Trà Trà ở Giang gia, liên tiếp hai ngày.
Sau bữa tối ngày hôm sau.
Giang lão gia tử ngồi trên sô pha.
Trà Trà đang cân nhắc nên mở miệng như thế nào.
Mấy ngày nay, cô đã đem mọi chuyện thăm dò đều không sai biệt lắm.
Nguyên chủ năm nay học cấp 3.
Nói cách khác, cô còn phải tiếp tục đi học.
Giang lão gia tử bên này, ngoại trừ quản gia ra, tựa hồ cũng chỉ có mấy người hầu, Giang Ly Hoán vẫn luôn không có trở về.
Người con thứ hai của lão gia tử cũng không có trở về.
Ai, kỳ thật lão gia tử sống một mình ở trong biệt thự lớn như vậy, hẳn là rất cô độc.
Cô thở dài, sắp xếp ngôn ngữ lại một chút, sau đó uyển chuyển biểu đạt ý nghĩ của chính mình.
Lão gia tử nghe xong, trầm ngâm trong chốc lát, nặng nề thở dài, "Trà Trà, cháu không cần phải cảm thấy phiền phức, ta và ông nội của cháu cả đời làm bạn, cha cháu! ! Cũng là ta nhìn lớn lên, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, ta nhất định phải hảo hào chiếu cố cháu.
Nếu cháu cảm thấy nợ ta, như vầy đi, trước tiên ở nơi này của ta một năm, chờ sau khi cháu thi đại học xong, ta sẽ không nhúng tay vào sinh hoạt của cháu nữa.
"
Ngay sau đó, quản gia cũng vội vàng phụ họa.
"Lão gia tử liền trường học cũng giúp cháu tìm rồi, còn chưa có kịp nói với cháu, đang định cho cháu một cái kinh hỉ! ! "
Trà Trà chớp chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên mờ mịt.
Trường học cũng an bài xong rồi?
Thật tri kỷ a!
Vậy cô chẳng phải là lại nợ Giang lão gia tử nhiều hơn rồi.
Cô nhíu mày, rất là khó xử.
Đột nhiên, Giang lão gia tử giống như là nghĩ tới cái gì đó.
"Trà Trà, nếu cháu cảm thấy nợ ta, không bằng như vậy đi, ta có một cháu trai, tên là Giang Ly Hoán, cháu hẳn là còn nhớ rõ đi?
Khi còn nhỏ các cháu xem như cùng nhau lớn lên, ừm, có cái từ ngữ nói như thế nào nhỉ? Thanh mai trúc mã.
Nó a, mấy năm nay ở trường học không hảo hào học tập, năm nay cũng học cấp 3, không bằng về sau, Trà Trà giúp nó học bù, cũng coi như là giúp gia gia giải quyết một cái nan đề, có được không?"
Thất Thất sợ Trà Trà không đáp ứng, vội vàng nhắc nhở nói, 【 Trà Trà không cần cự tuyệt a, ngàn vạn đừng bỏ lỡ Giang Ly Hoán.
】
Trà Trà, "! ! " Đã hiểu.
Lão gia tử cái đề nghị này xác thật không tồi, có tiến có lùi.
Cô ở nơi này, có thể giúp Giang Ly Hoán học bù, cũng coi như có chút cống hiến.
Nghĩ như vậy, cô gật gật đầu.
"Được ạ.
"
Bộ dáng của tiểu cô nương ngoan đến muốn mệnh.
Lão gia tử tâm trạng vui vẻ, thầm nghĩ: Cuối cùng đem người lưu lại.
Còn về cái cháu trai kia của ông?
Học bù gì đó liền quên đi, dù sao cũng không có trở về đây ở.
Giây tiếp theo.
Lão gia tử đột nhiên bị vả mặt.
"Ai cùng cô ta là thanh mai trúc mã?"
Giọng nói chất vấn đột nhiên vang lên, thanh lãnh đạm mạc.
Lão gia tử nghe được giọng nói này, suýt chút nữa từ trên sô pha ngã xuống đất.
Ông mang theo vẻ mặt kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy thiếu niên đang đứng ở cửa, sắc mặt nhàn nhạt nhìn ông, không phải Giang Ly Hoán đã rất lâu không trở về nhà thì là ai.
Lão gia tử, "! ! ! ! ! ! "
Ngươi ngươi ngươi không phải một tuần còn không có trở về một lần sao?
Như thế nào đột nhiên lại trở về?
Trở về thì trở về, vì cái gì không phát ra âm thanh?
Còn vừa mới câu nói chất vấn kia? Ngươi là đứng ở đó nghe bao lâu rồi?
Khi nào trở nên nhàm chán đến như vậy?
Lão gia tử đen mặt nhìn sang tiểu cô nương đồng dạng mộng bức, ôn nhu an ủi, "Cháu đừng có để ý nó, tính tình của nó liền như vậy, đối với ai cũng đều lãnh lãnh đạm đạm, trong mắt cái gì cũng không có, ai cũng đều không thể được nói để vào mắt nhiều thêm một cái.
"
Rõ ràng là thiếu niên 18 tuổi.
Trên thực tế lại cho người ta một loại khám phá hồng trần, cảm giác vô dục vô cầu! !
Ông thậm chí sợ hãi đứa nhỏ này một ngày nào đó luẩn quẩn trong lòng, chạy đi xuất gia làm hòa thượng.
.
Danh Sách Chương: