Mục lục
Kim Cương Khế Ước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit:
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần nhìn anh, lòng tràn ngập hạnh phúc, sau đó nặng nề gật đầu, đúng như lời của anh, không cần biết người ngoài nhìn anh bằng con mắt gì, anh đối với cô, chỉ có yêu thương.
Rất nhanh, đến ngày Cúc Hoài Cẩn phải đi, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần cùng đưa đứa bé đi, có Dương Mi theo cùng.
Lúc Mặc Thiên Trần chuẩn bị về, kéo tay Dương Mi, “Dương quản gia, cô là người đã chăm sóc Hoài Cẩn từ nhỏ đến giờ, cảm ơn cô vẫn luôn ở bên chăm sóc nó, khoảng thời gian Hoài Cẩn học ở Anh, rất cảm ơn cô.”
Dương Mi lắc đầu, “Mặc tiểu thư, đây là việc tôi phải làm…”
Lời còn chưa dứt, Cúc Như Khanh liền nhìn sang, Dương Mi vội vàng sửa lời, “Cúc phu nhân, cô đừng lo, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt đại tiểu thư.”
Hơn sáu năm trước cô đã hình thành thói quen gọi Mặc Thiên Trần là Mặc tiểu thư, đến giờ vẫn không đổi được, nhưng xưng hô Mặc tiểu thư trước mặt Cúc Như Khanh luôn rất chói tai anh.
Mặc Thiên Trần từ biệt xong, kéo tay Cúc Như Khanh, “Dương quản gia chỉ là quen gọi như thế từ trước kia rồi, anh đừng tức giận.”

Cúc Như Khanh chỉ hừ một tiếng, sau đó cùng cô lên máy bay về nước.
Sau khi trở về, Mặc Thiên Trần không thể sớm chiều nhìn thấy con gái nữa, nhất thời chưa thích ứng được, may có Cúc Cầm Du ở nhà, nhưng sau đó Cúc Cầm Du cũng đi học, trong nhà ai nấy đều bận, người đi học, người đi làm.
Mặc Thiên Trần từ lúc trở về, luôn xem lịch, tính toán ngày phải tới, tháng này cô vẫn không ngừa thai, hơn nữa buổi tối cùng Cúc Như Khanh h0an ái không ít, chỉ mong là đã có mầm mống nảy mầm trong bụng.
Qua hai ngày mà chưa thấy tới, cô vui vẻ tính toán, tối đó Cúc Như Khanh về nhà, thấy cô đang vui vẻ xem sách trong phòng.
“Trần, có gì vui vậy?” Anh bước tới.
“Vẫn còn đang bí mật.” Mặc Thiên Trần ra vẻ bí hiểm, nhưng trên mặt lại cười rạng rỡ.
Cúc Như Khanh cười, “Bí mật với anh sao?”
“không phải anh giỏi đoán ý nghĩ nhất sao?” Mặc Thiên Trần nháy đôi mắt to.
“Nhưng bây giờ Trần đã trưởng thành, anh nhất thời đoán không ra rồi.” Cúc Như Khanh lắc đầu.
“Vậy thì nhanh đi tắm.” Mặc Thiên Trần cười ha hả.
Chủ nhật, Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần dẫn theo Cúc Cầm Du đi dạo phố. Mặc Thiên Trần thấy trong phố nhỏ có bán xiên que, Cúc Cầm Du cũng nháy mắt muốn ăn, vì vậy ba người ngồi lại cùng ăn.
Mặc Thiên Trần cười nói: “Ăn cái gì ở đây cũng có mùi vị khác hẳn, em và Thanh Thanh đi dạo thường thích như vậy.”
Sau khi ăn xong, mọi người tiếp tục đi dạo, sau đó đi xem phim, nhưng vẫn chưa đi đến rạp, Mặc Thiên Trần đã che miệng muốn ói, cô vào phòng rửa tay giải quyết, lúc đi ra Cúc Như Khanh khẩn trương hỏi, “Chỗ nào không khỏe?”
“Em… Muốn ói…” Mặc Thiên Trần che miệng.
Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô, sau đó thấy mặt cô đỏ ửng, “Trần, lần trước em nói bí mật, là chuyện này sao?”
“thật ra thì em cũng không dám khẳng định.” Mặc Thiên Trần thấy bị anh nhìn thấu, không còn cách nào đành nói thật.
Cúc Như Khanh ôm lấy cô, “Bị trễ kinh mười ngày rồi đúng không?”

“Đúng vậy!” Mặc Thiên Trần gật đầu, anh còn nhớ hơn cả cô.
“đi, chúng ta đến bệnh viện.” Cúc Như Khanh ôm cô, Cúc Cầm Du theo sau, “Mẹ phải sinh em gái cho con đó!”
Rất nhanh, bọn họ đến bệnh viện, bác sĩ làm kiểm tra cho cô, kết quả rất không ngờ, “Cúc phu nhân, cô không có thai, chỉ là mất cân bằng nội tiết, nên dẫn đến kinh nguyệt tháng này không đến, tôi sẽ kê thuốc cho cô uống. Còn nữa, có phải hôm nay cô ăn đồ bên ngoài không sạch sẽ không, nên mới xảy ra tình trạng nôn mửa, không phải dấu hiệu mang thai.”
Tất cả vui mừng của Mặc Thiên Trần nháy mắt hóa thành bọt nước, cô không nói tiếng nào nhìn đơn thuốc của bác sĩ. Cúc Như Khanh nhận lấy, sau đó kéo cô ra khỏi phòng bệnh, thấy cô đang khóc, anh lau nước mắt cho cô, “Ngốc quá, khóc gì chứ? Có phải rất khó chịu không? Chúng ta lập tức đi truyền nước biển, sẽ hết khó chịu ngay.”
Chuyện bí mật cuối cùng lại không thành, sao cô không thương tâm cho được, một người phụ nữ phải rất yêu người đàn ông đó, mới muốn sinh con cho anh ta, mới muốn nhìn thấy kết tinh đó ra đời.
hiện tại cô thấy mình rất tức cười.
Lúc y tá ghim kim truyền vào tay cô, nói: “Cúc phu nhân, đừng khóc, sẽ không đau đâu!”
Mặc Thiên Trần vùi mặt vào ngực Cúc Như Khanh, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, truyền dịch xong, anh ôm cô rời bệnh viện về nhà.
Tối đó, cô nằm trong ngực anh rơi lệ, “Như Khanh, có phải chuyện gì em cũng không làm được không?”
cô càng nghĩ càng thương anh, muốn làm gì đó để chứng minh là cô thương anh, nhưng sự thật vô tình luôn khiến tất cả vỡ vụn, cô không muốn yêu mà chỉ nói ngoài miệng, cô muốn chứng minh tình yêu của mình.
“Được mà, đừng khóc.” Anh ôm cô vào ngực, “Chúng ta mới về ở chung có mấy tháng, cũng không thường xuyên làm chuyện đó, sao có thể nhanh như vậy được? Huống chi gieo giống vì em, anh nhất định không mệt đâu!”
“Làm em thành ra bộ dạng thế này đây.” Mặc Thiên Trần vừa khóc vừa cười.
“Tâm ý của em anh hiểu, chỉ là Cách mạng chưa thành công, đồng chí còn phải cố gắng nhiều hơn nữa.” Cúc Như Khanh dụ dỗ cô, “Huống chi chúng ta chung đụng, bây giờ đã có một trai một gái, là tổ hợp hoàn mỹ nhất rồi, chuyện này có thể từ từ mà, đúng không?”

Mặc Thiên Trần gật đầu, tựa vào lồng ng.ực anh.
Sau sự kiện lần này, Mặc Thiên Trần luôn chú ý điều dưỡng thân thể, cô hy vọng sớm có ngày sinh con dưỡng cái cho Cúc Như Khanh.
Sau bữa cơm chiều, đầu mùa xuân, khí trời dần dần ấm lên, hai người cùng tản bộ trên bờ cát.
trên bờ cát, một cặp vợ chồng trung niên đang cãi vã, người đàn ông mắng, “Đều tại vì năm đó cô uống nhiều thuốc tránh thai khẩn cấp, nên mới không sinh con được, tôi mới phải ra ngoài sinh con với người khác…”
Người phụ nữ lập tức chống nạnh mắng, “Nếu không phải anh vẫn không chịu lấy tôi, tôi có cần dùng thuốc tránh thai không? Bây giờ anh còn dám đổ hết tội lỗi lên đầu tôi nữa…”
Mặc Thiên Trần kéo tay Cúc Như Khanh vừa lúc đi ngang qua, cô nghe xong, trong lòng cả kinh, nếu có lý do đó, cô không phải không sinh được, bằng chứng là cô đã sinh được con gái, vậy, nguyên nhân lần này là do cô uống thuốc tránh thai sao?
“Như Khanh, xin lỗi…” cô nói thật nhỏ.
Cúc Như Khanh cánh tay ôm cô khẽ cương lên, anh là người thông minh, nhìn thấy cảnh tượng đó, sẽ biết cô cũng làm chuyện gì.
“Lúc đầu em chỉ sợ, sợ cùng anh… Mới uống thuốc…” Mặc Thiên Trần nói đứt quãng, cô cũng thấy gương mặt tuấn mỹ của anh, bắt đầu biến hóa, loại biến hóa này tựa như chân trời góc bể, càng ngày càng tối sầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK