Mặc Tinh Hoàn cũng không biết tiểu cô nương vì cái gì mà nhìn hắn chằm chằm.
Chỉ cảm thấy, đột nhiên lạnh sống lưng.
Nhịn không được đánh cái rùng mình.
Hắn lại nhìn tiểu cô nương, Trà Trà đã cúi thấp đầu nhỏ, không biết suy nghĩ cái gì, thoạt nhìn, bộ dáng thực chuyên chú.
Nam tử cân nhắc một chút, thong thả ung dung đem điều kiện có lợi nhất tất cả liệt kê ra, nếu nàng ngủ ở nơi này hết thảy hắn đều đồng ý.
Ví dụ như: Có rất nhiều đồ ăn ngon!
Lại ví dụ như: Hoàn cảnh an tĩnh và thuận tiện, bên cạnh còn có bể tắm để tắm gội.
Tiểu cô nương ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
"Ngươi có phải khi nhìn thấy ta, liền biết ta là cô nương?"
"Đúng vậy.
"
"Được rồi! ! "
Trà Trà có chút ngốc, cô ngụy trang kém như vậy sao?
Cô cúi đầu ý phục của mình một chút, sau đó ngẩng đầu lên hỏi, "Thực sự có thể dễ dàng nhìn ra sao?"
Rõ ràng buổi sáng hôm nay cô cùng đám kia người thư đồng được chọn kia, những người đó còn bị nàng dọa.
Nhìn bộ dáng mong chờ kia của tiểu cô nương, Mặc Tinh Hoàn có chút không đành lòng đả kϊƈɦ cô, vì thế, thay đổi cách nói uyển chuyển hơn một chút.
"Kỳ thật, cũng còn tốt! ! "
Trà Trà, "! ! Bộ dáng của ngươi thật sự rất miễn cưỡng.
"
Lại ở hống cô.
Cô thở dài, "Dễ dàng nhìn ra thì dễ dàng nhìn ra đi, bây giờ đi ngủ trước, việc ngày mai ngày mai lại nói.
"
Mặc Tinh Hoàn cũng không biết cụ thể là đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao cuối cùng! !
Sao khi tiểu cô nương rửa mặt tắm gội xong nằm trêи giường hắn ngủ rồi.
Khoảng cách thật xa, hắn cũng có thể ngửi được hương thơm ngào ngạt trêи người tiểu cô nương phát ra.
"! ! "
Hắn nằm trước ghế, nhắm mắt lại, đó là hơi thở của tiểu cô nương, bộ dáng vừa ngoan vừa mềm, còn thực ngốc.
Đêm nay.
Hai người ngủ đều rất tốt.
Đặc biệt là Trà Trà, ngủ rất say.
Chỉ có Thất Thất.
Ở trong phòng tối tự bế, lặp lại ưu thương.
Cho nên ngày hôm nay, lăn lộn lâu như vậy, ký chủ ngốc nhà nó cũng không lấy bí mật đổi được chỗ tốt.
Cuối cùng còn bị Mặc Tinh Hoàn không biết xấu hổ kia hống đến ngủ ở trêи giường hắn.
【! ! 】 tức giận a.
Theo hướng phát triển này, nói không chừng, thời gian tới hai người liền ngủ chung một giường.
Tiểu khả ái nhà nó thủy linh linh còn ngốc nghếch.
Như thế nào lại bị sói đuôi to theo dõi chứ?
Thất Thất càng nghĩ càng tự bế, dưới tình huống này hoàn toàn suy nghĩ không khai! ! Hỏng mất! !
Hôm sau.
Thời điểm Trà Trà tỉnh lại, tẩm điện chỉ có một mình cô.
Cô xoa xoa mắt, rất là mờ mịt.
"Thất Thất?" Cô gọi một tiếng.
Hả? Thất Thất không trả lời cô.
"Thất Thất? Ngươi đi đâu rồi?"
Trà Trà lại gọi một tiếng, vẫn như cũ không có trả lời.
"! ! ! ! " Hệ thống còn sẽ off sao?
Cô thở dài, tâm tình rất phức tạp.
Nhìn thấy y phục nam đã chuẩn bị tốt đặt đầu giường, khóe môi hơi cong lên, "Rất chu đáo.
"
Một lúc sau.
Trà Trà một thân nam trang, từ trong tẩm điện của Mặc Tinh Hoàn bước ra ngoài.
Mới vừa đi được vài bước, liền thu được một đống ánh mắt chăm chú.
Bước chân dừng lại, liếc mắt đảo qua xung quanh.
Cô nhìn thấy thái giám, cung nữ, thị vệ, đều đang mở to hai mắt nhìn cô.
Bộ dáng kia, thoạt nhìn rất khϊế͙p͙ sợ.
"! ! " Trà Trà lập tức cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, lại giơ tay sờ sờ mặt.
Hẳn là không có vấn đề gì đi?
Nhưng cô tại sao lại có cảm giác những người này nhìn thấy cô giống như nhìn thấy quỷ vậy?
"Ngươi tại sao lại ra đây?"
Giọng nói quen thuộc vang lên, Trà Trà quay đầu lại, liền nhìn thấy Mặc Tinh Hoàn đi về phía cô.
"Tìm ngươi a!"
Cô cười tươi chạy tới trước mặt hắn.
A, cơm sáng của cô!
Theo sau Mặc Tinh Hoàn xuất hiện còn có thái giám, cung nữ, thị vệ sôi nổi thu hồi ánh mắt, nên lui ra thì lui ra, nên thủ vững cương vị thì tiếp tục thủ vững cương vị.
Phảng phất như không có việc gì phát sinh.
Nhưng trong lòng bọn họ rất rõ ràng, cung điện của Thái Tử về sau sẽ thay đổi đến long trời lở đất!.
Danh Sách Chương: