo tay cậu, “Cầm Du, mẹ không sao mà.”
Nhâm Thần Vũ không ngờ ở đâu nhảy ra một thằng nhóc dám chỉa lỗ mũi về phía cô, cô cười lạnh, “Dù sao cũng không phải mẹ ruột cậu, cậu che chở làm gì? cô ta lấy cha cậu, chính là nhờ mê hoặc cha cậu, nếu thành công, sẽ thành mẹ kế của cậu, sẽ khinh thường không cho cậu ăn cơm, cậu cũng không có giấc ngủ nào ngon, không có quần áo mặc, thậm chí cả chỗ ăn ở…”
“Câm miệng!” Cúc Cầm Du lớn tiếng hăm dọa cô, “Y như đàn bà, chỉ biết lắm lời! Bà còn dám nói thêm câu nào, tôi sẽ khiến bà cả đời không nói được lời nào nữa!”
Mặc Thiên Trần thấy đứa bé nói chuyện y hệt như Cúc Như Khanh, cô sợ hết hồn, quả nhiên là cha nào3acon nấy, cô lập tức kéo Cúc Cầm Du, “Cầm Du, đừng chấp nhất cô ấy nữa.”
Nhâm Thần Vũ không ngờ một thằng nhóc cũng dám trừng mắt nhìn mình như vậy, bản thân đang tức cành hông mà không có chỗ ph.át tiết, bây giờ có cơ hội, cô giơ tay muốn đánh Cúc Cầm Du, lại bị Mặc Thiên Trần phát hiện, “bốp!” một cái đánh trúng vai trái Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần đau đến la “á” một tiếng, nói: “Chị Vũ, dừng tay!”
Cúc Cầm Du muốn từ trong ngực cô nhảy ra bảo vệ cô, lại bị Mặc Thiên Trần ngăn lại, nhìn thấy mấy cú đánh tiếp theo lại rời vào lưng cô, mấy phụ huynh xung quanh thấy vậy bước đến kéo Nhâm Thần Vũ ra, Mặc Thiên Trần ôm Cúc Cầm Du lui ra một khoảng cách an toàn, Cúc Cầm Du muốn xông lên đánh, nhưng Mặc Thiên Trần không cho phép.
“Cầm Du ngoan, chúng ta về nhà thôi!” cô ôm cậu.
Nhâm Thần Vũ chống nạnh nói: “Các người thấy đó, đây là bà mẹ kế ức hiếp cậu bé này, tôi chỉ giúp nó thôi!”
Đối với lời bàn tán của thiên hạ, Mặc Thiên Trần không muốn giải thích, chỉ cố nén đau đớn lôi kéo tay Cúc Cầm Du.
“Cái đồ vừa hung dữ vừa xạo sự này, nếu là mẹ kế ức hiếp tôi, sẽ không dùng thân đỡ mấy cú đấm của bà cho tôi đâu.” Cúc Cầm Du giọng điệu tức đến nuốt không trôi.

Mọi người thấy đứa bé nghĩa chính từ nghiêm chỉ trích Nhâm Thần Vũ, nên quay sang chỉ trỏ Nhâm Thần Vũ, Mặc Thiên Trần không muốn càng nói càng lớn chuyện, nên nhanh tay kéo Cúc Cầm Du ra khỏi trường.
“Mẹ, mẹ còn đau không?” Cúc Cầm Du nhìn cô.
Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, “Cú đấm của phụ nữ nhẹ như hoa, đánh vào người làm sao bị thương được, cô ấy cũng không có võ, chỉ là gãi ngứa thôi, Cầm Du đừng lo.”
“3acon vốn chỉ muốn bảo vệ mẹ.” Cúc Cầm Du cau mày.
“Cầm Du bây giờ chỉ mới sáu tuổi, vẫn là trẻ3acon, chờ Cầm Du trưởng thành, là có thể bảo vệ mẹ, còn bây giờ thì mẹ sẽ bảo vệ Cầm Du, đây mới chính là phương trình yêu thương.” Mặc Thiên Trần an ủi cậu.
Hai mẹ3acon trở về nhà, Cúc Cầm Du đi xem sách làm bài tập, Mặc Thiên Trần trở lại phòng đọc sách, chờ Cúc Như Khanh về.
Xưởng đồ chơi Cúc thị.
Cúc Như Khanh sáng sớm tới công ty, xử lý công việc, đến xế chiều, anh nhìn ra cửa kêu một tiếng, “Mang vào đây ly café!”
Xưởng sản xuất không có tổ thư ký, phòng thiết kế thì sát vách, Nghiêm Tiểu Huệ nghe được, lập tức bưng một ly café vào.
“Tổng tài, café của ngài.”
“Được! Cảm ơn.”
Cúc Như Khanh không ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn bản thiết kế, lần trước Khang Hạo điều tra về thân phận Nghiêm Tiểu Huệ, kết quả lại làm anh không biết nên khóc hay nên cười, hóa ra cô là3acon gái của Nghiêm gia, Nghiêm gia lại rất trung thành, anh không có gì để hoài nghi, Nghiêm Tiểu Huệ vào được công ty lại không phải nhờ quan hệ mà dựa vào chính sức mình, nên đối với cô anh cũng có chút hy vọng.
“đi gọi chú Nghiêm cùng vào đây, chúng ta cùng thảo luận về bản thiết kế mới.” Cúc Như Khanh ngẩng đầu, cầm ly café trên bàn lên uống.
“Dạ! Tổng tài.” Nghiêm Tiểu Huệ đi ra ngoài.
Cúc Như Khanh vẫn còn nhớ, năm anh 15 tuổi, tiếp nhận công ty đã từng nhìn thấy cô gái này, khi đó cô còn chưa đầy 10 tuổi, nháy mắt đã đình đình ngọc lập lại còn tài hoa hơn người rồi.

*Đình đình ngọc lập: dáng đứng như ngọc, tả dáng người đẹp.
Nghiêm Tiểu Huệ tới xưởng gặp được Nghiêm Tu, “Xưởng trưởng, tổng tài bảo ông lên phòng cùng thảo luận về bản thiết kế mới.”
Nghiêm Tu vừa nhìn thấy cô, “âm dương quái khí!”
*âm dương quái khí: ý nói lời lẽ, cử chỉ kỳ lạ, quái đản, hoặc không chân thành.
Hai người cùng đi ra từ xưởng, Nghiêm Tiểu Huệ nói: “Bây giờ là giờ làm việc, quan hệ chúng ta là cấp trên và cấp dưới, trước mặt tổng tài đừng để lộ bí mật.”
“Được! Biết rồi.” Nghiêm Tu nói xong, gõ cửa phòng tổng tài.
Cúc Như Khanh ý bảo bọn họ ngồi xuống, “Các thiết kế của Nghiêm tiểu thư rất được hoan nghênh trên thị trường, đợi sản xuất xong đợt sản phẩm này, chúng ta sẽ cho tiến hành sản xuất đợt sản phẩm mùa xuân, bây giờ có hai phong cách để chọn, một là thiết kế theo phong cách thuần Trung của chú Nghiêm, hai là phong cách kết hợp Trung – Tây của Nghiêm tiểu thư. Chúng ta không có thời gian để sản xuất cả hai cùng lúc, vì vậy tôi chỉ có thể chọn một đề xuất thôi.”
Nghiêm Tu lập tức nói: “Cuối năm nào chúng ta cũng sản xuất sản phẩm mang phong cách thuần Trung, tôi nghĩ là năm nay cũng không ngoại lệ, phải để khách hàng nhớ đến tinh hoa của chúng ta, không thể để đồ chơi ngoại chiếm thế thượng phong.”
Nghiêm Tiểu Huệ lập tức phản đối: “Tôi vẫn giữ ý kiến về phong cách kết hợp Trung – Tây, tôi đã xem báo cáo điều tra thị trường, đồ chơi thuần Trung không đạt được chỉ tiêu đã đều ra, vẫn còn tồn kho rất nhiều, còn những sản phẩm mang phong cách mới khi đẩy ra thị trường, các nơi đều cung không đủ cầu, tuy phong cách thừa kế tinh hoa lâu đời rất hay, nhưng nếu kết hợp giữa tinh hoa và cách tân, tôi vẫn cảm thấy hay hơn.”
Cúc Như Khanh thấy hai cha3acon cô trên phương diện làm việc không hề nhượng bộ nhau, anh nói: “Tôi quyết định, sẽ cho sản xuất sản phẩm thiết kế thuần Trung, sau đó cho công nhân nghỉ, cuối năm sẽ phát thưởng, cho họ về chung vui với người thân.”
“Vâng! Tổng tài.” Nghiêm Tu và Nghiêm Tiểu Huệ đứng lên.
“Chú Nghiêm, chú đi trước đi.” Cúc Như Khanh giữ lại Nghiêm Tiểu Huệ, anh nhìn cô, “không hỏi tôi vì sao lại quyết định như vậy à?”
Nghiêm Tiểu Huệ nói: “Tôi cảm thấy, tổng tài không phải vì muốn an ủi trưởng xưởng mà làm vậy, tôi tin tổng tài quyết định như vậy là có nguyên nhân khác.”
Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, nếu Mặc Thiên Trần cũng tin tưởng anh như vậy, hai người sẽ tiết kiệm được khối thời gian đi đường vòng bấy lâu, anh định hình tinh thần, nghiêm mặt nói: “Đúng là tôi có chuyện quan trọng khác muốn giao cho cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK