Dưới ánh sáng mỏng manh của ánh trăng.
Tiểu cô nương cầm ly thủy tinh ở phòng bếp dạo qua một vòng rồi lại một vòng.
Sau đó không nhịn xuống nhỏ giọng nói thầm một câu, "Đường ở đâu?"
Vì cái gì phòng bếp lớn như vậy liền một hũ đường cát trắng cũng không có? Mật ong cũng không có! !
Này đối với tiểu khả ái cô cũng quá không hữu hảo rồi.
Thất Thất đột nhiên hô lên một tiếng, 【 Trà Trà, cô nhìn bên trái, cái hũ bên trái có màu trắng! ! Chẳng lẽ không phải đường sao?"
Trà Trà liếc mắt một cái, hơi ghét bỏ nói, "Đó là muối! !.
"
Thất Thất, 【! ! ! ! 】
Ngô, ai kêu muối và đường lớn lên tương tự nhau chứ?
Không thể trách nó nhận sai.
Tiểu cô nương tựa hồ chưa từ bỏ ý định, lại tìm một vòng.
Đột nhiên, phòng bếp tối đen, trong phút chốc trở nên sáng ngời, Trà Trà cả kinh, ly thủy tinh trong tay lạch cạch một tiếng rơi xuống đất vỡ vụn.
Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy thiếu niên đứng ở cửa.
Ngón tay vừa lúc từ chỗ công tắc đến thu hồi.
Đôi mắt ưướŧ áŧ bắt gặp đôi mắt trầm ổn nội liễm.
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn đống thủy tinh vỡ nát trên mặt đất, có chút đau đầu, cần phải dọn dẹp sạch sẽ a, bằng không ngày mai người hầu tiến vào, nếu không cẩn thận sẽ bị thương.
Tiểu cô nương thở dài, vẻ mặt rối rắm.
Ngay khi cô đang định khom lưng xuống dọn, đột nhiên giọng nói lãnh đạm vang lên, "Đừng nhúc nhích.
"
Trà Trà dừng lại hai giây, ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một đạo thân ảnh.
Thiếu niên bóng dáng thon dài đĩnh bạt, thanh lãnh như nguyệt.
Lại xứng với gương mặt tuấn tú vô song kia, nhìn thế nào thì sẽ đẹp như thế.
Trà Trà cân nhắc, hắn ở trong trường học, hẳn là có rất nhiều người theo đuổi đi?
Cho dù thành tích không tốt, chỉ với gương mặt này, cùng với khí chất này, đại khái cũng có thể hấp dẫn đến không ít ong bướm.
Giây lát.
Giang Ly Hoán cầm công cụ đi vào, hắn cúi đầu, không nói một lời cong lưng, dọn sạch những mảnh nhỏ thủy tinh dưới chân cô.
Trà Trà đứng ở chỗ đó, bỗng nhiên có chút không biết phải làm sao.
Thời tiết thàng mười, không tính quá lạnh.
Cô gái nhỏ trên người mặc áo ngủ đáng yêu, áo ngủ vừa vặn dài đến đầu gối.
Lộ ra cẳng chân trắng nõn ở bên ngoài, vừa trắng vừa tinh tế vừa đẹp.
Khi Giang Ly Hoán di chuyển, có lẽ là không chú ý, khuỷu tay không cẩn thận đụng vào cẳng chân của cô gái nhỏ.
Xúc cảm lạnh lẽo, phá lệ rõ ràng.
Hai người đều là ngẩn ra.
Trà Trà mộng bức nhìn Giang Ly Hoán đang ngồi xổm trên đất, "! ! "
Vừa lúc, thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt thanh lãnh lọt vào tầm mắt của cô.
Tiểu cô nương theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Khoảng cách của hai người được kéo ra, thiếu niên cúi đầu tiếp tục dọn sạch mảnh nhỏ của ly thủy tinh, trong lúc hoảng hốt, Trà Trà giống như nghe được âm thanh rất nhỏ rất nhỏ thanh âm của hắn, "Xin lỗi.
"
"Không, không có việc gì.
" Trà Trà có chút không biết phải làm sao nhéo nhéo quần áo của mình.
Không tìm được đường cát trắng, cũng không tìm được mật ong, còn làm vỡ cái ly thủy tinh! !
Cảm giác chính mình thật ngốc.
Giang Ly Hoán đem mảnh nhỏ thủy tinh dọn xong, bỏ vào thùng rác.
Xoay người nhìn cô một cái, ánh mắt sâu thẳm, "Tìm cái gì?"
Trà Trà sửng sốt một chút, "Đường.
"
Giang Ly Hoán nhíu mày, "???"
"Đường cát trắng, mật ong, đều có thể.
" Trà Trà nghiêm túc giải thích.
Giải thích xong, lại cảm thấy Giang Ly Hoán khả năng không hiểu, nàng bổ sung, "Ngô, chính là muốn tìm một chút đồ ngọt! ! "
Thiếu niên nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, mặt vô biểu tình nói, "Về phòng chờ.
"
Trà Trà, "???"
Sau đó, tiểu cô nương liền nhìn thấy Giang Ly Hoán xoay người rời đi.
Vài giây sau, cô giống như nghe thấy âm thanh cửa lớn của biệt thự mở ra rồi lại đóng lại.
"! ! Thất Thất, hắn đây là có ý tứ gì a?" Có chút ngốc.
【 không biết.
】.
Danh Sách Chương: