Trong đầu hắn, hoàn toàn chỉ còn lại nửa câu đầu mà cô nói, "chúng ta thân là chủ nhà".
Cho nên, ý tứ là, cô đã đem hắn trở thành chủ nhân của nơi này.
Tô Hoán trêи mặt nháy mắt tươi tỉnh, cũng mặc kệ Trà Trà nửa câu sau nói cái gì, liên tục gật đầu.
"Trà Trà nói đều đúng!"
Trà Trà, "Ừ." Ta cũng cảm thấy ta nói đều đúng.
Tô Hoán đi theo Trà Trà vào phòng, không chút do dự đưa ra hết kẹo còn lại ở trong túi.
Đó là lúc trước hắn chuẩn bị.
Sau khi nghe được Trà Trà nói câu "chúng ta thân là chủ nhà" kia, Tô Hoán đã quên mất chuyện chính mình muốn khống chế Trà Trà ăn kẹo.
Hắn đầu óc chỉ còn lại có sủng sủng sủng!
Mặc kệ cô muốn cái gì, hắn đều vô điều kiện đưa đến tay cô!
Cô gái nhỏ ngoan như vậy mềm như đáng yêu vậy như, ai nhẫn tâm nhìn vẻ mặt không vui của cô?
Làm cô không vui, đó là việc người có thể làm được sao?
Trà Trà cầm kẹo, thái độ đối với Tô Hoán cũng càng ngày càng tốt.
Khiến Tô Hoán lại là vui sướиɠ một trận.
Vui vẻ!
Vui vẻ đến suýt bay lên!
Cô vợ nhỏ không chỉ thừa nhận thân phận của hắn, còn cưới với hắn!
Quá ngoan!
*
Buổi tối.
Hai người ăn cơm chiều xong.
Trong tay Tô Hoán cầm tấm thẻ đen, biểu tình cổ quái.
Trà Trà cắn một ngụm kẹo, ngọt ngào, hương vị thực tốt, thấy hắn không đi, cô có chút nghi hoặc, "Làm sao vậy?"
Không phải muốn đi ra ngoài tìm khách sạn ở sao?
Như thế nào còn đứng ở chỗ này?
Tô Hoán ánh mắt lóe lóe, thuận thế ngồi ở ghế trêи, giọng nói vô lực nhìn Trà Trà.
"Tôi, tôi giống như thân thể không quá thoải mái."
Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần suy nhược.
Trà Trà cắn kẹo, vẻ mặt mộng bức.
Hắn vừa rồi không phải còn tốt sao? Như thế nào đột nhiên không thoải mái?
Cô đứng dậy đi qua, tay nhỏ đặt lên trán hắn, muốn thử nhiệt độ cơ thể của hắn.
Cái này động tác, khiến Tô Hoán cả người cứng đờ, hắn còn chưa có mở miệng nói, Trà Trà lại hướng trước người hắn bước thêm một bước, từ góc độ của hắn, vừa vặn có thể đem tiểu cô nương nhìn đến rõ ràng.
Trong nháy mắt, vành tai phiếm hồng.
Trà Trà khó hiểu nói, "Tô Hoán, anh nhiệt độ không có vấn đề gì a!"
Cô thu tay lại, ngơ ngác xem hắn.
Vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy sắc mặt của Tô Hoán đột nhiên nổi không bình thường đỏ ửng.
Có chút quỷ dị......
Không, thập phần quỷ dị.
Trà Trà lại lần nữa duỗi tay sờ trán hắn, lúc này nhiệt độ rõ ràng đột nhiên tăng cao, "???"
Cô ngẩn người, không thể tin được mở miệng, "Anh phát sốt?"
Nhiệt độ cơ thể đột nhiên tăng lên?
Tô Hoán nhắm hai mắt, ra vẻ khó chịu gật gật đầu, "Hình như là vậy......"
"............" Cái gì gọi là hình như?
Trà Trà thở dài, kéo kéo góc áo của hắn, "Tô Hoán? Anh có thể đi đường sao? Chúng ta đi bệnh viện."
Tô hoán vô lực lắc đầu.
"Không, không cần phiền toái như vậy, tôi nghỉ ngơi một lát là được, không có việc gì, em đừng lo lắng......"
Hắn biểu tình, nhìn không ra một tia sơ hở.
Trà Trà nghĩ nghĩ, vẫn là có chút không yên tâm.
"Anh xác định nghỉ ngơi một lát sẽ không có việc gì sao? Vạn nhất sốt đến choáng váng thì phải làm sao bây giờ a!"
Vấn đề này tương đối mấu chốt.
Vạn nhất sốt đến choáng váng, chỉ số thông minh có khả năng liền không trở về được nữa!
Tô Hoán tâm tình phức tạp, đây là mấu chốt sao?
Hắn nhược nhược mở miệng, "Kỳ thật tôi nằm xuống ngủ một giấc liền không có việc gì, trước kia cũng có tình huống như vậy."
Trà Trà nghiêng đầu nhìn hắn, tựa hồ đang suy tư cái gì đó.
Tô Hoán trong lòng đột nhiên căng thẳng, cân nhắc có phải hay không mình nói quá nhiều, khiến cho Trà Trà hoài nghi?
"Tôi đây đỡ anh nằm xuống?"
Trà Trà duỗi tay đỡ Tô Hoán, động tác rất ôn nhu.
Tô · giả vờ phát sốt · Hoán vẻ ngoài bình tĩnh, kỳ thật nội tâm lại hoảng lại một đoàn, sợ Trà Trà đem hắn từ trêи lầu đá xuống.
Cũng may......Hình ảnh hắn tưởng tượng cũng không có xuất hiện.
Trà Trà đầu tiên là dìu hắn nằm xuống, lại giúp hắn kéo kéo chăn, hoàn toàn đem hắn trở thành bệnh nhân.
Tô Hoán, "......" Ta có tội, ta tự trách, nhưng ta không hối hận!!!
Ngủ trêи giường cô gái nhỏ!
Mẹ nó thật mềm!