Tô Hoán nhanh chóng đi lên lầu, bộ dáng rất vội vàng.
Đáy lòng thầm cân nhắc, mình không nên cùng Giang Khẽ Ngôn lãng phí thời gian, hẳn là nên cùng Trà Trà đi lên lầu.
Trong chớp mắt.
Hắn đi đến trước cửa phòng của Trà Trà.
Nhìn thấy Quý Nhan đang nằm trêи mặt đất kêu đau, một màn Trà Trà dùng sức đá người.
Tô Hoán, "......" Nhất định là Quý Nhan lại đến tìm ngược!
Cô gái nhỏ nhà hắn vừa ôn nhu vừa đáng yêu, cư nhiên bị ép động thủ đánh người?
Đau lòng quá!
Hắn nhanh chóng đi qua, đem Trà Trà ôm vào trong lòng, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, ôn nhu an ủi.
"Ngoan, đừng đá sẽ bị thương chân, anh ở đây."
Quý Nhan bị đá suýt muốn hộc máu, nghe thấy câu nói này, cảm xúc hoàn toàn không kìm chế được, vừa khóc vừa mắng to, nước mắt đua nhau rơi xuống, chỉ trích Trà Trà khi dễ cô ta.
Giang Khẽ Ngôn cũng chạy đến, chán ghét nhìn Quý Nhan một cái.
Bà nhìn về phía Trà Trà, vừa định nói chuyện, lại bị Tô Hoán giành trước một bước.
Tô Hoán, "Cô ta là người của Quý gia, nếu Quý phu nhân không động thủ xử lý, tôi đây liền không khách khí."
Giọng nói trầm thấp, tràn đầy tức giận cùng uy hϊế͙p͙.
Dứt lời, hắn nhìn nhìn tiểu khả ái đang cúi đầu thập phần ngoan ngoãn.
Trong lòng khẽ động, hắn cong lưng, đem người chặn ngang bế lên, nện bước trầm ổn rời khỏi Quý gia.
Mới đầu.
Trà Trà cảm thấy bị hắn ôm, có chút ngượng ngùng.
Dần dần, cô phát hiện tựa hồ bị ôm cũng rất thoải mái? Không cần tự mình đi đường?
Đương nhiên, nếu là lúc này, lại có một chút kẹo, đại khái sẽ càng tốt hơn.
Thẳng đến lên xe, Tô Hoán cũng không buông tay.
Tiểu khả ái đặc biệt an tĩnh nằm trong lòng hắn, không rêи một tiếng.
Tài xế khỏi động xe.
Tô Hoán duỗi tay đem tấm ngăn kéo xuống.
Hắn rũ mắt, xoa xoa đầu cô, giọng nói cực kỳ ôn nhu.
"Trà Trà?" Hắn thử thăm dò gọi một tiếng.
Cảm xúc của cô......Không đúng lắm.
Sau một lúc, Trà Trà mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, "Làm sao vậy?"
Giọng nói vẫn mềm mụp như cũ, nhưng cho Tô Hoán cảm giác không giống nhau.
Hắn nhìn cô, tựa hồ muốn nhìn thẳng sâu vào trong nội tâm của cô.
Nga, hắn biết vấn đề ở đâu rồi.
Tiểu cô nương, đáy mắt có một tia lệ khí, mặc dù tia lệ khí đang dần dần biến mất, nhưng vẫn bị hắn nhạy bén bắt gặp rồi.
"Trà Trà có phải hay không tâm tình không được tốt lắm?"
"Ừ......Thực phiền."
"Bởi vì Quý Nhan sao?" Tô Hoán vừa nhắc tới cái tên này, đáy mắt hắn dần hiện lên một tia lệ khí.
Nhưng rất nhanh đã bị hắn che giấu, không thể bị tiểu cô nương nhà hắn nhìn thấy được.
Trà Trà lắc đầu, lẩm bẩm nói, "Chính là rất bực bội, em muốn kẹo, nếu không có đường, bánh kem nhỏ cũng có thể."
Nói xong, đầu nhỏ ở cổ của hắn cọ cọ, "Em muốn kẹo!" Cô lại lặp một lần nữa.
Giọng nói không hề mềm mại, mang theo vài phần bực bội cùng không kiên nhẫn.
Thậm chí, Tô Hoán cảm nhận được lệ khí trêи người người có phát ra, càng lúc càng đậm.
Hắn hung hăng nhíu mày, đem người ôm thật chặt.
Cằm đặt lên đỉnh đầu cô, nhỏ giọng hống, "Ngoan, Trà Trà mệt mỏi, Trà Trà nghỉ ngơi một lát được không?"
"Không muốn!" Trà Trà bắt đầu giãy giụa.
Cô không cần nghỉ ngơi, cô muốn kẹo muốn kẹo muốn kẹo......
Tô Hoán trong lòng thở dài, bàn tay to chậm rãi dừng ở trêи mặt nhẹ nhàng vuốt ve.
"Em nhắm lại, ngủ một giấc trước, ngoan, anh ở đâu, vẫn luôn ở đây."
Giọng nói của hắn thực nhẹ thực nhẹ, mang theo cảm giác vô cùng an toàn.
Không biết qua bao lâu, Trà Trà ngừng giãy giụa, nhắm hai mắt nằm ở trong lòng hắn, an tĩnh ngủ.
Tô Hoán nhìn cô, ánh mắt tràn đầy đau lòng.
Hắn đã tìm được lý do tại sao kẹo lại quan trọng với cô đến như vậy, chính xác mà nói, cô không phải một hai phải ăn kẹo, tất cả đồ ngọt đều được, chẳng qua, kẹo tương đối thuận tiện, lại đủ ngọt.
Cô______Nghiện đồ ngọt.
Thậm chí, đối với " ngọt " có một loại chấp niệm và ỷ lại rất sâu......
Danh Sách Chương: