Dưới ánh mắt mọi người, Bạch Diễn nở nụ cười hoàn mĩ, cẩn thận đứng cách Giang Trạm một đoạn: “Xin chào Giám đốc Giang.”
Cậu không muốn động dục ở đây.
Giang Trạm mặt không đổi sắc gật đầu, ra hiệu nâng ly lên.
Chu Thắng Hoa nhiệt tình hẳn lên: “Bạch Diễn à, Giám đốc Giang ban nãy còn khen cậu đấy, còn muốn cho cậu một kế hoạch bồi dưỡng riêng, không mau cảm ơn ngài ấy đi.”
Bạch Diễn nhìn qua vẻ mặt lạnh lùng của Giang Trạm, khẽ nhíu mày nâng ly đáp lễ: “Cảm ơn Giám đốc Giang ạ.”
Người xung quanh liên tục ca ngợi Giang Trạm, Bạch Diễn nghe một lúc thì hiểu thân phận anh giai này ra sao.
Giang Trạm là anh em với Giang Độ, tuổi chưa đến 30, ngồi vững ở ghế cao trong Tập đoàn Tinh Hải.
Tập đoàn Tinh Hải là gia sản của nhà họ Giang, lãnh đạo đời trước mắc bệnh cấp tính qua đời, trước khi mất để lại hết quyền thừa kế cho Giang Trạm. Giang Trạm trẻ tuổi, đám lão luyện xung quanh như hổ rình mồi nhìn miếng thịt mỡ Tinh Hải, muốn chia năm xẻ bảy nuốt sạch. Không một ai ngờ Giang Trạm dùng thủ đoạn vừa tàn bạo vừa mạnh mẽ, còn có tầm nhìn xa trông rộng giữ vững thị trường, quay lại cắn ngược đàn sói đón nhăm nhe kia một trận, khiến thị trường của Tinh Hải ngày càng rộng lớn.
Hiện Tinh Hải chính là tập đoàn lớn nhất cả nước, xứng danh đầu rồng kinh tế.
Giang Độ gây tai họa quấy Hoàng Tinh thành nồi cháo heo, Giang Trạm trực tiếp cách chức cho gã về vườn.
Trong thời gian ngắn chưa tìm được ứng viên thích hợp, thêm chuyện cổ phần Hoàng Tinh gặp vấn đề, Giang Trạm tự mình giữ chức Chủ tịch tại Hoàng Tinh, chờ tới khi bồi dưỡng được người kế nhiệm sẽ rời đi.
Trên dưới ai ai cũng muốn chiếm được nụ cười của Giám đốc Giang, vì địa vị của Giang Trạm, cũng vì ảo tưởng của bản thân: Biết đâu một trong số họ có thể lên ghế Chủ tịch Hoàng Tinh?
Bạch Diễn đi dọc con đường, ngồi xuống cạnh một quầy bar, nhìn về đám người xa xa.
Giang Trạm không biết do trời sinh lạnh lùng hay vì lý do nào đó, nói được vài ba câu rồi xuống sàn.
Giang Trạm hiện là Chủ tịch tạm thời của Hoàng Tinh Entertainment, biết chuyện của cậu, chắc chắn đã xem ảnh chụp của cậu rồi.
Chuyện giật điện Tần Hạo chắc cũng không giấu nổi.
Bạch Diễn chỉ chẹp miệng “chậc” một cái.
Nhìn Tần Hạo ngã xuống, anh giai có nhớ lại hai lần giật điện trước kia không nhỉ?
Nếu như Giang Trạm thẹn quá hóa giận ra tay, địa vị hiện tại của họ đang cách nhau quá xa, không dễ đối phó…
Bạch Diễn quơ quơ ly rượu, nhìn chất cồn màu vàng hổ phách dập dờn bên trong, trong lòng tính toán đường đi nước bước.
Có nên đi xin lỗi Giang Trạm không?
Không riêng gì quan hệ, cậu còn muốn biết nhãn hiệu nước hoa Giang Trạm đang dùng nữa kia.
Nếu như có thể, còn hoa tai tụ hạt nhân…
Bạch Diễn đặt ly rượu xuống, bỗng phát hiện ra, hai thứ tiền đề để cậu có thể hạnh phúc trải qua tương lai đều trong tay Giang Trạm.
Nếu đã vậy, hạ mình diễn một màn cũng không mất gì.
Bạch Diễn đứng dậy, đi về chỗ Chu Thắng Hoa: “Anh Chu có thể sắp xếp cho em gặp Giám đốc Giang thêm lần nữa không?”
Chu Thắng Hoa nhìn một lúc, ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Một lát sau, lão nhíu mày nói với cậu: “Cậu muốn ôm đùi lớn của Giám dốc Giang à? Tỉnh lại đi cưng.”
Bạch Diễm nghe qua thì biết ngay Chu Thắng Hoa đang nghĩ gì, nhẹ nhàng nhíu mày: “Ý gì đấy?”
Trước thì hăng say “mai mối” cho Giang Độ, giờ y như con rùa rụt cổ?
“Giám đốc Giang rất ghét kẻ bò lên giường.” Chu Thắng Hoa kéo cậu qua một bên, không kiên nhẫn dặn dò, “Trước kia không phải chưa có kẻ can đảm, buổi tối hôm đó bị ném ra ngoài, sáng hôm sau bị phong sát hoàn toàn.”
Bạch Diễn cọ cọ lòng bàn tay, kinh ngạc vô cùng.
Đáng sợ thế cơ?
Hai buổi tối nọ, anh giai Giang Trạm “không ham tửu sắc” kia nhiệt tình ra phết mà nhỉ..
Tạm thời dán cho Giang Trạm miếng label “ra vẻ đạo mạo”, Bạch Diễn mỉm cười đáp: “Anh Chu yên tâm, em chỉ muốn xin lỗi ngài ấy thôi.”
“Sao lại phải xin lỗi?”
Bạch Diễn suy nghĩ một lúc: “Hôm ấy cúp điện là tại em.”
Chu Thắng Hoa ngạc nhiên.
Nguyên nhân cúp điện điều tra ra không liên quan tới người ở đây, Chu Thắng Hoa cũng không rõ lắm.
Suy nghĩ một lúc, Chu Thắng Hoa trả lời: “Để anh đi hỏi thư ký Phương đã, Giám đốc Giang có chấp nhận không lại là câu chuyện khác.”
Nếu như Giám đốc Giang từ chối, cậu đành phải lần nữa xông vào thôi.
Bạch Diễn rất chân thành hi vọng không cần phải làm tới nước này.
Không lâu sau, anh thư ký kia cũng đi ra thông báo: “Thưa cậu Bạch, Giám đốc Giang mời cậu vào ạ.”
Sau tiệc rượu có phòng nghỉ, cũng có phòng riêng của Chủ tịch.
Thư ký Phương dẫn Bạch Diễn tới cửa, đưa một bình xịt uyển chuyển nhắc nhở: “Thưa cậu Bạch, Giám đốc Giang hơi sạch sẽ, không thích mùi nước hoa lạ.”
Bạch Diễn cầm bình xịt, khóe miệng run rẩy.
Lắm chuyện.
Không cần biết loại thuốc phun sương này có ảnh hưởng đến pheromone của cậu không, cứ phối hợp xịt vài cái rồi tính tiếp.
Sau khi vào cửa, đập vào mặt Bạch Diễn là mùi chanh và mùi gỗ đàn hương quen thuộc.
Loại nước hoa này dẫn cậu phát tình hai lần, quá nguy hiểm!
Cậu theo bản năng nín thở, nhìn về nguồn tỏa hương.
Giang Trạm ngồi trên salon, mặt không đổi sắc nhìn cậu.
Bạch Diễn mỉm cười, giơ lên bình xịt, phun thẳng lên người Giang Trạm.
“Thứ lỗi…”
Giang Trạm: “…”
Phương Trình đang đứng sau: “…”
Giang Trạm chưa từng nghĩ tới có ngày sẽ bị người nào phun thuốc khử mùi lên, kinh ngạc một lúc, vẻ mặt lạnh lùng nứt toác, từng chữ nghiến ra khỏi hàm răng: “Cho tôi lời giải thích?”
“Là vậy.” Bạch Diễn vẻ mặt vô tội, “Ban nãy thư ký Phương nói ngài ghét mùi nước hoa, sau khi tôi đi vào ngửi được mùi hương lạ, theo bản năng đành ra tay…”
Giang Trạm dùng ánh mắt không cảm xúc nhìn thư ký Phương.
Thư ký Phương bị ụp cho một chiếc nồi siêu to khổng lồ, sau lưng mát lạnh, lễ phép lùi về sau hai bước: “Giám đốc Giang và cậu Bạch từ từ nói chuyện, tôi xin phép đi xử lý công việc trước.”
Nói xong chạy như bay, không hề lưu luyến.
Giang Trạm khẽ thở phào, nhắm một mắt mở một mắt cho qua, vẻ mặt bình tĩnh lại: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Lần này tới để xin lỗi Giám đốc Giang.” Bạch Diễn đề phòng nước hoa trên người Giang Trạm, ngồi ở khoảng cách rất xa, vẻ mặt vô cùng chân thành, “Trước kia đều là hiểu nhầm, mong ngài bỏ qua hiềm khích.”
Giang Trạm “ồ” một tiếng.
“Chuyện cúp điện là do tôi, tôi nạp điện cho găng tay.”
Bạch Diễn giơ tay ra cho Giang Trạm nhìn.
Giang Trạm mặt không biến sắc.
Bạch Diễn tằng hắng rồi rụt về: “Ngài nghĩ sao ạ?”
Giang Trạm im lặng một lúc, lạnh giọng hỏi: “Cậu vào kiểu gì?”
Bạch Diễn vỗ tay bép bép, một tia sáng lóe lên trong tay cậu: “Là vậy đó.”
Bạo lực phá cửa.
“Tại sao lại tiếp cận tôi nhiều lần? Lại còn…” Giang Trạm nói tới đây rồi chột dạ, im không nói tiếp.
Bạch Diễn đương nhiên không thể nói chuyện mình phát tình đột ngột. Ở thế giới này, cậu còn lo sợ nếu lộ ra mình sẽ thành vật thí nghiệm trên bàn phẫu thuật.
Cũng may cậu còn lý do nghe khá chính đáng…
“Vì em muốn bò giường đấy.” Bạch Diễn khoanh tay, vô cùng thoải mái, “Điều kiện Giám đốc Giang tốt như vậy, ai mà không động lòng?”
Ngồi ở vị trí cao, lại còn trẻ tuổi đẹp trai, không giống những lão già bụng phệ hói đầu.
Giang Trạm đờ đẫn, không ngờ cậu trai này lại không biết xấu hổ tới nước này, trực tiếp thừa nhận chuyện muốn lên giường với anh.
Sau khi hoàn hồn, trên mặt Giang Trạm lại ửng lên vệt đỏ khả nghi, nhanh chóng đè xuống nở nụ cười nhạt: “Không biết xấu hổ.”
Bạch Diễn nhận lời đánh giá này, tiếp tục nói: “Quấy rối Giám đốc Giang, em rất xin lỗi. Lần này em tới mong chúng ta có thể hòa giải, dù sao sau này em cũng là người làm việc dưới trướng ngài.”
Trình độ khẩu ngữ của Bạch Diễn hiện không tồi, nói một hơi thì vẫn cần nói chậm hơn bình thường, trầm bổng du dương vào tai Giang Trạm lại thành… Bày đặt cho có.
Giang Trạm chỉ nhìn, im lặng không nói gì.
Bạch Diễn nói một hơi cũng mệt, nhìn Giang Trạm tự cao tự đại lại hơi ngứa tay.
Không sai tí nào.
Tuy nói với cậu theo cái kiểu không hiểu thằng ất ơ này ở đâu chui ra, lúc ấn cậu lên giường “chơi” lại không chút do dự… Bạch Diễn có chết cũng không tin anh giai này giữ mình trong sạch, tám phần mười đều bưng bít hết, damdang ngầm chả ai biết.
Nhìn em trai Giang Độ thì biết, Bạch Diễn vào chưa được một tháng, nghe phong phanh mười mấy người đã dính scandal với gã.
Anh em ruột với nhau, chắc chả kém cạnh gì nhau.
Bạch Diễn nâng tách trà uống một hớp, thấp giọng làu bàu.
Giang Trạm nhìn tách riêng của mình cứ như vậy dán lên môi Bạch Diễn, ngạc nhiên vô cùng: “Cậu…”
Bạch Diễn đặt tách xuống, nói toẹt lý do chính ra: “Thưa Giám đốc Giang, lần này tới có một chuyện mạo muội muốn hỏi.”
Ánh mắt Giang Trạm dừng hết lên cách tách kia. Không biết do ảo giác hay gì, anh có cảm giác bao quanh mình hiện đều là mùi hương thảo của Bạch Diễn.
“Sau đêm đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau, Giám đốc Giang có thấy chiếc khuyên tai nào không?”
Bạch Diễn lấy điện thoại, mở một bức ảnh.
Trên ảnh chính là tụ hạt nhân do hệ thống AI tìm kiếm ra.
Giang Trạm nhìn ảnh, mắt híp lại.
Anh nhớ tới lời thư ký Phương – “Tặng khuyên tai bình thường ngụ ý ‘thích anh, quan tâm anh’ các thứ.”
Giang Trạm đã hiểu ý Bạch Diễn.
Dùng cốc chén của anh trước mắt anh, thoải mái thừa nhận tư tưởng muốn leo lên giường, nhắc nhở chuyện khuyên tai…
Giang Trạm ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt nhìn từ trên cao xuống, bật cười thành tiếng: “Khuyên tai vẫn còn đó, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ tiếp nhận em.”
Bạch Diễn theo không kịp mạch não của Giang Trạm: “Hả?”
“Em muốn gì nào? Tiền? Tài nguyên?” Ánh mắt Giang Trạm lạnh lẽo, nhìn Bạch Diễn từ trên xuống dưới, “Công ty không giữ kẻ ăn no chờ chết. Coi như em muốn ở bên tôi, cái giá phải trả cũng không nhỏ đâu.”
Bạch Diễn vô cùng khó hiểu nhìn Giang Trạm, thậm chí nghi ngờ chuyện mình học tiếng Trung chưa tới nơi tới chốn đã lông nhông đi giao tiếp.
Bọn họ đang nói chuyện khác, sao lại thành thế này rồi?
Bạch Diễn tiếp tục thăm dò: “Đánh đổi thứ gì?”
Trên mặt Giang Trạm lộ ra cái nhìn “quả nhiên là vậy”, đi một lúc rồi cầm về một chồng văn kiện, lạnh lùng đặt trước mặt Bạch Diễn.
Bạch Diễn lấy lên nhìn thử.
<Điều khoản hợp đồng bồi dưỡng>