Hắn đi về phía trước một bước, từng bước ép sát.
Môi mỏng tràn ra tiếng cười khẽ, "Huống chi, lúc này mới gọi là khi dễ.
"
Dứt lời, bàn tay của hắn ấn vào vách tường, đem người vây lại, thần sắc chuyên chú nhìn tiểu cô nương.
Trà Trà có chút mờ mịt nhìn thoáng qua khoảng cách của hai người đột nhiên được kéo gần.
Cô chớp chớp mắt, nhìn nhìn Giang Ly Hoán.
Lại đem lời hắn vừa mới nói, nhanh chóng ở trong đầu lượt qua một lần.
Khi dễ sao?
Ô, cô cảm thấy, hắn quá coi thường cô rồi.
Cô chính là Trà ca.
Tiểu cô nương đôi mắt ướŧ áŧ dầm hiện lên một tia ý cười.
Cô giảo hoạt cười ra tiếng, "Khi dễ sao? Ta cảm thấy ai khi dễ ai, có không nhất định nha!"
Theo lời nói vừa rơi xuống, cô lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Giang Ly Hoán đắm chìm ở trong đó.
Dưới ánh đèn, tiểu cô nương cười, ngọt đến muốn mệnh.
Giây tiếp theo.
Động tác của tiểu cô nương! ! Cũng có chút nhi muốn mệnh.
Bùm một tiếng.
Giang Ly Hoán! ! Ngã xuống đất.
Hắn vẻ mặt mộng bức nhìn tiểu cô nương.
Tiểu cô nương nhà hắn đang đứng ở đằng kia, từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt tràn đầy đắc ý, giống như đang nói: Ngươi đánh không lại ta.
Giang Ly Hoán hồi lâu không có phản ứng, mới vừa phản ứng lại.
Tiểu cô nương mềm mại cho hắn một cái quăng qua vai hoàn mỹ.
"! ! " Hắn lắc đầu, tràn đầy bất đắc dĩ.
Lại nói tiếp, tiểu cô nương có chút bản lĩnh phòng thân, cũng là chuyện tốt.
Chỉ là! !
Tiểu bảo bối, em có thể đừng thẳng thắn như vậy hay không?
Tôi nghiêm túc thả thính như vậy, em lại cho tôi một chiêu quăng qua vai?
Em như vậy, tôi về sau còn thả thính em như thế nào nữa?
Hắn thở dài, hướng tới vẻ mặt đắc ý tiểu cô nương duỗi tay.
"Kéo tôi lên.
" Bằng không, tôi liền ăn vạ trên mặt đất không đứng dậy.
Trà Trà liếc hắn một cái, ngạo kiều quay đầu đi, "Cậu nói xem, ai mới là chân ngắn nhỏ?"
Tiểu cô nương ngữ khí hung ba ba, trên mặt trực tiếp viết: Chớ chọc ta, ta rất mang thù!
Giang Ly Hoán bất đắc dĩ, "Tôi là chân ngắn nhỏ, em là chân dài, đôi chân vừa dài vừa đẹp lại vừa trắng! ! "
Trà Trà vẻ mặt đắc ý, đột nhiên nóng lên.
Cô rũ mắt, hung ba ba nói.
"Không được nói bậy!"
Giang Ly Hoán, "Con người của tôi, chỉ nói thật, từ trước đến nay sẽ không nói dối.
"
Thiếu niên gở xuống tất cả sự lạnh lùng, mặt mày, tràn đầy ôn nhu.
Trà Trà hừ một tiếng, "Anh còn không đứng dậy.
"
Ta xem ngươi nằm trên mặt đất, còn rất thoải mái?
Ô, cũng không biết người nào mắt mù phong cho hắn là thiếu niên hệ lạnh lùng, hiện tại như thế này, nơi nào lạnh lùng?
Rõ ràng! ! Rõ ràng mang theo một chút lưu manh.
Cô đỏ mặt, dời tầm mắt, xoay người liền định rời đi.
Nào biết.
Cô đã xem nhẹ trình độ không biết xấu hổ của Giang Ly Hoán.
Bàn tay to, gắt gao nắm lấy mắt cá chân của cô, không cho cô đi.
Trà Trà vừa thẹn vừa bực, "!!! Ngươi ngươi ngươi ngươi buông tay a!"
Giang Ly Hoán thần sắc bình tĩnh, lời nói ra, lại phá lệ không biết xấu hổ, "Em kéo tôi lên, tôi liền buông tay.
"
Ánh mắt dần dần trầm xuống.
Tiểu cô nương tức giận oán hận trừng hắn, rồi lại không thể không duỗi tay ra.
Bàn tay nhỏ mềm mại không xương bị gắt gao nắm chặt, Giang Ly Hoán khóe môi hơi cong lên, tâm trạng cực kỳ tốt.
Tiểu cô nương nhà hắn, thật sự rất giống một tiểu dã miêu.
Vừa hung vừa mềm vừa manh.
Thường thường, còn lộ ra móng vuốt nhỏ sắt bén.
Uhm, siêu đáng yêu.
Tiểu bảo bối mềm mại này là của hắn!
Ai cũng đoạt không được.
Hắn được tiểu cô nương kéo lên, từ trên mặt đất đứng dậy.
Các ngón tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay của cô, không hề có ý định buông ra.
Trà Trà rút tay ra, là rút không ra.
Tiểu cô nương đỏ mặt nhìn hắn, "Anh còn như vậy, tôi liền đánh anh a!"
Giang Ly Hoán gở xuống sự lạnh lùng, tựa hồ đã nhận ra chỗ tối của việc không biết xấu hổ, hắn cười hỏi cô, "Tôi đang làm chuyện gì? Có chuyện gì xảy ra?"
Trà Trà, "! ! ! ! ! ! ".
Danh Sách Chương: