Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Cúc Như Khanh không nói gì, lại đốt một điếu thuốc, anh đem toàn bộ thân thể tựa ở trên sô pha vàng nhạt, làm ình chậm rãi trầm tĩnh lại.
Đào Trung Ngọc không có nghe được chỉ thị tiếp theo của anh, vẫn là đứng ở một bên chờ đợi mệnh lệnh của anh.
một điếu thuốc sau khi tan hết anh lên tiến, "Gọi cô ta trở về phòng!"
"Dạ! Cúc tiên sinh." Đào Trung Ngọc hướng gian phòng lầu ba Cúc Ác Du đi đến.
cô gõ cửa sau khi đi vào, "Thiếu phu nhân, Cúc tiên sinh đã trở về, gọi người trở về phòng."
Mặc Thiên Trần đem tay nhỏ bé Cúc Ác Du bỏ vào trong chăn, lại dùng tay dò xét nhiệt độ trên trán bé, thấy bé đã từ từ hạ nhiệt độ , cô gật gật đầu đi ra ngoài.
Mặc Thiên Trần sau khi trở về phòng, thấy nam nhân chính là đưa lưng về phía cô mặt hướng trước cửa sổ mà đứng, hai tay lạnh lẽo chấp ở sau người, một loại từ trong tới ngoài lãnh khốc không giận mà uy.
Anh đứng nơi ấy, ngoài cửa sổ là một mảnh biển rộng, mưa rơi xuống trên biển rộng lớn, vẫn như cũ nghe thấy thanh âm sóng lên sóng xuống lãng đến lãng đi vĩnh biễn không thay đổi.
"Cúc tiên sinh, anh tìm tôi?" Mặc Thiên Trần đi tới, cũng nhìn về biển rộng.
Cúc Như Khanh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn kỹ ở trên mặt của nàng sẵng giọng."Theo thời gian dạy dỗ con trai của tôi, cô không có bất kỳ quyền lợi nhúng tay!" ( Dan : ai nói ko có, đi kiện anh tội ngược đãi trẻ con bây giờ )
Mặc Thiên Trần bị hắn khí thế bức người dọa lui một bước, thế nhưng vừa nhắc tới đứa nhỏ, cô lập tức ngẩng cằm nho nhỏ, nghĩa chính từ nghiêm nói ( nghĩa khí chính trực chậm rãi nói nghiêm túc): "Ác Du mới là một đứa bé mà thôi, anh cư nhiên lãnh khốc vô tình làm cho bé tập võ thật lâu, không chỉ có như vậy, trời mưa cũng không cho bé nghỉ ngơi, anh không phải theo như thường dạy bé, anh căn bản là đang ngược đãi thiếu nhi, anh là một người cha lãnh huyết vô tình không tim không phổi." ( Dan : hắc hắc, ta thêm từ ko tim ko phổi cho nó xom ý mà
cô nói lời còn chưa rơi xuống đất, Cúc Như Khanh cũng đã thay đổi sắc mặt ——
Danh Sách Chương: