Mà Ninh Phong vốn đang nhớ thương Bạch Trà thịnh thế mỹ nhan, hoàn toàn không biết rằng mình đang bị Bạch Trà ghi nhớ.
Ninh Phong, "......." Ta muốn đuổi theo ngươi, nhưng là muốn cướp nam nhân của ta?
Ah! Rút dao!
Trong một buổi học, Trà Trà cảm nhận được ánh mắt của rất nhiều người.
Còn cô thì ngồi ngay ngắn và nghiêm túc lắng nghe giảng bài.
Thất Thất nói.
Ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ lần này, cô cũng nhân cơ hội này để trải nghiệm cuộc sống vườn trường.
Nhân tiện học hỏi thêm kiến
thức.
Học tập là thú vị!
Học tập làm cho Trà Trà vui vẻ!
Học tập làm cho Trà Trà........
Ngượng ngùng, vui vẻ là không có khả năng vui vẻ được.
Lớp học này hơi chán, muốn ngủ, muốn ăn.
Nhưng đến lớp thì phải tuân thủ, không thể ăn không thể ngủ nên cô rất không vui, không vui.
Cô rũ mắt liếc nhìn thời gian trêи điện thoại.
Nga, lớp học sẽ kết thúc sau năm phút nữa!
Nhịn một chút!
Lại kiên trì thêm năm phút nữa.
[ Trà Trà, cố lên, chúng ta có thể thắng.]
" Ân."
Một cái bỏng ngô, hai cái bỏng ngô, ba cái bỏng ngô.......Một trăm cái bỏng ngô, một trăm lẻ một cái ngô..........
Thất Thất, [..........] cuối cùng cũng phát hiện ra rằng Trà Trà có gì đó không ổn.
Nó vừa định mở miệng nói.
Trà Trà nghiêng đầu, nhìn về phía trước với vẻ mặt vô tội và ủy khuất.
Thất Thất, [........] được rồi, cô đã thắng.
Mẹ nó như vậy sao có thể chống đỡ được?
Những gì Trà Trà làm đều là đúng!
Ngồi trong giờ học đếm bỏng ngô cũng là đúng!
Không chấp nhận phản bác.
Ký chủ nhà mình chính mình sủng, Trà Trà nhà mình chính mình đau!
Cuối cùng cũng đến giờ giải lao.
Trà Trà cúi xuống, lấy trong túi ra một miếng chocolate.
"........." Không có gì để ăn.
Cô ấy chỉ còn lại một miếng chocolate.
Trà Trà nhìn chằm chằm viên chocolate trong lòng tay, nhìn chằm chằm nửa phút, cuối cùng cẩn thận cất vào trong túi.
"Quên đi, sau khi tan học thì ăn đi!" Nếu không, cô e rằng sau khi ăn chocolate sẽ không còn thứ gì, cô sẽ không thể chờ đến khi tan học.
Thất Thất, [ ooh, ôm Trà Trà một cái.]
Ngay sau đó, cô ấy lại sờ vào túi của mình, ooh, không biết còn bao nhiêu tiền.
Chắc là, còn đủ để mua rất nhiều rất nhiều thức ăn ngon.
Vừa nghĩ, cô vừa tính toán bằng ngón tay của mình.
Nhưng cô không biết, dáng vẻ của cô đã lọt vào mắt người khác, trong lòng chỉ còn lại có một ý nghĩ: Đáng yêu đâu? vừa ngoan vừa mềm mại, và khi cười lên rất ngọt ngào! Thật muốn mạng!
Ninh Phong bỏ qua Chu Kình Hoán, lén lút liếc nhìn.
A, thật ngoan!
Có phải cô em gái này đang muốn kể lại cuộc đời của mình không?
Hắn vô thức muốn đưa tay ra kéo quần áo của Chu Kình Hoán, cũng muốn Chu ca nhìn cô bé mềm mại kia.
Tuy nhiên, bàn tay chỉ duỗi ra.
Hắn phát hiện ra rằng đôi mắt của cô bé nhỏ nhắn rơi trêи khuôn mặt của mình.
Ninh Phong, "......." Tiểu bảo bối đang nhìn tôi!
Đang nhìn tôi!
Có phải là thích tôi không?
Có phải hay không cảm thấy tôi rất đẹp trai?
Ngao, vui vẻ!
Trà Trà, "......." Cô luôn cảm thấy rằng não của Ninh Phong có chút vấn đề.
Nhưng cô không dám nói.
Cô sợ rằng mọi người sẽ không vui.
Tôn trọng ý nghĩ quan tâm đến các bạn cùng lớp, Trà Trà nở một nụ cười dịu dàng với Ninh Phong.
Ninh Phong, "!!!"
Tiểu bảo bối cười với tôi!
Tôi biết mà!
Cô bé đáng yêu nhất định có tình cảm với tôi!
Chu Kình Hoán lạnh lùng liếc hắn một cái, " Thu liễm lại một chút." Giống như kẻ ngốc thứ hai.
Lập tức, anh ta nghiêng đầu liếc nhìn Bạch Trà, "......" Ánh mắt lại nhanh chóng thu lại.
Nhưng trong lòng không khỏi lẩm bẩm.
Cười gì mà cười vậy?
Không dễ thương chút nào!