Mục lục
Kim Cương Khế Ước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Cúc Như Khanh trực tiếp đi tới bên giường, mượn ánh sáng đèn ngủ, nhìn cô rúc trong chăn, thân thể vẫn còn hơi nức nở, anh ngồi xuống, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô.
Mặc Thiên Trần đợi anh rất lâu, cuối cùng cũng chờ được anh về, cô vẫn lẳng lặng khóc, không nhúc nhích.
“Còn đau sao?” Tay anh đặt trên vai của cô.
Mặc Thiên Trần lập tức khóc tiếp, bây giờ hỏi cô thì được cái gì, sớm đã đau muốn chết, đến bây giờ mới hỏi! cô không để ý đến anh nữa, khuôn mặt đẫm lệ chôn trong mái tóc dài.
Cúc Như Khanh bất đắc dĩ thở dài, Mặc Thiên Trần chợt nhảy lên, cô nhìn anh, khẩn trương nói: “Anh đã đi đâu?”
Anh không trả lời.
Mặc Thiên Trần sợ đứng lên, “Có phải anh đi tìm chị Vũ rồi không?”
Anh vẫn không trả lời câu nào.
“Sao anh lại làm vậy? Sao anh có thể làm thế?” Mặc Thiên Trần vươn tay gõ lồng ng.ực anh, “Chị ấy không làm em bị thương, anh đừng có đuổi tận giết tuyệt được không? Đừng vì em mà tổn thương người khác nữa được không?”
Cúc Như Khanh thấy cô mệt mỏi, khóc đến rã rời, mới ngồi xuống giường, ngưng mắt nhìn cô, “Anh không có đi tìm cô ta.”
Mặc Thiên Trần lập tức ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, thấy sắc mặt anh vẫn lạnh như băng, cô lắp bắp, “Em… Anh không đến đó, là em trách lầm anh, xin lỗi…”
Cúc Như Khanh lại tự giễu mà nói: “không sao! Anh bị em tổn thương nhiều quá, nên tự động miễn dịch được.”
Mặc Thiên Trần bị giễu không nói được gì, âm thầm nức nở, hai người nhất thời không nói chuyện, căn phòng vô cùng yên tĩnh.
một lát sau, Mặc Thiên Trần ổn định tâm tình, vốn muốn hỏi anh chuyện ngày mai đi gặp3acon gái, nhưng thấy anh đang nhìn cô như nghiên cứu điều gì, cô há miệng, rồi lại không biết được tâm tình anh bây giờ thế nào.

Anh nhìn cô một lát, rồi đứng dậy vào phòng tắm.
Mặc Thiên Trần cũng cử động thân thể trong chăn, cô vừa chuyển động thì trên lưng truyền đến đau đớn, “Ư…”
Mặc dù chỉ là tiếng rên đau đớn rất nhỏ, nhưng Cúc Như Khanh vẫn nghe được, anh xoay người, trở về bên giường, bắt lấy tay cô, lạnh lùng nói: “Còn gạt anh nói không bị thương?”
Mặc Thiên Trần bị anh đột nhiên xuất hiện cáu kỉnh rống đến run rẩy, cô còn chưa kịp giải thích thì cả người đã rơi vào ngực anh, anh mở đèn ngủ, ánh đèn màu vàng nhạt rất nhu hòa, chiếu sáng cả căn phòng.
“Em không đau, thật sự không đau mà…” Mặc Thiên Trần mở trừng hai mắt, vội vàng nói.
Cúc Như Khanh không thèm nghe cô nói, trực tiếp xé áo ngủ cô ra, tấm lưng trần trắng như tuyết lộ ra, đột nhiên mất đi sự ấm áp, cô không nhịn được nhẹ nhàng run rẩy vì lạnh. trên lưng cô có mấy vết bầm rất rõ ràng đập vào mắt Cúc Như Khanh.
Đôi mắt thăm thẳm của anh nhíu lại, vươn tay khẽ vuốt vết bầm của cô, “ư…” cô không nhịn được run lên, nhưng lại lập tức nhịn lại không dám lên tiếng, không dám cử động nữa.
Anh kiểm tra một lượt, xác nhận không bị thương đến xương, mặc dù chỉ là bị phụ nữ đánh, nhưng da thịt cô non trợt, chỉ đánh nhẹ một quyền cũng không chịu được.
“Em muốn bảo vệ Cầm Du, lại bị người ta đánh!” Anh nhẹ nhàng nói.
Mặc Thiên Trần vùi đầu vào cổ anh, thanh âm buồn bực, “Vốn dĩ không liên quan đến bọn trẻ, là em không đúng. Chỉ là, xem ra anh chưa hiểu được3acon trai mình, mười phần đủ mười đều ác bá rất giống anh…”
Anh ác bá? Anh hừ một tiếng, “Đàn ông Cúc gia đều bảo vệ người nhà như thế.”
Mặc Thiên Trần phụ họa: “Biết rồi, anh là đại ác bá, nó là tiểu ác bác, cả hai người đều là ác bá…”
Mặc Thiên Trần thấy tay anh nắm eo cô càng chặt, giật mình nhận ra đáng lẽ không nên nói thế, “Em chỉ giận anh nên nói thế thôi, em rút lại lời nói Cầm Du là tiểu ác bá.”
“Em…” Anh đưa tay ấn cô một cái, Mặc Thiên Trần đau đến la lên “á a”.
“không phải em nói không đau sao?” Anh trừng cô.
cô trừng mắt ngược lại, “Vốn dĩ không đau, là anh làm em đau!”
“Đáng đời!” Anh tức giận hừ.

“Anh...” Quả nhiên là đại ác bá, Mặc Thiên Trần bị anh chọc tức không nói gì được.
Anh tiếp nhận đôi mắt đẹp đang nhìn chằm chằm của cô, nói: “Đáng đời, em là mẹ Cầm Du, đây là việc em nên làm.”
Mặc Thiên Trần thấy người đàn ông này càng nói càng quá mức, cô lại không thể tức giận, đành phải hừ hừ hai tiếng bày tỏ sự kháng nghị.
Cúc Như Khanh lại nói: “Dĩ nhiên, nếu có người đánh3acon gái của em, anh cũng sẽ che chở nó.”
Mặc Thiên Trần nỗi tức dần tiêu tan, nghe anh nói thế, liền nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt từ lúc nào từ giận chuyển thành nũng nịu rồi.3acon gái là bảo bối của cô, anh bảo vệ3acon gái cô, sao cô lại tức giận được chứ.
“Nhưng mà,3acon gái của em đáng yêu hơn em!”
“Hả…” Cổ cô muốn lệch.
“Dĩ nhiên, cũng xinh đẹp hơn em!” Người đàn ông tiếp tục trêu chọc cô.
Mặc Thiên Trần đỏ mặt, người đàn ông này chưa bao giờ khen cô, đã trực tiếp khen3acon gái cô rồi. cô lập tức trợn mắt nhìn anh, “Anh cũng đừng đánh3acon gái em đó, nó mới hơn năm tuổi…”
“Trí tưởng tượng của phụ nữ không phải kinh khủng, mà là siêu cấp kinh khủng!” Cúc Như Khanh buông cô ra, chuẩn bị đi tắm.
“Đợi đã nào…!” Mặc Thiên Trần kéo vạt áo anh lại.
“Chưa vấn tội xong à?” Anh nhạo báng.
“À…” Mặc Thiên Trần hừ một tiếng, “trên người anh có mùi thơm của phụ nữ!”
“Ai vừa tố cáo anh đi tìm người phụ nữ khác à?” Mắt anh chợt lóe lên.
“Đúng thì sao?” Mặc Thiên Trần lớn tiếng, “Em cứ nghĩ là anh không giống mấy người đàn ông khác, hóa ra cũng y như bọn họ, vừa chạy ra khỏi cửa là đã đi tìm người phụ nữ khác!”

Cúc Như Khanh buông một chữ, “Ghen?”
“Ghen thì thế nào? Anh đi ra ngoài ngủ, không cho phép ngủ phòng của tôi.” Mặc Thiên Trần phát biểu, muốn cô thương anh, anh lại không chung thủy, cô còn thương anh làm gì?
Cúc Như Khanh thấy ngón tay cô tuyệt tình chỉ thẳng ra cửa, anh nói tiếp, “Đây là phòng của anh, tại sao anh phải ra ngoài ngủ?”
“Vậy em ra phòng khác ngủ! Dù sao không có em cũng có người khác ngủ với anh!” Mặc Thiên Trần nổi giận từ trên giường nhảy dựng lên, chân không chạy ra ngoài.
Cúc Như Khanh từ phía sau ôm hông cô lại, xé nát áo ngủ miễn cưỡng che cảnh xuân trước mặt, tấm lưng trắng như tuyết dán vào lồng ng.ực anh.
“Cúc Như Khanh, anh buông tôi ra! Đừng dùng bàn tay đã ôm người khác ôm tôi!” Mặc Thiên Trần giùng giằng.
Ai ngờ, người đàn ông không những không buông cô ra, ngược lại còn ôm cô chặt hơn, có tiếng cười nhẹ truyền ra từ đỉnh đầu cô.
“Anh còn cười? Cười đã chưa?” cô dùng tay nhỏ bé ngăn bàn tay to của anh, bất đắc dĩ vẫn không thể nhúc nhích.
Cúc Như Khanh chống cằm trên đỉnh đầu cô, “thì ra Trần ghen là thế này! Có chút dữ, có chút hung, còn rất hung hãn!”
Vừa nghĩ đến việc anh ôm người khác, hay là ngủ với người khác, lòng cô cực kỳ khó chịu, giống như khổ sở đến muốn lập tức chết đi, cô không cần biết người đàn ông này ác bá thế nào, cô chính là yêu anh rồi.
Nghĩ đến đây, Mặc Thiên Trần không nhịn được khóc.
“Được rồi, đừng khóc nữa, mắt không giống quả hạnh nữa, sắp giống quả đào rồi.” Anh không trêu cô nữa, nói tiếp: “Anh đi thăm3acon gái em…”
“Cái gì?” Mặc Thiên Trần xoay người nhìn anh, “Vậy sao anh không mang3acon cùng về?”
Cúc Như Khanh không trả lời thẳng, “Nó nằm trong lòng anh chơi, nên mới để lại mùi.”
Mặc Thiên Trần ngửi lại, quả nhiên là mùi thơm thơm non nớt của trẻ3acon, cô trừng mắt xin lỗi, thế nào lại ăn dấm của chính3acon gái mình, “Vậy anh có thích3acon gái em không?”
“Thích!” Cúc Như Khanh nghiêm túc nói, “Nó luôn khiến người khác rất thích.”
“A…” Mặc Thiên Trần trợn mắt, “Là thích kiểu tình thân sao?”
Cúc Như Khanh ngưng thần suy nghĩ một chút, “Phải!”
Mặc Thiên Trần thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh lại nói tiếp: “Nhưng trên thế giới này cũng có nhiều mối tình rất kinh điển…”

“Cúc Như Khanh, em không cho phép!” Mặc Thiên Trần cả giận nói, “Anh nghĩ đến cũng không được! Anh có biết là anh hơn nó những hai lăm tuổi không? Nó cũng chỉ lớn bằng3acon trai anh! Huống chi em là người phụ nữ của anh,3acon gái em mà cũng… Vậy còn ra cái thể thống gì?”
“Có câu tuổi tác không phải khoảng cách, chiều cao không thành vấn đề, chỉ cần thật lòng yêu nhau, đâu cần để ý đến ánh mắt người đời ra sao?” cô càng giận anh càng trêu chọc.
“Cúc Như Khanh anh đúng là đáng chết! Tôi liều mạng với anh!” Mặc Thiên Trần nhảy dựng lên há mồm cắn cổ anh.
Cúc Như Khanh thấy trêu đủ rồi, thu tay lại, anh ôm chặt cô, nói: “Anh thích nó, giống cha3acon vậy, có được không?”
“Thế còn nghe được!” cô vẫn trừng anh, “Anh nói có thật không?”
“Anh giống nói dối lắm à?” Anh hỏi ngược lại cô.
“không có.” Mặc Thiên Trần quyết định tin tưởng anh.
Anh ôm cô lên giường, “đi ngủ!”
Mặc Thiên Trần thấy anh cởi qu.ần áo đi tắm, vội vã hỏi anh, “Chuyện đó… Ngày mai em có thể gặp3acon gái không?”
Cúc Như Khanh không để ý tới cô, trực tiếp đi vào phòng tắm. Nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, Mặc Thiên Trần ảo não giương mắt nhìn,
không bao lâu, Cúc Như Khanh từ phòng tắm bước ra, lau khô tóc rồi đi ngủ.
Mặc Thiên Trần hai cánh tay ôm lấy anh, nhẹ giọng nói: “Như khanh, em có thể gặp3acon gái không?”
“Bây giờ anh không muốn trả lời câu hỏi đó của em.” Người đàn ông nhắm hai mắt lại, mặc dù anh đã sớm sắp xếp, nhưng vẫn muốn thử cô.
Mặc Thiên Trần thất vọng nhìn chằm chằm vào anh, cô thật sự rất muốn gặp3acon gái, “Phải làm thế nào, mới cho em gặp3acon gái?”
“Coi chừng cuối tuần anh không cho em gặp3acon gái em đâu.” Thanh âm anh buồn bực.
“Vậy em cũng không để ý tới anh nữa.” Mặc Thiên Trần lập tức trượt ra người anh, rồi đưa lưng về phía anh vẻ hờn dỗi.
Cúc Như Khanh mở mắt, thấy cô đã thay áo ngủ, anh thầm than một tiếng, quả nhiên anh đoán không sai, đây là nguyên nhân duy nhất cô chịu ở lại, không cần biết có cam tâm tình nguyện hay không.
Anh không vươn tay ôm cô, mà chỉ nhắm hai mắt lại ngủ trước, dù sao cuộc chiến này cũng không kết thúc nhanh được, anh mệt đến muốn ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, anh cảm giác được có một thân thể mềm mại trắng trắng mềm mềm đang dán vào ngực mình, anh mở mắt, thấy Mặc Thiên Trần đang không mảnh vải quấn lên người anh, bầu ng.ực mềm mại cách lớp áo ngủ dán vào lồng ng.ực anh, nơi thần bí của cô đang đặt ngay nơi cường đại của anh, mặt cô đỏ ửng, lông mi run rẩy căng thẳng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK