Muốn bao nhiêu ngoan liền có bấy nhiêu ngoan.
"......" Sở Lê đứng ở một bên sắc mặt phức tạp.
Sớm biết rằng sẽ như vậy, hắn sẽ không cùng bác sĩ nói những điều đó.
Hắn ta nói: Mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều phải đem bệnh tình của Tô Hoán bệnh nói tới thập phần nghiêm trọng, khiến tiểu cô nương đau lòng......
Hiện tại nhìn tình huống này, "......" Ta cảm thấy ta thật mẹ nó........
Hắn ta nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Hoán.
Thật sự không nói nên lời.
Sở Lê thừa dịp Trà Trà cùng bác sĩ giao lưu, hắn đi đến trước mặt Tô Hoán nhìn thoáng qua.
Ánh mắt dò hỏi: Phát sốt rất nghiêm trọng?
Tô Hoán: Ừ, rất nghiêm trọng!
Sở Lê, "............" A!
Trước kia thời điểm khi cậu cầm dao, cũng không thấy cậu nhăn mặt.
Hiện tại......Chỉ phát sốt, muốn chết muốn sống, còn biết xấu hổ hay không.
Có lẽ là Sở Lê ghét bỏ quá mức rõ ràng, Tô Hoán nhìn hắn ta cười lạnh một tiếng.
Giây tiếp theo.
Sở Lê nhìn thấy Tô Hoán đột nhiên không hề do dự khụ khụ hai tiếng, "???"
Trà Trà nghe thấy, vội vàng chạy tới biểu đạt quan tâm.
"Tô Hoán? Anh làm sao vậy?"
"Bác sĩ ngài lại đây nhìn xem a?"
"Ai, tiểu sở tử anh lùi xa ra một chút, không cần chắn anh ấy phơi nắng."
Sở Lê, "............"
Bác sĩ, "............"
Tô Hoán lặng yên không một tiếng động hướng tới Sở Lê ném cái ánh mắt khinh thường: Có thấy không?
Sở Lê tức giận đến trợn trắng mắt.
Nói Tô Hoán không biết xấu hổ!
Tiểu cô nương đáng yêu như vậy, sao lại không biết xấu hổ mà xuống tay???
Xuống tay liền xuống tay đi, còn dùng cách đào hố này?
Không được, hắn ta nhìn không được.
Hắn ta phải rời khỏi đây!
Sở Lê đi về phía trước, nói vài câu, bác sĩ cũng dặn dò vài câu, lúc này mới rời đi.
Thực mau, trong phòng lại chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trà Trà tiến đến ngồi bên cạch Tô Hoán, thường xuyên liếc hắn một cái, biểu đạt quan tâm của mình.
"Tô Hoán? Anh cảm giác thế nào?"
"Tô Hoán? Anh có đói bụng không?"
"Tô Hoán? Anh có mệt, có buồn ngủ không?"
"Tô Hoán......"
Tô Hoán, "......" Cầu xin em đừng gọi nữa, em có biết giọng nói của em có bao nhiêu mềm không?
Hiện tại còn mang theo vài phần ôn nhu, giọng nói vừa mềm vừa ngọt, muốn cho hắn nóng đến lợi hại hơn sao?
Hắn nhắm mắt lại, vô lực một lần nữa chui vào trong ổ chăn.
Ngay sau đó.
Trà Trà duỗi tay giúp hắn dịch góc chăn.
Ngay cả chi tiết nhỏ, cũng chiếu cố cẩn thận.
Bộ dáng nghiêm túc kia, khiến trái tim lạnh lẽo của Tô Hoán, đột nhiên trở nên ấm áp.
Liên tiếp hai ngày.
Trà Trà đều đặc biệt cẩn thận.
Cơ hồ đem Tô Hoán trở thành đứa trẻ ba tuổi.
Cũng may Tô Hoán trong lòng rất rõ ràng, thời gian hai ngày đã đủ rồi, thân thể của hắn, cũng xác thật không có vấn đề gì nữa.
Hơn nữa hai ngày này, hắn thu hoạch lớn nhất chính là Trà Trà đã từ lén lút chui vào ổ chăn, biến thành quang minh chính đại chui vào ổ chăn!
Ngày hôm đó buổi tối Trà Trà mệt mỏi, chui vào ổ chăn bị Tô Hoán bắt được.
Trà Trà một chút cũng không cảm thấy thẹn thùng, ngược lại nhìn hắn tỏ vẻ: Đây là giường của tôi, chăn của tôi, cho nên tôi có thể ngủ! Có ý kiến anh cũng phải nghẹn lại, không cho nói!
Tô Hoán: Hoàn toàn không ý kiến! Em cứ tùy tiện ngủ!
Bao gồm tôi!
Sau đó Trà Trà liền bắt đầu quang minh chính đại chui vào ổ chăn ngủ.
Hai người liền như vậy mở ra...... Hình thức ùng chung chăn gối?
Tô Hoán: Tắm nước lạnh thật hiệu quả! Nếu có một cái cơ hội khác, hắn có thể lại tiếp tục phát sốt!
Cùng lúc đó.
Quý Nhan bên kia cũng từ trong miệng của người mà cô ta phái qua xem xét tình huống của Trà Trà, biết được một chuyện mới.
Cái người nam nhân bị bọn họ chụp được bóng dáng, ở trong nhà của Trà Trà, liên tiếp mấy ngày cũng chưa rời đi!
Nói cách khác, hai người buổi tối cũng ở chung một chỗ!!!
Quý Nhan đáy mắt điên cuồng lập loè.
Cô ta cần phải tiềm biện pháp mang người Tô gia qua đó, để người Tô gia chính mắt nhìn thấy, Quý Trà làm chuyện không biết xấu hổ!