Khi Bạch Diễn tỉnh dậy vào sáng hôm sau, hệ thống AI thông báo theo thường lệ: “Nồng độ ΩII trong cơ thể chủ nhân hơi cao, kiến nghị ngài tiêm thuốc ức chế.”
“Thế giới này lấy đâu ra thuốc ức chế chứ.”
Bạch Diễn nhíu mày.
Cậu ghét nhân cách hóa tự động của hệ thống AI vô cùng, chỉ muốn có một công cụ phục vụ mình vô điều kiện nên tiến hành gỡ bớt công năng của nó đi. Việc này khiến năng lực phân tích của hệ thống có giảm đi, lắm lúc y như đồ thiểu năng.
AI im lặng.
Kì động dục tới khiến pheromone của cậu nồng hơn, Kiều Dương và Kỳ Liên Thành dậy sớm hơn cậu cũng nhịn không nổi gãi gãi mũi hỏi.
“Cậu xịt nước hoa?”
“Không có.”
Bọn họ nhìn Bạch Diễn, thấy khuôn mặt ửng đỏ của cậu thì giật mình.
“Bạch Diễn ốm hả?”
Bạch Diễn đương nhiên hiểu cơ thể mình, lắc lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu.”
Da dẻ cậu trắng nõn nà, mây hồng trên mặt tựa như hoa đào điểm xuyết, vẽ nên vẻ đẹp vừa ốm yếu vừa nhu nhược, hấp dẫn ánh mắt kẻ khác.
Kiều Dương nhìn chằm chằm tới mức tim đập thình thịch, nhanh chóng dời mắt qua chỗ khác, âm thầm phỉ nhổ mình là đồ thần kinh. Hoàng Tinh không thiếu người đẹp, Bạch Diễn cũng không phải con gái, điên điên khùng khùng cái gì?
Tuy Bạch Diễn do Chu Thắng Hoa chủ động đưa tới, nhưng vẫn phải trải qua huấn luyện mới được debut.
Cân nhắc tới tiếng Trung không quá thành thạo của cậu, Chu Thắng Hoa sắp xếp cho cậu học phát âm với học viết trước.
Kiều Dương càng thêm khinh bỉ “mù chữ”.
Bạch Diễn không quan tâm, tự mình đi tới phòng tập.
Có thầy dạy đương nhiên hiệu quả hơn cậu tự học với AI, dù sao ngôn ngữ cũng là phương thức giao tiếp giữa người với người, AI thì vẫn chỉ là AI, không thể học hỏi tình cảm bên trong ngôn ngữ.
Tiểu Trương lại tới, dẫn cậu đi xung quanh khu phòng tập một vòng, giới thiệu qua canteen với phòng gym, vẻ mặt đau khổ: “Bạch Diễn à, tiền của cậu gửi chỗ anh tính sao?”
“Đợi chứng minh thư đã.”
Tiểu Trương nhìn số dư xong lại than thở: “Tiền này để tôi cầm, bất an quá đi.”
Bạch Diễn liếc mắt rồi mỉm cười: “Vậy giới thiệu qua một chút với tôi đi.”
Thông tin trên mạng khó phân thật giả lắm.
“Ok ok! Hoàng Tinh Entertainment trực thuộc Tập đoàn Tinh Hải, là công ty môi giới giải trí hàng đầu trong nước. Chủ tịch tại vị là Giang Độ, năm nay dự tính debut một boy group, tài nguyên đã sắp xếp sẵn, chờ tới ngày ra mắt sẽ tiến hành lăng-xê.” Tiểu Trương nói tới đây cũng hào hứng hẳn, “Hiện tại trainee trong tổ A chính là thành viên dự tính debut… Ngoại hình Bạch Diễn đẹp như vậy, biết đâu lại có suất đấy!”
Bạch Diễn khẽ nhíu mày, không nói gì.
Từ sau lưng có tiếng cười nhạo: “Chó mèo hoang từ đâu lới, mới vào công ty đôi ngày đã mơ mộng hão huyền rồi?”
Tiểu Trương thấy đó là ai thì đỏ mặt xấu hổ: “C-cậu Bùi ạ…”
Bùi Thâm đeo tai nghe, mái tóc nhuộm màu xám khói rủ xuống trán, tay đút túi ngạo mạn xa cách.
Kẻ châm chọc là thanh niên tóc đỏ đi bên cạnh, trên mặt mang theo mỉa mai, thấy rõ dung mạo Bạch Diễn ra sao thì ngẩn người, châm chọc cũng im bặt.
Bùi Thâm cũng sửng sốt, phản ứng lại một chút thì quan sát giữa hai bên: “Khá giống đấy…”
Khuôn mặt Bạch Diễn và Bùi Thâm cũng có đôi nét na ná nhau nhưng Bạch Diễn so ra lại càng đẹp hơn, đứng im cũng hấp dẫn một đống người.
So bì với Bạch Diễn, Bùi Thâm được make-up tỉ mỉ cũng bị lu mờ.
Bạch Diễn liếc Bùi Thâm, trong lòng cũng lý giải được rồi. Thì ra đây là chú bé xấu số bị mấy thằng côn đồ tìm tới đòi nợ?
Không biết cái thằng Bùi Thâm này đắc tội ai, chính mình lại vô tình giúp nó chắn một kiếp.
Liếc mắt nhìn một cái, Bạch Diễn không quan tâm nói với Tiểu Trương: “Tiếp tục đi.”
Gã tóc đỏ nhặng xị lên: “Tự cao gớm, bố mày nói mà dám không nghe?”
Bạch Diễn chỉ liếc một cái nữa: “Cậu là ai nhỉ?”
Nãy giờ cậu nói chuyện từ từ từng chữ một, miệng thì “Cậu là ai nhỉ?”, lọt vào tai người khác lại thành “Mày là cái thá gì nhỉ?”.
Tóc đỏ giận tím người, định mở mồm thì Tiểu Trương xen vào: “Thưa cậu Bùi, bạn nhỏ này mới vào nên không rõ quy củ, tôi dẫn cậu ấy đi làm quen đã, mọi người bận cứ đi trước đi ạ.”
Tiểu Trương nói xong còn sợ sệt nhìn Bùi Thâm, nhanh chóng lôi kéo Bạch Diễn: “Chúng ta đi canteen nha, vừa đi vừa nói.”
Sau khi mấy người kia khuất bóng, Tiểu Trương thì thầm: “Bạch Diễn à, sau này cậu cẩn thận đừng chọc cậu Bùi nhé.”
Bạch Diễn nhíu mày: “Tài năng lắm à?”
Tiểu Trương liếc trái liếc phải không thấy ai mới dám tiếp lời: “Cậu Bùi ôm được đùi Chủ tịch Hoàng Tinh, Chủ tịch thích cậu ta lắm nên định xếp cậu ta làm center nhóm mới, có người ngứa mắt bật lại đều bị đánh ngã… Đắc tội không có lợi.”
Thì ra chỉ là cây cỏ ven đường, mất công cậu tưởng là ông lớn nào thật cơ.
Bạch Diễn chỉ cười khinh bỉ một tiếng, không thèm quan tâm nữa.
…
Nhìn Bạch Diễn đi xa, tóc đỏ mới tỉnh lại rồi chần chừ liếc Bùi Thâm: “Cậu Bùi biết thằng đó là ai không?”
“Ai biết.” Bùi Thâm rũ mắt, giọng nhàn nhạt, “Liên quan gì tới chúng ta?”
Một người tính nói gì, cuối cùng thức thời im lặng.
Giới giải trí sợ nhất là xé mặt nhau, ai xấu xa, ai lúng túng.
Nhưng so về sắc đẹp, người kia đủ vả sưng má Bùi Thâm rồi.
Nếu debut sẽ bị so sánh, sau đó…
…
“Vài ngày nữa là lễ kỉ niệm của công ty, tổ A lần đầu ra mắt công chúng, tổ B đứng sau nhảy phụ họa cũng có cơ hội lên hình.” Tiểu Trương có hảo cảm với Bạch Diễn, không quên căn dặn, “Cậu phải cố lên nhé.”
Bạch Diễn “ừm” một cái, lấy nĩa chọc chọc mì sợi trên bàn ăn, không biết có để trong lòng không.
Tiểu Trương nhìn vẻ mặt đỏ ửng như phát sốt của Bạch Diễn, không yên lòng hỏi: “Hay anh mua vỉ thuốc cho cậu nhé? Cậu ăn cũng không vào…”
Suất mì này Bạch Diễn mới ăn được một miếng.
“Không sao đâu.” Bạch Diễn bỏ suất mì khó nuốt, lấy điện thoại bấm bấm nhưng chỉ còn màu đen thì nhăn mặt, “Hỏng rồi hả?”
Tiểu Trương liếc mắt: “Hay là hết pin rồi?”
Bạch Diễn ngạc nhiên đặt điện thoại trên tay xuống: “Ủa, phải sạc điện?”
Tiểu Trương: “…Cậu hạ phàm từ núi cao rừng thẳm nào đấy?”
Bạch Diễn chỉ nhíu mày im lặng.
Ở chỗ cậu mấy món này đều dùng tụ hạt nhân, tự hấp thu quang năng và từ trường xung quanh làm năng lượng hoạt động, không bao giờ lo cạn pin.
Như AI của cậu, trên vành tai có một tụ hạt nhân làm thành kiểu dáng khuyên đinh tán.
Bạch Diễn theo bản năng sờ lên, mắt dại đi.
Mất rồi…
Khi vừa tới thế giới này cậu để AI tiến hành đo lường, lúc đó nó có thông báo: “Thiết bị ngoại tiếp mất một tụ hạt nhân bla bla…”
Thực tế, mỗi người đều có hai tụ.
Một tụ nữa mất đâu rồi?
AI nhanh chóng đưa ra ghi chú: “Mất tín hiệu 38h18′ trước.”
Bạch Diễn nhớ lại, khi đó cậu đang mây mưa với Alpha xa lạ… À không, cùng người đàn ông xa lạ nọ giải quyết kì động dục.
Đại khái là mạnh bạo quá nên rớt mất??
“Sao không nhắc nhở?”
Giọng nói máy móc của AI có vẻ oan ức: “Đã nhắc nhở, nhưng chủ nhân không đáp lại.”
Bạch Diễn: “…”
Cũng đúng, lúc động dục mấy ai tỉnh táo nổi.
Không có tụ hạt nhân, đây là vấn đề khiến Bạch Diễn đau đầu.
“Năng lượng dự trữ chống đỡ được bao lâu nữa?”
“Trước mắt duy trì được 77h33′ với hiệu suất hoạt động hiện tại.”
Tầm ba ngày đổ lại.
Bạch Diễn đã có thể trà trộn y như người bản địa, dựa thêm AI phiên dịch có thể chuyển đổi câu trả lời sang ngôn ngữ hiện tại cho cậu.
Phản ứng của cậu so ra vẫn chậm hơn người khác một nhịp.
Dù cậu đã bắt đầu học ngôn ngữ, nhưng không phải một sớm một chiều thành tài.
Hệ thống AI chính là công trình tri thức và kỹ thuật của thời đại khác.
Trong vòng ba ngày cậu cần tìm lại tụ hạt nhân về, hoặc phải “sạc pin” cho hệ thống AI.
…
Khách sạn Karls ban đêm ánh đèn lấp lánh, ngoài cửa vẫn có tiếp tân đón khách.
Bạch Diễn đi vào, bỏ qua tiếp tân tìm căn phòng nọ theo ký ức.
Để phòng ngừa bất trắc, cậu sớm đã ra lệnh cho AI mở chức năng che dấu chính mình, để không ai có thể bám đuôi cậu về tới Hoàng Tinh.
Cảm ơn những lần phản trinh sát trong quá khứ tại thế giới khác, Bạch Diễn đương nhiên có kinh nghiệm làm thế nào hạn chế để lại và xóa đi dấu vết.
Nhưng cậu không còn thuốc ức chế, áp chế pheromone không nổi. Cậu chỉ có thể tắm rửa sạch sẽ và thay đồ trong khu ký túc, cố gắng làm nó nhạt nhòa phần nào mà thôi.
Tìm về phòng Nhân ngư, dựa vào cửa ra lệnh AI thám thính.
“Trước mắt không có sự sống bên trong.”
Bạch Diễn hơi bất ngờ. Hiện là nửa đêm, người đàn ông kia vẫn chưa về?
Cậu tính toán nhân lúc người nọ ngủ thì lục lọi tìm kiếm, không có ai thì càng tốt.
Không chần chừ thêm, Bạch Diễn kề bàn tay lên khóa từ. Dòng điện trong bao tay kích hoạt, cửa mở ra.
Giữ cửa mới quan trọng. Bạch Diễn đi xuống cầu thang, tìm về phòng ngủ nơi mình và người nọ phát sinh quan hệ.
Phòng Nhân ngư vẫn y hệt như lúc cậu tới, yên tĩnh u ám, chỉ có ánh đèn dạ quang mờ mờ. Trước khi cậu rời đi trên đất toàn nước, drap giường ngổn ngang cũng được dọn sạch sẽ. Vách tường thủy cung được ánh đèn yếu ớt chiếu vào ánh lên sắc xanh thẫm, tình cờ còn có mấy con cá sặc sỡ lượn qua lại.
Bạch Diễn quan sát một chút.
Lúc đó bản thân cậu chui ra từ lớp thủy tinh này.
Làn nước xanh thẫm nhắc Bạch Diễn nhớ về lúc cậu rơi khỏi phi thuyền chìm xuống đáy biển.
Hít một hơi để bình tĩnh lại, Bạch Diễn xua tan nỗi sợ biển của mình, ra lệnh cho AI: “Tìm dấu vết của tụ hạt nhân.”
AI đưa ra kết quả sau 2s ngắn ngủi: “Không thấy.”
Bạch Diễn nhăn mặt.
Tụ hạt nhân giống như viên ắc quy trữ điện của thế giới này, không như thiết bị khác mang định vị, chỉ có thể dựa vào từ trường của chính nó để tìm.
Nếu không tìm ra, một là bị ném đi, hai là bị đưa vào nơi cách bức sóng điện từ.
Với cường độ hấp thụ của chiếc hoa tai kia, chỉ cần một chiếc hộp dày dặn hoặc một chiếc ngăn kéo là đủ.
Bạch Diễn tạm tắt chức năng phiên dịch của AI, cầu trời mình không gặp lại người kia, mở ngăn kéo tìm kiếm.
Hai bên tủ đầu giường không có gì, Bạch Diễn nhíu mày suy nghĩ rồi lên lầu.
Dựa theo tư liệu thu thập, khách sạn mỗi ngày sẽ vứt rác một lần, nếu bị ném vào thùng rác rồi thì sợ rằng tụ hạt nhân đang ở khu phân loại.
Hoặc người đàn ông kia nhặt được nhưng không vứt, cất vào chỗ nào đó.
Bạch Diễn ôm hi vọng lên lầu, chuẩn bị lục lọi trong phòng khác.
AI đột nhiên cảnh báo: “Ngoài cửa có một cá thể giới tính nam tiếp cận, chỉ số riêng giống y như cá thể lần trước.