Giọng nói của Giang Ly Hoán rất êm tai.
Đặc biệt là lúc giảng bài cho tiểu cô nương.
Giống như là tự mang theo một tầng kính mỏng, khiến âm thanh vốn dĩ dễ nghe, càng thêm liêu nhân.
Trà Trà buông đồ ăn vặt xuống nhìn hắn một cái.
"! ! "
Thầm nghĩ: Giảng bài liền giảng bài, thanh âm dễ nghe như vậy làm gì?
Âm thanh dễ nghe còn chưa tính, ngay cả tùy tiện ngồi ở chỗ đó, tư thế cũng phá lệ đẹp mắt.
Còn có gương mặt kia, dưới ánh đèn, không có một chút tỳ vết.
Trà Trà nhìn nhìn, liền bắt đầu thất thần.
Sau đó! !
Sau khi cô lấy lại tinh thần.
Liền phát hiện! ! Người nào đó không biết khi nào đã tiến đến trước mặt cô.
Tiểu cô nương ngốc lăng, đồ ăn vặt trong tay lạch cạch rớt đi xuống, "Anh! ! Anh như thế nào! ! " Lại nhích tới đây!!!
Giang Ly Hoán nắm chặt sách vở trong tay, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.
"Anh làm sao?"
Trà Trà, "! ! Anh còn anh làm sao? Ai cho anh tới gần! Cách xa em ra một chút!"
Tiểu cô nương tiếp tục hung ba ba trừng hắn.
Tuy nhiên, bộ dáng mềm mại kia thật sự là một chút lực sát thương cũng không có.
Tiểu cô nương hung ba ba.
Thật muốn duỗi tay xoa xoa gương mặt nhỏ đang tức giận của cô.
Giang Ly Hoán nghiêm trang đặt quyển sách xuống, trịnh trọng nhìn Trà Trà.
"Anh ngồi ở chỗ đó hảo hào giảng bài, kết quả em lại nhìn anh chằm chằm! ! Anh nghĩ có khả năng là cách quá xa, em nhìn không rõ, anh liền chủ động đi tới để em nhìn một cái, bảo bối? Anh có phải hay không thực tri kỷ?"
Thiếu niên hơi nhướng mày, dưới ánh đèn, đôi mắt lấp lánh rực rỡ.
Trà Trà chỉ cảm thấy, chính mình thiếu chút nữa liền phải luân hãm vào trong đó.
Cũng may, tiểu cô nương vẫn có vài phần lý trí.
Cô tức giận hừ một tiếng, "Nếu anh tri kỷ, tối hôm nay cũng sẽ không bắt em học bù! Em hiện tại rất mệt mỏi, đặc biệt buồn ngủ.
"
Nghe vậy, Giang Ly Hoán gật gật đầu, tùy tay đem sách để qua một bên, sau đó đi qua, thần sắc đạm nhiên tắt đèn.
Trà Trà, "???"
Mộng bức.
Ba giây đồng hồ sau.
Dưới ánh sáng mỏng manh của ánh trăng, cô nhìn thấy Giang Ly Hoán hướng về phía cô đi tới.
Trà Trà, "! ! ! ! Ô, kẻ lừa đảo!"
Cô mắng một câu này xong, vội vàng bọc kín chăn chui vào một góc, lại bị Giang Ly Hoán một phen ôm lấy cả người lẫn chăn.
Thiếu niên giọng nói khàn khàn dừng ở bên tai tiểu cô nương.
"Ngoan, bảo bối, ngủ sớm một chút nhi.
"
Trà Trà bĩu môi, ghét bỏ đẩy tay hắn ra, "! ! Anh tránh ra, em không muốn cùng anh ngủ!"
Giang Ly Hoán có chút bất đắc dĩ, giơ tay bắt lấy tay nhỏ của cô.
"Bảo bối, anh giống như không có làm sai cái gì đi? Anh vẫn luôn nỗ lực dựa theo những việc em yêu cầu a.
"
Lời nói này mang theo vài phần ủy khuất.
Trà Trà đều suy chút hoài nghi, chính mình có phải hay không thật sự trách lầm hắn.
Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến người này không đứng đắn, cô liền lập tức đem tất cả ý tưởng trong đầu toàn bộ ném đi.
"Anh không có làm sai, nhưng anh không biết xấu hổ!" Tiểu cô nương phẫn nộ lên án.
Sau đó thừa dịp Giang Ly Hoán ngây người.
Một chân đem người từ trên giường đá đi xuống đất.
Nhưng là! !
Bởi vì Giang Ly Hoán vẫn luôn ôm cô.
Trực tiếp dẫn tới! ! Hai người cùng nhau từ trên giường lăn đi xuống.
Giang Ly Hoán không kịp buông tay, tiểu cô nương không kịp từ trong chăn chui ra.
Vì thế.
Hai người đồng thời rơi xuống đất.
Trà Trà vẻ mặt mộng bức nhìn Giang Ly Hoán nằm trên mặt đất.
Sau đó lại nhìn chính mình, "! ! " Oa ô, thật ủy khuất a! Đây cùng với tưởng tượng của cô hoàn toàn không giống nhau!
Tiểu cô nương bĩu môi, nỗ lực muốn từ trong chăn chui ra.
Nhưng mà cô càng sốt ruột, càng chui không ra, mệt đến mức thở hổn hển cũng không thể từ trong chăn chui ra được.
Trà Trà, "! ! ! ! "
Cuộc sống này quá làm khó tiểu khả ái ta rồi!.
Danh Sách Chương: