Còn MV, công ty vẫn đang đợi phản ứng dư luận mới quyết định sản xuất hay không.
Hotsearch #Trai_đẹp_cứu_người_Hoàng_Tinh còn chưa hạ nhiệt, Hoàng Tinh Entertainment tính mượn lực để lăng xê cho Bạch Diễn, công ty đối thủ lại vin vào đây để chứng minh chuyện ép người nhảy lầu là có thật, kẻ trung lập lại có người mắng Hoàng Tinh dùng chiến lược marketing quá thất đức.
Giữa những cuộc tranh cãi không hồi kết, tên tuổi Bạch Diễn lại lên như diều gặp gió.
<Tình thiên sa vũ> ra mắt nhận được sự quan tâm nồng nhiệt, quần chúng ăn dưa khắc sâu khuôn mặt của anh đẹp trai cứu người, vui vẻ click vào nghe thử một chút.
Ai rồi cũng nắm tay nhau chìm sâu xuống hố mà thôi.
– Mẹ tôi ơi, nghe hay quá đi mất, ca sĩ chuyên nghiệp à?
– Âm vực của Bạch Diễn tốt quá, giọng hát cũng hay nữa.
– Cái đoạn cuối là tiếng nước nào đấy, mị nghe hổng hiểu…
– Bắt đầu tin chuyện tự sát là chiêu trò marketing của Hoàng Tinh rồi đấy… Giọng ca trời phú ngọt ngào như vậy không thể debut trong một sớm một chiều nhỉ?
– Cái đoạn cuối kia ảo ma thật sự, bé đã kịp cắt nó ra thành nhạc chuông điện thoại rồi quý vị ơi!
<Tình thiên sa vũ> lập tức leo lên đầu các bảng xếp hạng nhạc số, đề tài về giọng ca của Bạch Diễn đã dần có xu hướng áp đảo sự kiện tự sát.
Hoàng Tinh Entertainment công bố một phần profile Bạch Diễn, thông báo Bạch Diễn là “Trở về từ nước ngoài, hậu duệ thiên tài âm nhạc của một gia tộc”, update không ít ảnh chụp, gây nên một đợt sóng quỳ liếm không nhỏ.
Có một tác phẩm thành công, độ hot của Weibo Bạch Diễn chưa từng hạ nhiệt, bản thân cũng trở thành nghệ sĩ chính thức.
Ký túc xá Hoàng Tinh chỉ dùng cho trainee, nghệ sĩ có thu nhập sẽ không tiếp tục gò bó mình ở trong đó nữa.
Bạch Diễn không hề do dự thuê một phòng đơn.
Tuy gần đây quan hệ với Kỳ Liên Thành và Kiều Dương không tồi nhưng cậu không thích chung đụng quá nhiều, bản thân cậu cũng có bí mật không tiện tiết lộ.
Trở thành nghệ sĩ chính thức, Chu Thắng Hoa đẩy Tiểu Trương sang thành trợ lý cho cậu.
Tiểu Trương giúp cậu thuê một căn phòng xép gần Hoàng Tinh, nhìn Bạch Diễn đổi hết nội thất thành đồ đắt tiền thì vò đầu bứt tóc: “Bạch Diễn à, chỉ thuê cái phòng thôi, có tới mức đó không? Cậu làm thế này, sau muốn chuyển nhà phiền lắm.”
Ai biết lúc nào lại đòi thuê chỗ khác?
Bạch Diễn dùng ánh mắt kì lạ nhìn Tiểu Trương: “Mua mới hết chứ sao nữa.”
Tiểu Trương: “…”
Khi tư bản lên tiếng là đây.
Trang trí phòng ốc hao mất một nửa số dư của Bạch Diễn.
Bạch Diễn hài lòng vỗ vỗ, ngồi lên ghế salon mềm mại: “Có việc gì làm không?”
Tiểu Trương lật lật qua lịch trình làm việc: “Vài ngày nữa có tiệc rượu của công ty, tất cả nghệ sĩ cùng tham gia, anh Chu cũng sắp xếp cho cậu.”
Bạch Diễn nhăn mặt: “Tiệc rượu?”
Cậu ghét nhất cái kiểu tiệc bưng qua bưng lại này.
“Nghe đồn chủ tịch mới tới đánh bóng hình ảnh.” Tiểu Trương mở điện thoại lên, “Anh Chu yêu cầu cậu phải tham gia.”
Tiểu Trương hơi khó hiểu nhìn Bạch Diễn. Cơ hội tiếp xúc với cấp trên gần gũi không nhiều, ai mà không muốn gặp sang bắt quàng làm họ, ai mà không muốn trở nên quen mắt trước mặt ông lớn? Ân tình chính là con đường ngắn nhất.
Bạch Diễn không hứng thú đáp: “Ờ, bao giờ thì đi?”
Không bất lợi, không cần thiết đối nghịch với công ty.
“Thứ sáu, ngày 17 nhé.”
Còn ba ngày nữa.
Bạch Diễn tính toán một chút. Thời kì động dục sẽ du di trước hoặc sau ngày 20, không bỏ lỡ bữa tiệc kia là được.
…
“Nói là tiệc rượu, thật ra là tiệc mừng sau lễ kỷ niệm 10 năm ấy mà.” Tiểu Trương kéo Bạch Diễn, vừa đi vừa giới thiệu, “Tuy rằng tôi chưa làm việc ở đây bao lâu nhưng nghe nói hằng năm công ty sẽ tổ chức tiệc rượu, kết nối tình cảm. Năm nay lễ mừng xảy ra sự cố, ai cũng bất an, tiệc rượu hẳn sẽ không có… Nhưng nghe nói chủ tịch mới đã cân nhắc, tổ chức tiệc bù đắp cho mọi người.”
Bạch Diễn chỉ “ồ” một tiếng, sau đó lại ngồi nghịch điện thoại.
“Đêm nay chủ tịch mới cũng tới, ai ai cũng tò mò.” Tiểu Trương lay lay Bạch Diễn, mặt hưng phấn, “Nhìn kìa, nữ thần Mạn Mạn.”
Bạch Diễn ngẩng lên.
Trước quầy bar là một nữ minh tinh khí chất cao quý, tóc búi cao, trên người mặc váy dạ hội đỏ thẫm, nở nụ cười hào sảng nói chuyện với người đứng cạnh.
Bạch Diễn nhíu mày: “Ai vậy?”
“Cậu không biết nữ thần Mạn Mạn?” Tiểu Trương nhìn Bạch Diễn như nhìn đồ cổ mới xuống núi, “Đàm Mạn Mạn, sao nữ số 1 Hoàng Tinh, Ảnh Hậu bậc nữ thần!”
Bạch Diễn liếc một cái, sau đó lại nghịch điện thoại tiếp: “Không biết, không quen.”
“Quá quắt ghê, đến chị Đàm cũng coi như không quen?”
Giọng nói chen vào không thể mang theo trào phúng, thanh âm cũng không nhỏ, lập tức lọt vào tai người đứng cạnh Đàm Mạn Mạn.
Người đứng quanh Đàm Mạn Mạn cũng ngẩn ngơ, rục rịch quay sang góc này.
Bạch Diễn ngẩng lên, lướt qua thì thấy tóc đỏ Tần Hạo.
Tần Hạo cười lạnh, hiển nhiên đây là thái độ muốn gây sự.
Bạch Diễn bỏ qua, nhìn sang Bùi Thâm cũng đang đứng đó.
Bùi Thâm chỉ lạnh lùng nâng một ly rượu trong tay.
Tần Hạo rất khó chịu khi bị Bạch Diễn ngó lơ, tiến thêm một bước: “Bạch Diễn à, đang hỏi mày đấy.”
Bạch Diễn thu lại ánh mắt, nở một nụ cười dịu dàng.
Dung mạo cậu vốn tinh xảo hơn người, mỉm cười càng giống đóa hoa nở rộ rực rỡ, dù là Tần Hạo cố tình gây sự cũng đắm say trong nụ cười nọ.
Bạch Diễn chỉ thân mật vươn tay xoa xoa vả vai Tần Hạo, cười cười nói nói: “Cậu quên mất tôi từng dặn gì rồi đúng không?”
Tim Tần Hạo chẳng hiểu sao lại đập thình thịch, môi hơi khô, bỗng quên chuyện mình tới để khiêu khích, đáp lại theo bản năng: “Mày nói…”
Chưa kịp dứt lời, một luồng điện đã chạy khắp cơ thể cậu ta!
Không giống dòng điện tê liệt lần trước, lần này dòng điện hung hăng hơn nhiều. Tần Hạo cả người xụi lơ, đũng quần thấy vừa ướt vừa nóng!
Tần Hạo trợn mắt, không thốt nên lời: “Ah… Ah…”
Người xung quanh cũng bị dọa sợ, lui hết về phía sau.
Bạch Diễn giống như người qua đường ân cần hỏi thăm, tiến tới vỗ về, trên mặt là sự lo lắng: “Cậu sao vậy?”
Cậu lùi về sau, đưa tay lên bịt mũi: “Èo, lớn rồi ai lại thế này?”
Cách đến mấy cũng thấy đũng quần ướt nhẹp của Tần Hạo, thấm lên cả thảm dưới chân.
Người qua đường chân chính chỉ lén cười.
Cơ thể Tần Hạo tê rần, mũi ngửi thấy mùi nước tiểu khai rình của chỉnh mình, sắc mặt đỏ bừng giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Diễn: “:Mày, mày…”
Bạch Diễn giơ tay lên: “Liên quan gì đến tôi đâu.”
Bảo vệ và nhân viên y tế cũng tới kiểm tra, trên người Bạch Diễn không hề có hung khí.
Găng tay của cậu là công nghệ người bình thường của thế giới này có thể dò ra dấu vết.
Tần Hạo nhanh chóng được bế đi, sắc mặt cậu ta đỏ chót vì xấu hổ và giận dữ.
Tại bữa tiệc quan trọng tè ra quần, dù lý do là gì thì cũng vô cùng mất mặt.
Người xung quanh không biết Tần Hạo bị làm sao, nhưng ai cũng không mù, khôn khéo đánh giá Bạch Diễn, cảnh giác duy trì khoảng cách rồi tản ra.
Bạch Diễn nhìn Đàm Mạn Mạn đứng đó không xa, ưu nhã cúi chào: “Xin lỗi, quấy rầy chị Đàm rồi.”
Đàm Mạn Mạn cũng không ngốc, mỉm cười nhìn cậu trai đẹp phong độ dịu dàng này: “Không sao, em là Bạch Diễn nhỉ?”
Với địa vị của cô ở Hoàng Tinh, chuyện tự sát kia thật giả ra sao đương nhiên rõ ràng. Khi xem video cứu người tim đập vì kích thích, nhìn Bạch Diễn người thật trước mặt lễ phép gia giáo, dung mạo đắp nặn tinh xảo, cô đứng trong showbiz chục năm vẫn không khỏi giật mình.
Bạch Diễn đối đáp Đàm Mạn Mạn vài câu, một cô gái đi bên cạnh lỡ buột mồm: “Cậu ta lá gan lớn thật đấy chị Đàm, trước mặt bao người dám đánh nhau…”
Đàm Mạn Mạn tủm tủm cười, bưng lên ly rượu: “Đẹp trai thật đấy, cũng rất dũng cảm.”
“Bạch Diễn đẹp thì đẹp thật…” Cô gái kia bồi thêm một câu, “Nhưng cái nết càn rỡ quá.”
Đàm Mạn Mạn chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.
Phần lớn người trong showbiz đều mang vẻ Chào anh, chào mọi người, tôi không sao” vô cùng dối trá, hiếm có một Bạch Diễn có thù tất báo, tuyệt đối không qua đêm.
Một người như vậy cũng muốn nổi… Thú vị đấy.
…
Bạch Diễn bưng rượu, chầm chậm đi về phía Bùi Thâm.
Bùi Thâm vẫn lạnh lùng như cũ, nội tâm lại nâng lên cảnh giác, lui về sau một bước: “Cậu định làm gì?”
Bạch Diễn nhíu mày rồi bật cười: “Ỏ, gan bé thế?”
Ban nãy Tần Hạo ngu dốt tới khiêu khích, kết quả điện giật cho ngu cả người, Bạch Diễn đứng xa giả vờ vô tội, không hề dính chút bụi trần nào.
Bùi Thâm đặt ly xuống: “Tôi không hiểu ý cậu lắm.”
“À.” Bạch Diễn gật đầu, “Nghe nói anh cũng từng tập <Tình thiên sa vũ> nhỉ?”
Bùi Thâm khẽ biến sắc.
Để có ca khúc ấy Bùi Thâm đã phải tranh thủ quan hệ, cũng đã thu âm một lần. Vốn tính sau khi Bạch Diễn tung nó ra thì đến cười cợt một phen, nhân cơ hội so sánh các kiểu, vừa dẫm Bạch Diễn, vừa nâng mình lên.
Không ngờ Bạch Diễn lại thành công.
Chính Bùi Thâm cũng không ngờ, đây là giọng Bạch Diễn hát!
Âm điệu nước chảy hoa trôi, giọng cao giọng trầm đều vững, còn có nét bút vẽ rồng thêm mắt bằng ngôn ngữ vô danh ở cuối… Sao có thể, ai nói Bạch Diễn là đồ nhặt ven đường, là đứa mù chữ nói còn chưa sõi? Trình độ âm nhạc cao vậy là thế nào?
Bùi Thâm che đi sự u ám dưới đáy mắt: “Ghi âm chơi thôi.”
Bạch Diễn gật đầu vỗ vai Bùi Thâm, Bùi Thâm đen mặt lùi lại vài bước.
Bạch Diễn cười: “Anh không khiêu khích tôi, sợ gì chứ?”
Một đòn cũng không chịu nổi.
Bạch Diễn ra đòn cuối, mất đi hứng thú khiêu khích, bĩu môi uống một ngụm vang đỏ trong tay, nở nụ cười: “Hi vọng anh nhìn Tần Hạo mà học tập, thức thời lên nhé.”
Tiểu Trương không hiểu chui ra từ xó nào, kéo lại Bạch Diễn: “Đi đâu vậy, theo anh có chút việc.”
“Sao thế?”
“Anh Chu tạo cơ hội để cậu gặp Chủ tịch mới.”
Tiểu Trương chỉ về chỗ một đám người đang bu bu vào.
Bạch Diễn thật ra chẳng quan tâm lắm, nhưng cậu nghe nói người muốn dồn hết vốn cho cậu là Chủ tịch mới này, cũng không thù oán gì với nhau, thôi thì nghe Tiểu Trương vậy.
Đến gần một chút thì thấy bóng lưng cao ráo đang nói chuyện với Đàm Mạn Mạn, khó hiểu thấy quen quen..
Gặp ở đâu rồi thì phải?
Cậu chưa kịp nói gì đã có người khác thông báo hộ, anh giai kia cũng từ từ nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi bên ngỡ ngàng.
Bạch Diễn giật giật khóe mắt, ngừng lại thì vị Chủ tịch mới chỉ cách cậu vài bước chân.
Ở khoảng cách này cậu có thể ngửi ra mùi nước hoa hương chanh và hương gỗ đàn hương nhàn nhạt.
Y như hai buổi tối hôm trước vậy…