Giang Trạm không thích người khác đứng quá gần, chưa từng khiêu vũ, tìm một chỗ tách biệt ngồi xuống, im lặng nhìn nam thanh nữ tú nắm tay nhau sải bước, dường như hơi mất tập trung.
Thư ký Phương thấy vậy mới hỏi: “Ngài có chỗ nào khó chịu ạ?”
Lẽ nào sếp Giang lại ngửi được mùi lạ nào rồi?
Giang Trạm lắc đầu, im lặng không nói gì.
Chỉ là ma xui quỷ khiến nên mới nghĩ linh tinh thôi, sân khấu hoa lệ tựa sàn vũ hội này hẳn sẽ xứng với một người vốn đã đẹp đến chói mắt.
Trong nơi này là người giới kinh doanh, trong đó không ít là nhà đầu tư giới giải trí. Phàm ở đây đều là người có ánh mắt sắc bén, đóng kịch hoặc chấp nhận nâng đỡ để một vốn sinh bốn lời, đầu tư cũng là một trò chơi nêm nếm thêm gia vị vào cuộc sống tẻ nhạt.
Đương nhiên, cũng có không ít kẻ như Giang Độ muốn tìm người để bao dưỡng.
Giang Trạm đảm bảo, nếu như Bạch Diễn xuất hiện ở đây tuyệt đối sẽ không hề vấp phải loại người phía sau, dựa vào nhan sắc và tài năng ấy, chắc chắn sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt thán phục, cũng hấp dẫn không ít mối làm ăn.
Hoàng Tinh luôn tranh thủ hết mức cho gà nhà, nhưng cũng tùy thuộc vào nhà đầu tư có nhạy bén hay không.
Nhưng Bạch Diễn lại từ chối.
Giang Trạm lần đầu tiên suy nghĩ thấu đáo cho người khác như thế, kết quả bị tạt cho xô nước lạnh vào mặt.
Oan ức.
Khó chịu.
Giang Trạm nhắm mắt hồi tưởng lại tình tiết của <Cô vợ bỏ trốn của bá tổng: Tôi càng muốn trốn>.
Anh sắp đọc hết rồi, đã tới giai đoạn yêu thương ngọt ngào.
Trong sách nói khi bá tổng cho kiều thê tiền, đưa kiều thê đi hẹn hò, kiều thê đều cực kì vui vẻ.
Bạch Diễn thì sao?
Bị ngó lơ lạnh nhạt vài ngày đã tính buông tay ư?
Đúng là đồ không có nghị lực!
Giang Trạm ấn ấn phía sau gáy, nghe được một khúc dạo đầu quen thuộc, nước chảy hoa trôi đinh đinh đang đang nhưng lại không đổ ra biển, tụ lại vào bầu trời sao.
<Khúc luyện tập thứ 7>
Giang Trạm đã từng nghe Thi Bá Thương biểu diễn, trên sân khấu lại không phải ông.
Phong cách của người nọ khác hoàn toàn. Thi Bá Thương nâng niu từng nốt nhạc, coi âm nhạc như tín ngưỡng, nghệ sĩ dương cầm trên sân khấu lại vô cùng khoa trương tùy hứng, mặc kệ sự đời, tựa như chim ưng vút lên bầu trời tự do, xuyên qua tầng mây, chạm đến vòm trời.
Giang Trạm choáng váng, khách mời dự tiệc cũng vậy.
Bọn họ ít nhiều cũng từng nghe <Khúc luyện tập thứ 7>, trước đó cũng chỉ có màn biểu diễn của Thi Bá Thương, chưa từng nghe tới phong cách dị biệt này.
Đây mới là người có khả năng phát huy tối đa mị lực của <Khúc luyện tập thứ 7>.
Mọi người theo bản năng ngẩng lên.
Trong ánh sáng của đèn chùm pha lê hoa lệ lấp lánh, một bục biểu diễn chầm chậm hạ xuống.
Trên bục là một chiếc dương cầm màu trắng, bên cạnh là một cậu trai trẻ tuổi mặc bộ vest đuôi nhạn cũng một màu trắng tinh khôi.
Theo chuyển động xoay tròn hạ xuống, khuôn mặt của cậu cũng dần rõ ràng.
Khi bục biểu diễn còn cách mặt đất tầm 1m50, khuôn mặt của cậu bừng sáng trước mắt mọi người.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên người cậu, áo vest đuôi nhạn tựa như tuyết, ngón tay nhỏ bé linh hoạt gần như trong suốt nhấn lên phím đàn, tựa như tinh linh nhảy múa giữa sắc đen và trắng.
Tựa như Venus được âm nhạc quấn quýt bên cạnh, đôi mắt mơ màng mở to, mây mù tan biến lộ ra bầu trời sao rực rỡ.
Khúc cao trào rồi cũng đến, khách dự tiệc gần đó còn ngửi được một mùi hương thảo nhàn nhạt, phập phồng theo tiếng nhạc.
Đàm Mạn Mạn nghỉ ngơi đủ trên ghế sofa ôm ly rượu im lặng lắng nghe, nhìn thấy khuôn mặt kia thì bật ngửa: “Bạch Diễn?”
Thư ký Phương ngạc nhiên nhìn chàng trai trẻ đang đánh đàn: “Cậu Bạch?”
Anh ta liếc sang chỗ Giang Trạm.
Giang Trạm sớm đã mở to đôi mắt ngắm nhìn chăm chú Bạch Diễn.
<Khúc luyện tập thứ 7> kết thúc, buổi biểu diễn lại chưa kết thúc.
Giang Trạm thấy Bạch Diễn nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía mình, trái tim rung động một cách khó hiểu.
Bạch Diễn khẽ mỉm cười, cúi đầu nhìn lên phím đàn.
“Đinh!”
Một nốt bay ra.
Âm nhạc lại tuôn trào, tụ lại thành một khúc nhạc, trong tiếng đàn nghe được tiếng ca vui vẻ của lũ trẻ, lục lạc lay động, nhìn thấy ánh sao một lần nữa sáng rực rỡ.
Bỏ qua toan tính riêng khi tham gia bữa tiệc này, tâm trạng tất cả mọi người đều trôi theo tiếng đàn, lộ ra nụ cười tới từ đáy lòng.
Một giai điệu hoàn toàn mới, thế nhưng ai sau khi lắng nghe cũng phải đồng lòng thốt lên – “Đây là một bản nhạc mừng sinh nhật.”
Thế nhưng chưa một ai từng nghe qua nó.
Thi Bá Thương đứng sau hậu trường cũng phải kinh ngạc.
Bạch Diễn sáng tác bản nhạc mới?
Sáng tác mừng sinh nhật Giang Trạm?
…
Nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, khách mời cùng nhau tỉnh lại từ trong giấc mơ hạnh phúc, tự dưng cảm thấy lưu luyến không thôi.
Giang Trạm cúi xuống, điều chỉnh lại nhịp thở hơi loạn, thở phào một hơi.
Tình cảm vẫn dừng lại trong khúc nhạc vừa rồi, tỉnh lại thì suy nghĩ nguyên nhân Bạch Diễn xuất hiện ở đây là gì.
Bạch Diễn từ chối thiệp mời của anh.
Sau đó cậu cũng không có tìm anh nữa, nếu như tìm Phương Trình, Phương Trình cũng không giấu diếm gì anh.
Khả năng lớn nhất là tìm đến chỗ cậu ruột của anh.
Nghĩ tới chuyện Bạch Diễn hối hận sau khi từ chối lời mời, từ chối xong lại không tiện tìm tới cửa, quay đầu năn nỉ cậu ruột dẫn tới… Giang Trạm bỗng trở nên vui vẻ phấn chấn hẳn lên.
Bạch Diễn đã có lòng như vậy, anh chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu, buông cậu ra nữa!
Lại còn viết riêng một bản nhạc cho anh…
Chưa cần biết nguyên nhân, Giang Trạm chắc chắn khúc nhạc này do chính tay Bạch Diễn viết nên.
Mang đậm phong cách cá nhân của Bạch Diễn, không lẫn được.
Đáy lòng Giang Trạm khẽ dâng lên xúc cảm ngọt ngào, nhanh chóng “e hèm” một cái, nhắc nhở quan hệ giữa họ chỉ là bao dưỡng, bản thân không thể gục ngã bởi viên đạn bọc đường của Bạch Diễn.
Anh ngẩng lên nhìn sân khấu, sau đó mở to hai mắt.
Bạch Diễn duyên dáng đứng bên mép bàn, nghiêng đầu áng chừng độ cao, nhảy xuống.
Giang Trạm đột nhiên đứng dậy.
Bục biểu diễn cách mặt đất 1m50, người chưa từng tập luyện cố chấp nhảy xuống từ độ cao ấy, bị trẹo chân là cái chắc!
Giang Trạm biết vóc người Bạch Diễn thế nào, không gầy yếu cũng không cường tráng, vô cùng cân đối.
Giang Trạm nói nhỏ: “Ra đó đi.”
Nháy mắt đã có vài người phục vụ nhanh chân bước tới.
Bạch Diễn nửa ngồi nửa quỳ tiếp đất, hai tay chống lên rồi nhanh chóng bật lên, nở nụ cười không chút hoang mang sải bước, thoạt nhìn như vẫn ổn.
Giang Trạm lén thở phào nhẹ nhõm, không ngồi xuống, đứng im chờ cậu.
Hai người phục vụ gần đó ngửi được mùi tinh dầu hương thảo nhè nhẹ, theo bản năng muốn cản lại.
Giám đốc Giang không ngửi được mùi nước hoa, bọn họ hôm nay thấy đủ rồi.
Bạch Diễn nhìn người phục vụ muốn chắn cậu lại, bước chân cứng đờ.
Cậu tiếp tục đi tới chỗ Giang Trạm, mặt đối mặt nhìn anh, liếc khuôn mặt anh một lần.
Vẫn là bản mặt lạnh lùng ấy, nhìn kĩ thì dường như đang tính toán vô cùng cẩn thận, cũng giống như đang chờ cậu chủ động mở lời.
Bạch Diễn ưu nhã khom mình: “Chúc ngài sinh nhật vui vẻ.”
Vừa biểu diễn xong hai khúc nhạc khuynh đảo bữa tiệc, lại thêm động tác nhảy từ bục cao xuống khiến hô hấp Bạch Diễn hơi dồn dập, ánh mắt lại trong veo như mọi ngày, hàng mi dày cong vút tựa như quạt nhỏ phe phẩy, khóe môi cong lên nở nụ cười dịu dàng.
Cách nửa mét, Giang Trạm ngửi được mùi hương thảo đang nhảy nhót trong không khí.
Trái tim anh lại nhảy lên.
Anh cũng không biết phải làm gì nữa, mấp máy môi đáp lại, chỉ “ừ” một tiếng.
Dừng một chút, cảm thấy bản thân hình như hơi quá lạnh lùng, bổ sung thêm một câu: “Em đàn hay lắm.”
Bạch Diễn nhướn mày, nở nụ cười: “Giám đốc Giang thích là tốt rồi.”
Giang Trạm càng khó chịu hơn: “Khúc nhạc ban nãy…”
“Em viết nhân ngày sinh nhật ngài đấy.”
Bạch Diễn duỗi ra mười ngón tay, gõ gõ lên không khí.
Sắc mặt Giang Trạm thả lỏng một chút, sau đó lại tự nhắc bản thân.
Trước mặt nhiều người như vậy, anh không nên dành cho Bạch Diễn sự quan tâm riêng.
Giang Trạm lại lo lắng Bạch Diễn tủi thân.
Thiên tài âm nhạc như Bạch Diễn viết tặng anh một khúc nhạc, giấu đến ngày sinh nhật cho anh niềm vui bất ngờ, anh lạnh nhạt qua loa có phải hơi quá đáng rồi không?
Anh từ từ đáp lại: “Tôi thích lắm.”
Chỉ vài ba chữ đơn giản nhưng vô cùng rõ ràng, giống như chỉ sợ Bạch Diễn nghe không rõ.
Có Giang Trạm mở lời, đám người xung quanh dồn dập tán dương khúc nhạc của Bạch Diễn.
Càng ở vị trí cao thì càng thích tỏ ra hiểu biết. Trong thâm tâm họ có thể vô cùng khinh bỉ người làm nghệ thuật, bề ngoài lại ưu nhã tỏ ra mình vô cùng thưởng thức và am hiểu nghệ thuật.
Bạch Diễn lắng nghe, trong lòng lại không cảm thấy vinh hạnh.
Điều này khiến mấy tay lãnh đạo kia coi trọng cậu hơn một chút.
Bọn họ đều là mấy kẻ lão luyện già đời, Bạch Diễn dù ngụy trang cũng không thể qua mặt họ được.
Cậu trai này vẫn còn trẻ nhưng lại thoáng có khí chất của người làm nghệ thuật lâu năm như Thi Bá Thương.
Chẳng lẽ là công tử của gia tộc âm nhạc nào?
Bọn họ tại sao chưa từng nghe danh?
Bạch Diễn không muốn nán lại lâu, nhìn bọn họ bắt đầu quay sang chào hỏi Giang Trạm thì lặng lẽ lùi về sau.
Giang Trạm đến cả câu “Giới thiệu với em một chút” cũng chưa kịp nói ra.
Bạch Diễn đi được ba bước đã có người bám theo muốn làm quen.
Tướng mạo cậu đẹp theo kiểu sắc sảo, đám tiểu thư thiếu gia nhà giàu tự nhận mình thông thái cũng phải ngỡ ngàng không thôi. Bạch Diễn rời đi, mấy cô cậu này lại nhịn không nổi muốn tới gần.
Trong suy nghĩ của họ, một nghệ sĩ vừa debut lại còn không có bối cảnh chống lưng, chẳng phải là đồ tốt dễ dàng thu về tay?
Nhưng không.
Bạch Diễn tao nhã từ chối, quay người đi về phía sau bữa tiệc.
Bọn họ chưa kịp gọi lại, thư ký Phương từ phía sau hớt hải chạy tới: “Thưa cậu Bạch, đây là thứ Giám đốc Giang gửi ạ.”
Thư ký Phương cầm một phong thư màu trắng, bên trên in chìm hoa văn dải ngân hà.
Bạch Diễn nhíu mày, lễ phép nhận lấy.
Thư ký Phương nhìn xung quanh.
Đám người kia mặt biến sắc, ai nấy cũng dần cảm thấy xấu hổ trước hành động ban nãy.
Thì ra là người của Giám đốc Giang.
Bọn họ thấy Giang Trạm không màng cả nam lẫn nữ nên mới muốn lấy lòng Bạch Diễn.
Xem ra Giám đốc Giang cũng không phải Liễu Hạ Huệ, chỉ chưa gặp ai vừa ý mà thôi.
Chờ tới khi người xung quanh rời đi, Bạch Diễn mới mở lời: “Cảm ơn thư ký Phương đã giải vây.”
Ai thèm ứng phó từng người chứ, phiền chết.
Thư ký Phương mỉm cười nhã nhặn: “Là ý của Giám đốc Giang, không cần cảm ơn tôi đâu.”
Bạch Diễn mở phong bì ra.
Bên trong là một tấm card mỏng màu xanh đậm, bên trên còn in hình người cá dập chìm.
“Thẻ phòng Nhân ngư?”
Bạch Diễn cạn lời.
Anh giai lại hiểu nhầm gì rồi?
Hai lần động dục còn chưa dứt bao lâu, đào mật hiện không có hứng thú muốn “ăn” thứ kia đâu…
Bạch Diễn uyển chuyển nhắc nhở: “Có thể đổi phần thưởng không ạ?”
Thư ký Phương giật mình, theo bản năng hỏi lại: “Ngài vừa nói gì thế?”
“Nước hoa của Giám đốc Giang ngửi thích lắm” Bạch Diễn trả lại thẻ phòng cho Phương Trình, “Thư ký Phương giúp em hỏi sếp Giang đi, lần trước em hỏi xin một chai nước hoa của ngài ấy, không biết đã chuẩn bị xong chưa?”
Thư ký Phương: “…”
Excuse me, đây là thứ mà anh có thể nghe ư?
Nhưng anh lại là người tường tận…
Thư ký Phương ho khan hai cái: “Giám đốc Giang vừa đặt một lô hàng mới từ VOE, để tôi hỏi lại cho ngài.”
…
Bạch Diễn và Thi Bá Thương cùng nhau trao đổi về âm nhạc trong phòng nghỉ sau sân khấu.
Thi Bá Thương vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao Bạch Diễn vẫn cố chấp muốn đi theo con đường idol tại Hoàng Tinh Entertainment.
Trong suy nghĩ của ông, thiên tài âm nhạc nhỏ Bạch Diễn hẳn phải theo ông đi nghiên cứu chuyên sâu về âm nhạc mới đúng.
“Hai khúc luyện tập của cháu khoe kỹ thuật vô cùng tốt, nhưng lại không đặt mấy tình cảm vào.” Thi Bá Thương tiếc nuối, “Khúc mừng sinh nhật lần này lại khác, có thể cảm nhận được lời chúc chân thành và tình cảm mãnh liệt, bù đắp hết thiếu sót cháu từng mắc phải. Cháu viết tặng ai đấy?”
Bạch Diễn nhướn mày: “Đương nhiên dành tặng Giám đốc Giang rồi ạ.”
Sinh nhật anh giai mà, chỉ có lý do này thôi.
Thực tế, khúc nhạc này cậu viết cho chính mình.
Từ trước đến nay cậu sáng tác không biết bao nhiêu bản nhạc chống chế nộp bài tập về nhà, tâm trạng sáng tác y như cốc nước lã lạnh lẽo, chăm chăm vào việc phô diễn kĩ năng, khúc nhạc biểu diễn vào ngày hôm nay – cũng chính là khúc nhạc cậu viết vào ngày sinh nhật mình lại khác.
Thi Bá Thương không hổ là nghệ thuật gia thâm niên, nhìn phát ra ngay.
Giang Trạm đúng lúc đẩy cửa đi vào, nghe được cuộc nói chuyện kia, hơi đứng hình.
Thi Bá Thương không biết hợp đồng giữa họ thế nào, mỉm cười giới thiệu: “Đây là cháu ngoại Giang Trạm của bác, chắc hai đứa gặp nhau rồi chứ?”
Bạch Diễn lễ phép cúi xuống: “Chào Giám đốc Giang ạ.”
Giang Trạm đang định hỏi tại sao cậu muốn hỏi xin nước hoa của anh, có cậu ruột ở đây không tiện mở miệng, chỉ “ừm” một tiếng rồi ngồi xuống ghế đối diện.
Thi Bá Thương nói với Giang Trạm vài câu, nhìn Giang Trạm hơi mệt mỏi nhắm mắt thì kệ anh, tiếp tục thảo luận về âm nhạc với Bạch Diễn.
Giang Trạm ngồi trên sofa, hít mùi hương thảo nhàn nhạt quẩn quanh trong phòng nghỉ, tâm trạng cũng thả lỏng dần dần.
Anh đột nhiên mở to đôi mắt.
Một bàn chân nhỏ nhắn vừa chạm nhẹ lên mu bàn chân anh.
Trong phòng chỉ có ba người, cậu ruột của anh sẽ không đùa giỡn kiểu này.
Ánh mắt anh đảo qua chỗ Bạch Diễn.
Bạch Diễn vẫn đang nghiêm túc nghe Thi Bá Thương nói, thỉnh thoảng gật đầu, nhìn như kiểu chẳng liên quan gì.
Giang Trạm cứ ngỡ mình gặp ảo giác.
Nhưng ban nãy khi Bạch Diễn ngẩng lên, cậu tinh nghịch nháy mắt một cái…
Bàn chân nhỏ không an phận kia thuận theo ống quần âu luồn lên trên, mang đến cảm giác tê dại.
Yết hầu Giang Trạm nhảy nhảy lên xuống, chậm rãi rút chân mình về, ánh mắt nhìn Bạch Diễn hơi nặng nề.
Bạch Diễn “đúng lúc” ngẩng lên, cười tươi như hoa: “Đúng rồi, phần thưởng Giám đốc Giang hứa với em bao giờ mới phát đây?”
Thi Bá Thương cũng nhìn sang.
Trước mặt cậu ruột, Giang Trạm im lặng trong chốc lát: “Em muốn nó làm gì?”
Bạch Diễn nâng ly rượu: “Em thích. Hay Giám đốc Giang không nỡ buông tay?”
Thi Bá Thương đương nhiên biết gia cảnh nhà họ Giang, mờ mịt hỏi: “Có thứ gì quý giá hơn một khúc nhạc dương cầm à?”
Giang Trạm im lặng, mất một lúc sau mới đáp: “Ngày mai sẽ đến tay em.”
Bạch Diễn nở nụ cười chân thành: “Vậy thì cảm ơn ngài nhiều.”
…
Thẻ phòng không dùng tới, Giang Trạm sau khi tiệc tàn quay về dinh thự nhà họ Giang.
Vừa vào cửa đã thấy Giang Độ quay cuồng trong phòng khách, lăn qua lăn lại trước mặt Giang Hoán: “Em gái, em thấy anh thế nào?”
Giang Hoán cạn lời xua tay: “Anh biến ra chỗ khác coi, đừng chắn TV của em.”
Giang Trạm nhìn Giang Độ ăn mặc như khổng tước xòe đuôi, nhíu mày: “Lại làm cái gì đấy?”
Vất vả lắm mới khiến nó nghiêm chỉnh hai ngày, tưởng đã cải tà quy chính, ai ngờ lại ngựa quen đường cũ?
Giang Độ trưng ra vẻ đoan chính: “Anh à, lần này em nghiêm túc thật rồi.”
“Hả?”
“Tình yêu của em lại đến.” Giang Độ mặt mày y như phát sáng, mang theo cái nhìn ngóng trông, “Hơn 20 năm em mới có cảm giác ấy! Tựa như được hào quang nữ thần soi rọi…”
Giang Trạm nghe xong chỉ muốn gặp chị “huệ”, lạnh lùng đánh gãy: “Cho nên?”
“Em muốn đàng hoàng theo đuổi người ta.” Giang Độ tự tin, “Anh thấy quần áo của em thế nào?”
Giang Trạm: “…”
Anh không muốn phí nước bọt với thằng trời đánh này, xoay người lên nhà.
Giang Độ nhiệt huyết hừng hực, không để ý lắm lấy điện thoại selfie hai tấm, gật đầu xong lại lắc đầu: “Không ổn, người ta theo ngành âm nhạc, mình phải học chút tri thức về dương cầm mới được.”
Giang Trạm đứng hình.
Kiến thức về dương cầm?
Anh xoay người từ trên cao nhìn xuống chỗ Giang Độ, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối: “Cậu nhìn trúng ai?”
“Bạch Diễn á, chính là người biểu diễn hôm nay.” Giang Độ hiểu nhầm ý Giang Trạm, mặt vô cùng nghiêm túc, “Anh à, lần này không cần để ý em nữa đâu, em sẽ không lấy quyền lực ra lòe người nữa, sự ngưỡng mộ của em dành cho Bạch Diễn tới từ đáy lòng…”
Giang Trạm không muốn nghe tiếp, nhắm mắt hít một hơi rồi thở ra, trầm giọng ra lệnh: “Quản gia.”
Bác quản gia mờ mịt vẫn đang xách hai bộ đồ Giang Độ mới mua: “Giám đốc Giang cần gì ạ?”
Giang Trạm chỉ Giang Độ, vô cùng lạnh lùng đáp: “Bác nhốt nó lại đi.”
Giang Độ ngu người: “Éc?”
“Nhốt lại ngay.”
“Hể? Anh trai? Em của anh đã làm gì sai?”
…
Giang Độ bị nhốt trong phòng kêu gào thảm thiết, Giang Trạm giờ mới hả giận, ngồi im trong thư phòng không nói gì.
Chuyện Bạch Diễn thu hút người khác trong bữa tiệc hôm nay vô dùng dễ hiểu, người ấy trời sinh nên đứng dưới ánh đèn nhận mọi lời tán dương, hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người.
Chỉ một sân khấu nhỏ đã khiến nhiều kẻ si mê, điều này khiến Giang Trạm vô cùng khó chịu, bảo thư ký Phương giải vây đưa Bạch Diễn đi.
Thay Bạch Diễn giải vây, hay đúng hơn là xả giận cho chính mình.
Đến Giang Độ bạc tình nổi tiếng còn nói Bạch Diễn là tình đầu thật sự của nó…
Trong lòng Giang Độ ngập tràn nguy cơ.
Cứ cái đà này, Bạch Diễn vẫn sẽ ở bên anh chứ?
Giang Trạm chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lo được mất về vấn đề này.
Ban đầu anh còn ghét bỏ nghi ngờ lý do Bạch Diễn tiếp cận, lạnh lùng công tư phân minh xác định quan hệ, chưa được bao lâu đã bắt đầu không nỡ đối xử với Bạch Diễn như vậy nữa.
Do Bạch Diễn quá mức chủ động, hoặc có lẽ tình cảm Bạch Diễn đủ chân thành để lay động trái tim anh.
Đặc biệt là lúc Bạch Diễn ở trong phòng Nhân ngư, trong đôi mắt sũng nước kia là lưu luyến không muốn rời xa.
Trừ người nhà, Giang Trạm chưa từng cảm nhận được tình cảm này từ bất kì ai, giống như cả thế giới này chỉ có mình cậu làm vậy.
Trong công ty, ánh mắt Bạch Diễn lại là ba phần khiêu khích, ba phần xa lánh, bốn phần hững hờ…
À, cái này giống lời thoại trong <Cô vợ bỏ trốn của bá tổng: Tôi càng muốn trốn> ghê…
Giang Trạm bóp bóp trán.
Dù thế nào, Giang Trạm vẫn có đủ chứng cứ khẳng định Bạch Diễn đối với mình tràn đầy ái mộ.
Đều là mánh Bạch Diễn muốn trói mình lại.
… Bao gồm cả chuyện từ chối thẻ phòng, chỉ là thèm muốn nhưng vẫn làm giá thôi.
Giang Trạm nhíu mày nhìn màn hình máy tính.
Không đúng.
Bá tổng cũng tự phụ y chang, một lần lại thêm một lần không quan tâm chuyện nữ chính tủi thân và oán hận, dẫn tới một nồi máu chó phía sau.
Anh không chỉ học tập kinh nghiệm trong tiểu thuyết, thậm chí đã nhận quả báo rồi.
Giang Trạm nhìn thẻ phòng xanh lam trên bàn.
Có lẽ Bạch Diễn đang hờn dỗi chuyện bị ngó lơ?
Bọn họ kí hợp đồng bao dưỡng thật, nhưng kim chủ thỉnh thoảng chủ động âu yếm khiến chim hoàng yến vui vẻ cũng không có gì đáng xấu hổ hết.
Sếp tốt cũng sẽ cho nhân viên hưởng phúc lợi khác nhau, khiên nhân viên biết ơn.
Giang Trạm trấn an bản thân, bật máy tính tìm kiếm tư liệu.
Anh nhanh chóng ngộ ra, gọi điện cho thư ký Phương: “Phương Trình, nước hoa tặng Bạch Diễn khoan hẵng gửi sang.”