Ninh Phong ngốc bạch ngọt?
Ah, dùng từ này để hình dung thật sự không tồi.
Anh theo bản năng gật đầu, đồng ý với lời nói của Trà Trà.
Ninh • ngốc bạch ngọt • Phong khoé miệng giật giật, "................"
Đừng tưởng rằng giọng nói của cô hạ xuống, thì tôi nghe không thấy!
Tôi thật là...........Quá thảm.
Ninh Phong vốn muốn phản bác nhưng lại không dám phản bác, lẳng lặng mở sách ra, vẻ mặt u oán nhìn chằm chằm những kiến
thức trêи sách.
Học tập.
Ừm, học tập.
Hắn muốn trở thành một đứa trẻ ngoan, học hành chăm chỉ........
Khóc lớn!
Học làm cho hắn vui vẻ, học làm cho hắn vui sướиɠ, học làm cho hắn...........
Xin lỗi, thật sự là không thể nghĩ ra được nữa.
Ninh Phong lại liếc nhìn Chu ca của mình với vẻ mặt đau khổ.
Chu ca không hổ là Chu ca, học tập loại sự tình này anh ấy có thể tiếp thu nhanh như vậy, còn làm thập phần hoàn mỹ.........
Mặc kệ cho Ninh Phong biểu tình như thế nào, Chu Kình Hoán đều không để ý đến hắn.
Thay vào đó, Trà Trà, liếc nhìn hắn.
Ánh mắt của cô như một giáo viên đứng lớp đứng ngoài cửa sổ: Em đang làm gì vậy? Tại sao không tập trung đọc sách?
Ninh Phong rùng mình một cái, lại nhanh chóng đặt tâm tư vào cuốn sách.
Trà ca của hắn đáng sợ quá!
Trong suốt tiết học.
Chu Kình Hoán và Ninh Phong rất nghiêm túc nghe giảng bài, trông bọn họ có vẻ rất chăm chỉ.
Các học sinh xung quanh hai người, nội tâm điên cuồng hỗn loạn.
"..........." Lại.......Lại thêm một người điên nữa???
Quá đáng sợ!
Trong ba ngày liền, cả hai đều chăm chỉ học tập.
Trạng thái học tập của bọn họ không chỉ khiến học sinh lớp 10 chấn động mà cả giáo viên các bộ môn đều bị sốc.
Bởi vì bọn họ phát hiện ra rằng Chu Kình Hoán và Ninh Phong thực sự bắt đầu chăm chỉ học tập.
Không phải chỉ là hứng thú nhất thời.
Mà là loại đặc biệt nghiêm túc!
Trong hoàn cảnh này, các giáo viên của từng bộ môn dường như đã được thảo luận.
Khi mỗi giáo viên bộ môn đứng lớp, họ sẽ dành những lời khen ngợi đặc biệt cho Chu Kình Hoán đồng học và Ninh Phong đồng học.
Chu Kình Hoán, ".........." Thật ra tôi chỉ muốn theo đuổi vợ.
Ninh Phong, ".........." Tôi, tôi chỉ muốn đi theo bước chân của Chu ca.
Trà Trà vẻ mặt vui mừng.
"Chu ca ca, tiểu phong tử cố lên! Em xen trọng các anh!"
"..............." Được rồi, chúng tôi cũng miễn cưỡng xen trọng chúng tôi.
Sau đó.
Thanh danh ở bên ngoài của Chu giáo bá và Ninh Phong.
Phong cách đột ngột thay đổi, trở thành một học sinh chăm chỉ học tập.
Mọi người ơi, "............." Đây có thể là trò đùa vui nhất mà tôi đã nghe trong năm nay.
Nhưng khi các giáo viên đề cập đến Chu Kình Hoán và Ninh Phong gương mặt tràn ngập gió xuân, mọi người đều nhận ra rằng đây có thể không phải là một trò đùa.
Những thay đổi giữa Chu Kình Hoán và Ninh Phong đã ảnh hưởng trực tiếp đến các học sinh khác trong Lớp 10.
Ngay cả giáo bá cũng đang chăm chỉ học tập, nghiêm túc và nổ lực.
Làm thế nào bọn họ có thể tiếp tục mỗi ngày ham chơi lộn xộn?
Để theo kịp bước chân của Chu Kình Hoán, nhiều người đã thầm hạ quyết tâm, phải nỗ lực thêm nữa.
Vì vậy, một tuần sau đó.
Không khí học tập của cả lớp 10 đã có nhiều thay đổi.
Giáo viên chủ nhiệm và các giáo viên bộ môn rất hài lòng.
Đối với việc này, công thần Trà Trà càng hài lòng hơn.
"Thất Thất, nhìn này, tôi có phải siêu lợi hại không?
Không chỉ có Chu ca ca đang học, Ninh Phong cũng đang học, và thậm chí còn có nhiều bạn học khác cũng đang học, nếu cứ như vậy, Chu ca ca và Ninh Phong sẽ chăm chỉ hơn!
Bằng không! Nếu không lơ là một chút, sẽ bị những người phía sau vượt qua! "
Thất Thất, [ Trà Trà siêu lợi hại!!! ]
Chu Kình Hoán và Ninh Phong, "..............." Chúng tôi là một người máy không có cảm xúc và chỉ có thể chăm chỉ học tập.