Trà Trà chậm rì rì từ trong hộp lấy ra hai que kẹo, nhét vào trong túi, sau đó xoay người đi ra cửa.
Ước chừng đi được vài bước, dừng một chút.
Rối rắm trong nháy mắt, lại lần nữa quay đầu lại nhét thêm vào trong túi hai que kẹo, lúc này mới ra khỏi cửa.
【 Trà Trà, cô muốn đi đâu a? 】
Thời điểm này, hẳn là phải đi ngủ nha!
"Thất Thất, ngươi đừng nói chuyện, ta......Ta thật sự có chút ghét bỏ ngươi."
Cô đều đã nhận ra, vì cái gì Thất Thất lại không có phát hiện?
Thất Thất, 【......】 Tôi......
Được rồi, tôi không nói nữa.
Trà Trà lấy ra một que kẹo, lột vỏ nhét vào trong miệng, một đường đi xuống dưới lầu, sắc mặt kiên định hướng tới phương hướng nào đó đi tới.
Thấy vậy, Thất Thất cuối cùng ý thức được đã xảy ra chuyện gì.
Nó hoảng hốt, vội vàng giúp Trà Trà thăm dò địa hình.
Đợi chút nữa vạn nhất muốn đánh nhau, nó tìm một cái địa phương không có người, cùng với đường thích hợp để Trà Trà rút lui.
Trà Trà, "............"
Trà Trà lập tức đến bên cạnh một chiếc xe thể thao màu đỏ, rồi dừng lại, duỗi tay gõ gõ vào cửa sổ xe, ý bảo người bên trong hạ cửa sổ xe xuống.
Ước chừng qua mười mấy giây.
Cửa sổ xe mới chậm rãi hạ xuống.
Người bên trong, giống như do dự thật lâu.
Trà Trà không vội, liền bình tĩnh nhìn cửa sổ xe hạ xuống.
Sau khi, cửa sổ xe hoàn toàn hạ xuống, gương mặt người trong xe, xuất hiện trước mắt Trà Trà.
Nữ tử một thân váy dài màu đỏ, rực rỡ xinh đẹp, trêи người mang theo vòng cổ, khuyên tai, đều cho người ta một loại cảm giác đây là một viên ngọc quý.
Người nọ nhìn về phía Trà Trà cười cười.
"Trà Trà? Em là như thế nào biết chị ở chỗ này? Chị còn chưa có gọi điện thoại cho em đâu!"
Quý Nhan vừa nói vừa từ bên cạnh xách mấy cái túi giấy đưa cho Trà Trà.
"Đúng rồi, đây là mang đến cho em, chị đoán, em hẳn là có thể sử dụng đến, bên trong có một ít đồ dùng hằng ngày em hay dùng."
Nghe vậy.
Trà Trà đột nhiên nhoẻn miệng cười.
"Chị như thế nào mang tới đây, thì lại như thế đó mang về đi!"
Giọng nói mềm mại, khiến Quý Nhan ngẩn ra.
Động tác cầm đồ vật, cũng cứng đờ.
Thực mau, Quý Nhan cưỡng bách chính mình lộ ra một nụ cười, có chút xấu hổ, còn có chút khó hiểu.
"Trà Trà? Em đang nói cái gì vậy? Mấy ngày nay đồ vật em dùng đều là chị mang đến cho em, em chẳng lẽ dùng không đến sao?"
Trà Trà, "Không dùng đến a! Huống chi, tôi ở đó cũng đã được vài ngày, đồ dùng hằng ngày gì đó, cũng đã sớm có thêm không ít, không cần lại lấy đến một phần."
Lời nói này, ý tứ phá lệ rõ ràng.
Quý Nhan nụ cười trêи mặt, có chút duy trì không được nữa.
Cô ta nỗ lực giải thích, "Trà Trà là cảm thấy chị đưa đồ đến đây chậm sao? Chị thật sự không phải cố ý, trong nhà nhiều việc như vậy, công ty cũng có việc muốn xử lý, chị thật sự nghĩ đến này đó, liền chạy nhanh tới đây đưa cho em......"
Quý Nhan nói xong, hốc mắt ửng đỏ, hơn nữa có nước mắt.
Bộ dáng kia, giống như đã chịu ủy khuất.
Trà Trà sợ tới mức vội vàng lui về phía sau một bước, "Chị đừng khóc, tôi lại không có động thủ đánh chị, chị đừng có ăn vạ a! Tôi không có tiền đâu!"
Quý Nhan vốn dĩ định làm bộ rớt vài giọt nước mắt, "............"
Cô ta nên tiếp tục sao?
Sửng sốt trong chốc lát, vội vàng phản ứng, bất đắc dĩ nói, "Trà Trà? Em suy nghĩ cái gì vậy? Chị là chị của em, chúng ta đánh gãy xương cốt còn dính gân, chị như thế nào có thể ăn vạ em? Chị là loại người đó sao?"
Trà Trà nháy mắt lạnh nhạt: Ngươi có phải là loại người đó hay không, ta làm sao biết được?
Quý Nhan không nghe được Trà Trà trả lời, cảm thấy trong lòng rất bất an.