Quý Tranh Hải có tâm tư muốn thượng vị, quá mức rõ ràng, những năm gần đây những rắc rối nhỏ cứ lập đi lập lại, cho là có thể che giấu.
Trêи thực tế, trong lòng bà luôn rất rõ ràng.
Chẳng qua, bà không chủ động xé rách mặt mà thôi.
Trà Trà, "Nguyên lai người biết rồi a."
Cô nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, Giang Khẽ Ngôn mấy năm nay một mình quản lý công ty, hơn nữa cũng không có chuyện lớn gì xảy ra.
Đủ để chứng minh, là một người có thủ đoạn.
Như vậy, cũng không phải là ngốc.
Hơn nữa nhìn thấy Giang Khẽ Ngôn so với trong tưởng tượng của cô bình tĩnh hơn rất nhiều, Trà Trà lại càng cảm thấy, cùng người thông minh nói chuyện, không chỉ có đơn giản mà còn tiết kiệm sức lực.
"Bất quá, người vẫn nên chú ý nhiều thêm một chút." Cô nhắc thêm một lần nữa.
Giang Khẽ Ngôn nhìn chằm chằm Trà Trà một lúc, "Con có phải hay không nên giải thích một chút, nam nhân kia là chuyện như thế nào?"
Nam nhân?
Như thế nào đều nhắm vào Tô Hoán?
Cô nghiêm túc nói, "Là con nuôi hắn."
Giang Khẽ Ngôn mới vừa bình tĩnh lại, nghe câu nói này, lại lần nữa tức giận, "???"
Bà không thể tin tưởng nhìn con gái nhà mình, "Con đây là nói, con nuôi hắn?"
Trà Trà gật gật đầu, có vài phần tự hào lặp lại nói, "Đúng vậy! Con nuôi hắn!"
"............" Giang Khẽ Ngôn bị bộ dáng kia của cô, tức giận đến mức suýt chút hộc máu, bình tĩnh bình tĩnh......Mẹ nó!
Rốt cuộc là kẻ không biết xấu hổ nào, lừa gạt cảm tình của tiểu cô nương?
Còn để tiểu cô nương nuôi?
Mặt mũi đâu?
Giang Khẽ Ngôn lạnh mặt nhìn Trà Trà, "Từ giờ trở đi, con không được đi đâu hết, ở nhà cho ta!"
Bà cũng muốn nhìn xem, là kẻ nào không có mắt, hố con gái nhà bà!
Trà Trà vẻ mặt mộng bức, "???"
"Tại sao a? Con tới chỗ này chính là vì nhắc nhở người một chút mà thôi, sắp đến giờ cơm trưa con sẽ không ăn ở đây."
Ta nếu là ở chỗ này ăn cơm trưa, Tô Hoán mà cô nuôi trong nhà, lại cáu kỉnh......
Ai, đau đầu!
Nuôi một người thật khó, nuôi Tô Hoán càng khó hơn.
Giang Khẽ Ngôn sắc mặt dần dần trầm xuống, bà nhắm mắt, duỗi tay nhéo nhéo mí tâm, giống như là dáng nỗ lực khống chế cảm xúc của mình.
"Con vội vã trở về làm cái gì?
Mặt khác, con lấy cái gì để nuôi cái dã nam nhân kia?
Tất cả tài khoản của con đều bị ta đống băng, hẳn là không có gì tiền đi?"
Thiếu chút nữa, bà vì tức giận mà quên mất chuyện này, bà biết con gái nhà mình trong tay có bao nhiêu tiền, sau khi tài khoản bị bà đống băng, trêи cơ bản không còn một xu dính túi.
Đừng nói nuôi người khác, ngay cả bản thân đều nuôi không nổi.
Hơn nữa, bà không tin, chỉ bằng bộ dáng ngốc nghếch kia của Trà Trà, có thể dựa vào phát sóng trực tiếp mà kiếm được tiền......
Không mất mặt đã tốt lắm rồi.
Cho nên, nuôi một cái dã nam nhân, hai người cùng nhau uống gió Tây Bắc ăn đất sống sao?
Trà Trà rũ mắt suy nghĩ một chút, nghiêm trang cùng Giang Khẽ Ngôn giải thích.
"Hắn không phải dã nam nhân, hắn có tên! Hắn tên Tô Hoán!
Mặt khác, con nói rồi, con sẽ dựa phát sóng trực tiếp để kiếm tiền, con hiện tại cũng đã kiếm được tiền!"
Nói xong lời cuối cùng, Trà Trà tự tin tràn đầy!
Giang Khẽ Ngôn cũng đã trong trạng thái mộng bức.
"Con nói hắn tên là gì?"
Trà Trà, "Tô Hoán, Tô Hoán!"
Giọng nói mềm mại phá lệ nghiêm túc, phảng phất là vì chứng minh cái gì đó, cô lại từ trong túi móc ra tấm thẻ đen kia ở trước mặt Giang Khẽ Ngôn lắc lắc.
"Mẹ thấy không? Trong tấm thẻ này, có rất nhiều tiền! Con không chỉ có thể nuôi sống chính mình, còn có thể nuôi sống Tô Hoán!"
Bộ dáng kia, muốn bao nhiêu khoe khoang liền có bấy nhiêu khoe khoang.
Giang Khẽ Ngôn ý vị không rõ nhìn con gái ngốc nhà mình.
Sau đó, bà cười thâm ý, "Ừ, rất tốt, tiếp tục nuôi đi."
"Vâng!"
Trà Trà gật gật đầu, xoay người nhảy nhót rời đi.
Ai, không chỉ thông minh hơn cô tưởng, còn dễ nói chuyện nữa.