Bạch Diễn đi vòng vòng trong vườn hoa một chút để tiêu cơm, chầm chậm quay về.
Cậu hỏi người hầu vị trí của thư phòng, gõ cửa một cái: “Giám đốc Giang hôm nay không về ngủ với em thật à?”
Giọng nói nặng nề của Giang Trạm truyền qua cánh cửa: “Tôi muốn làm việc.”
“Biết rồi.”
Bạch Diễn tiếc nuối nhưng không miễn cưỡng, tự mình quay về phòng ngủ cho khách.
Hệ thống AI sát sao theo dõi hàm lượng hormone trong cơ thể cậu, ban ngày đã “ấy ấy” rồi nên đêm nay khá bình thường.
Bạch Diễn trước khi đi ngủ lôi điện thoại ra nghịch, đăng nhập forum Ẩn sĩ ngoài ý muốn nhận được reply của Square World.
Bạch Diễn ngạc nhiên: Tiểu thuyết cẩu huyết thật sự có đất dụng võ?
<Một đàn cò trắng: Bạn bè đề cử cho tôi.>
Đối phương vẫn đang online, nhanh chóng trả lời.
Bạch Diễn: “…”
Vâng, ngài vui là được.
Dù sao thì bộ truyện <Cô vợ bỏ trốn của bá tổng: Tôi càng muốn trốn> máu chó đầy đầu kia chính là nét bút đầu tiên mở ra mối quan hệ giữa cậu và đại thần Square World.
Bạch Diễn nói chuyện qua lại với Square World, phát hiện lời P đẹp nhất không hề tâng bốc thái quá. Square World nghiên cứu rất sâu về ứng dụng thực tế khoa học kỹ thuật, phân tích và giải đáp đoạn mã Bạch Diễn đưa ra vô cùng rạch ròi, hai ba câu đã gợi ra thêm hướng đi tiếp theo.
Bạch Diễn ôm tâm lý mèo mù vớ cá rán đu bám đại thần nay thay đổi hoàn toàn, quyết tâm phải lùa vị này về dưới trướng bằng được.
Thế nhưng, cậu không biết đại thần hiện đang giữ chức vụ tại công ty nào…
Trao đổi được một lúc, Square World đột nhiên gửi tin nhắn.
<Một đàn cò trắng: Xin cứ tự nhiên.>
Bạch Diễn ôm điện thoại xoay người, nhíu nhíu mày: Cậu đã bị lật tẩy chuyện hệ thống AI có trình độ phát triển cao hơn kỹ thuật nơi này một bậc rồi?
<Một đàn cò trắng: Xin lỗi vì đây là chuyện cá nhân riêng tư, thế nhưng tôi cam đoan nguồn gốc của nó là hợp pháp.>
Đầu bên kia im lặng một lúc rồi gửi tin nhắn giải thích.
<Một đàn cò trắng: Ngài nghi ngờ bí mật phía Tinh Hải bị rò rỉ?>
<Một đàn cò trắng: Vậy thì ngài có hứng thú gia nhập công ty của tôi nghiên cứu nó không? Ngài có thể làm ngoài biên chế cũng được.>
Đầu bên kia lần thứ hai im lặng.
Bạch Diễn không gấp. Tay to trong giới kỹ thuật một khi gặp công nghệ ưu việt đương nhiên sẽ sinh ra sự hứng thú vượt xa người bình thường, nhưng chẳng ai sống chỉ nhờ đam mê, còn có nhân tố khác ảnh hưởng nữa.
Nếu như Square World lập tức đồng ý, Bạch Diễn mới thấy đây là chuyện kì lạ.
Mất một lúc lâu, đầu bên kia reply lại, nhưng câu trả lời này lại cực kì ngoài ý muốn.
Bạch Diễn chưa kịp chuẩn bị tinh thần bị nhét cơm chó, cảm giác vô cùng vi diệu.
Người bình thường từ chối chỉ cần viện cớ mình bận, vị đại thần này còn bồi thêm “dành cho người yêu”… Nói sao nhỉ, giống kiểu hiếm lắm mới có cơ hội khoe khoang.
Bạch Diễn mơ ước đại thần tay to nên không hại hùa theo.
<Một đàn cò trắng: Ngài có người yêu? Chúc mừng, tình cảm giữa hai người hẳn là tốt lắm nhỉ?>
Bạch Diễn: “…”
Đờ mờ, “không thích” được miêu tả bằng thứ ngôn ngữ cưng chiều ngọt ngấy kia, cách sóng wifi cũng khiến cậu chết ngạt tới nơi rồi.
Bạch Diễn hiểu tại sao đại thần lại thích đọc tiểu thuyết ngôn tình máu chó rồi.
Vì đại thần thực chất là một kẻ mơ mộng suốt ngày đắm chìm trong yêu đương chứ sao!
Bạch Diễn tự nhắc bản thân: Ban nãy đại thần từ chối lời mời có nhắc đến người yêu mình, căn bản người ta không từ chối vì ngứa mắt cậu, người ta chỉ muốn yêu đương mà thôi.
Bạch Diễn lóe lên chút hi vọng.
…
Bạch Diễn ở lại nhà họ Giang bốn năm ngày gì đó, tới khi kỳ động dục hoàn toàn kết thúc mới thôi.
Thư ký Phương thay cậu xin nghỉ phép, Bạch Diễn sau ngày hôm ấy chưa hề có dấu hiệu hạ nhiệt, độ phủ sóng trong công chúng chỉ có cao hơn chứ không thấp đi. Công ty nhân cơ hội đẩy đĩa đơn lên kệ dần dần, không cần cậu ra mặt.
Bạch Diễn vui vẻ tận hưởng sự lười biếng. Thời kỳ dộng dục rất dễ mệt mỏi, nằm ườn trên giường nghịch điện thoại rồi trò chuyện với Square World, rảnh rỗi thì tìm Giang Trạm làm một nháy giải tỏa cơn nóng, không có gì phải phàn nàn.
Giang Trạm mấy hôm nay sau khi “ấy ấy” xong đều bất an lật cậu ra kiểm tra lại, kiểm tra xong thì đỡ eo trốn vào thư phòng hoặc phòng ngủ riêng của mình, Bạch Diễn cũng đỡ phải lén lút dấu diếm.
Ánh mắt quản gia nhìn cậu ngày càng ai oán hơn.
Kỳ động dục kết thúc, Bạch Diễn chào tạm biệt Giang Trạm: “Em nghĩ mình nên về nhà thôi.”
Giang Trạm vừa treo được cái áo vest lên, ngẩn người đáp: “Em phải về?”
Bạch Diễn: “Lẽ nào em cứ ở đây mãi?”
Giang Trạm im lặng một lúc, giọng điệu hơi kỳ kỳ: “Muốn ở lại cũng không phải không thể…”
Quản gia ho khan: “Thưa ngài, cậu Bạch là minh tinh, ở lại biệt thự họ Giang thật sự không tiện đâu ạ.”
Giang Trạm biết nếu Bạch Diễn bị chụp lại sẽ để lại hậu quả gì, nhưng với quyền lực anh có thì việc ỉm lại không thành vấn đề.
Bạch Diễn trên giường hơi hung hãn, các phương diện còn lại khá đáng yêu.
Rõ ràng trước kia Bạch Diễn ám chỉ muốn ở chung… Sao vài ngày đã muốn về?
Người hầu trong biệt thự phục vụ không đủ chu đáo? Anh đã dặn dò quản gia từ đầu cần chăm sóc cho Bạch Diễn thật tốt rồi.
Giang Trạm mím môi, đầu óc xẹt xẹt dòng điện, nhảy số thốt lên: “Chỗ ở của em không đủ riêng tư.”
Bạch Diễn: “Vậy nên?”
“Tạm thời ở đây đi, chờ công ty cấp nhà mới cho em.”
Bạch Diễn chưa từng nghe qua chuyện này: “Công ty sẽ phân phòng ở?”
“Ừm.”
Thư ký Phương theo sau trong lòng lẩm bẩm: Công ty không quản, sếp Giang quản
Bạch Diễn không ngại sống trong nhà họ Giang.
Dù sao Giang Trạm ngày ngày ra ra vào vào nơi này, trong ngóc ngách đều lưu lại mùi hương trên người anh, cậu thích.
Bạch Diễn đặt mục tiêu phải chèo kéo được Square World rồi đi đăng ký công ty riêng, ở lại biệt thự nhà họ Giang hơi bất tiện.
Tập đoàn Tinh Hải đi lên nhờ công nghệ, tránh không nổi hiềm nghi, cậu không muốn bị Giang Trạm hiểu nhầm mình là thành phần gây rối chuyện làm ăn của anh.
Suy nghĩ kỹ càng, Bạch Diễn lựa chọn rời khỏi biệt thự nhà họ Giang.
…
Tới công ty, Bạch Diễn gặp Mạnh Đan trước.
Mạnh Đan nhìn một lần từ trên xuống dưới: “Khỏe rồi chứ?”
“Vâng.”
Mạnh Đan muốn hỏi rồi lại thôi, bóng gió nhắc nhở: “Chị không quan tâm quan hệ giữa cậu và sếp Giang là gì, thế nhưng cậu phải giữ bí mật chuyện này.”
Bạch Diễn biết chị đại diện chỉ có lòng tốt, gật gật đầu: “Cảm ơn chị Mạnh, bên S.N Gray không có vấn đề gì chứ ạ?”
Mấy ngày nay trên internet không nổi lấy một bọt nước về mối quan hệ không đứng đắn giữa cậu và sếp lớn Giang Trạm, cũng chẳng biết có phải nó vừa bùng lên đã bị đạp xuống ngay không.
Thành thật mà nói, S.N Gray không chịu giữ bí mật cũng khá dễ hiểu.
Mạnh Đan thoáng thả lỏng: “Quan hệ giữa cậu và họ không tệ đâu, không cần nhiều lời họ cũng đồng ý giữ bí mật.”
Bạch Diễn hơi ngạc nhiên. Trừ Kiều Dương quan hệ không tồi, những người còn lại không chơi trò bỏ đá xuống giếng? Đặc biệt là Tần Hạo bị cậu uốn nắn không ít lần.
Dù sao thì nếu họ giữ bí mật cũng tốt, Bạch Diễn tránh được một mớ bòng bong, cậu gật đầu ghi nhớ rồi đáp: “Tiếp theo còn phải làm gì không chị?”
“Cậu phải quay MV cho <Tình thiên sa vũ> và <Cầu nguyện>.” Mạnh Đan lật qua lịch trình, “Quay xong MV có thể bán album rồi.”
Bạch Diễn giờ không còn là cậu trai ngây ngô cái gì cũng không biết nữa, nhíu mày hỏi: “Ai là đạo diễn ạ?”
Phong cách quay MV bổ trợ cho âm nhạc, tốt xấu cũng là album đầu tay, Bạch Diễn không muốn lật xe.
“Đã mời người quen của cậu.” Mạnh Đan cất sổ ghi lịch trình đi, vẻ mặt hơi quái lạ, “Thật ra cũng không hẳn là mời, người ta tự dâng mình tới cửa đấy.”
…
Trong phòng thu, Lâm Hương Sầu bất mãn nhìn Bạch Diễn: “Gửi cho cháu bảy tám thư mời, cháu không thèm tới.”
Địa vị của người này trong giới âm nhạc không hề xoàng xĩnh, trước đấy đã nâng đỡ thành công vài vị thiên vương thiên hậu, hơn nữa tính tình không quá tốt, độc mồm độc miệng nổi danh, chỉ cần thấy chỗ không ổn sẽ không nể nang xiên cho thêm vài cái.
Nhiều tật nhưng lại lắm tài, bảo đao lại chưa hề cùn, năm nào Lâm Hương Sầu cũng cho ra đời vài bản hit, khiến giới ca hát vừa yêu vừa hận. Bọn họ vừa muốn được Lâm Hương Sầu để mắt, vừa sợ vị nhạc sĩ này chửi cho mất sạch tự tin.
Bạch Diễn không biết vị này từng mời mình nhiều như vậy, cười híp mắt: “Xin lỗi thầy Lâm, cháu chỉ vừa ra mắt thôi, chương trình học và luyện tập rất dày đặc.”
Lâm Hương Sầu “hừ” một tiếng: “Công ty không biết sắp xếp sao cho hợp lý à?”
Bạch Diễn không để ý tới sự oán hận của Lâm Hương Sầu: “Thầy Lâm muốn làm đạo diễn cho MV của cháu ạ?”
“Thế nào, không được hả?” Lâm Hương Sầu nhướn mày, “Cái bài hát <Tình thiên sa vũ> kia vốn do tôi sáng tác đấy.”
“Đương nhiên là không rồi.” Bạch Diễn nở nụ cười thành khẩn, “Cháu chỉ thấy thầy Lâm làm vậy hơi lãng phí thời gian quý giá thôi.”
Coi như Bạch Diễn vừa cho một lời khen, sắc mặt Lâm Hương Sầu hòa hoãn hẳn: “Có là gì đâu, lúc tôi vừa tốt nghiệp cũng chỉ lọ mọ chạy theo dọn valy cho người ta, rảnh rỗi mới lấy nhạc phổ ra học một chút.”
Lâm Hương Sầu từng đứng ra đạo diễn MV cho mấy vị thiên vương thiên hậu ông từng nâng đỡ, chất lượng đều vô cùng tuyệt vời. Lần này ông chủ động liên lạc muốn đạo diễn MV đầu tay cho Bạch Diễn khiến Hoàng Tinh vui mừng khôn xiết, sớm đã chuẩn bị xong hết, chỉ chờ Bạch Diễn tới để quay chụp luôn.
Hai người trò chuyện một lúc, sau đó bắt đầu làm việc.
<Tình thiên sa vũ> lấy ý tưởng từ câu chuyện <Nàng tiên cá> kinh điển của Andersen, kể về chuyện tình của công chúa nhân ngư và con người.
Công chúa tộc nhân ngư không cẩn thận bị sóng đánh mắc cạn trên bờ gặp được hoàng tử tới đây nghỉ dưỡng, được chàng cứu về thả trong ao nước, lâu ngày sinh tình.
Công chúa nhân ngư vui vẻ thì trời sẽ nắng đẹp, khi nàng buồn bã thì trời đổ cơn mưa, khi nàng ở chung với hoàng tử thì trời luôn hửng nắng.
Hoàng tử yêu công chúa nhân ngư xinh đẹp nhưng trách nhiệm trên vai chàng vô cùng nặng nề, tộc nhân ngư lại bị những bè lũ xấu xa phát hiện, rất nhiều kẻ muốn bắt cóc nhân ngư về coi như đồ đại bổ kéo dài tuổi thọ.
Để bảo vệ tộc nhân ngư, hoàng tử nén bi thương ôm công chúa nhân ngư tới bờ biển, để nàng trở về với biển khơi.
Thời khắc tạm biệt cũng tới, bầu trời không một gợn mây lại tí tách từng hạt, chờ tới khi hoàng tử đi khuất thì làn mưa cũng trắng xóa, che ngợp trời, lén lút dõi theo kẻ địch của hoàng tử.
Cốt truyện vô cùng rõ ràng, tới lúc quay chụp lại gặp vấn đề.
Bạch Diễn nên đóng vai nào đây?
Dung mạo không quá khó coi đều sẽ đóng vai chính trong MV, không chỉ thỏa mãn tính hư vinh, quay chụp MV cũng là con đường rất quan trọng để ghi dấu ấn trong công chúng.
Bạch Diễn có ngoại hình vô cùng chói mắt, không làm vai chính hơi phí.
Đẹp quá cũng là cái tội, nhân lực không đủ xài.
Theo lý thuyết thì Bạch Diễn nên diễn hoàng tử, trong nội dung cốt truyện thì vai diễn công chúa nhân ngư so với con người lại càng đặc sắc hơn, vấn đề này khiến tổ chế tác rơi vào ngõ cụt. Nếu để cậu diễn hoàng tử, họ tìm đâu ra bạn diễn có ngoại hình xuất sắc hơn cả cậu?
Lâm Hương Sầu nói: “Vậy nên mới bảo cháu đóng công chúa.”
Mạnh Đan lại không quá hài lòng.
Cô không có kinh nghiệm trong chuyện quay chụp MV, nhưng lại lo lắng vấn đề khác: “Bạch Diễn lần đầu quay Mv, không nên đóng vai nữ.”
Khuôn mặt Bạch Diễn đẹp thì đẹp thật, đóng vai nữ chắc chắn sẽ bùng nổ – nhưng sự bùng nổ này cũng gây ra vài khó khăn, quá thành công sẽ thay đổi hình tượng Bạch Diễn thành giới tính mơ hồ, từ “trai đẹp” thành “trai đẹp không rõ giới tính”, không chừng sẽ ảnh hưởng về lâu về dài.
Mới ở thời gian đầu ra mắt, Mạnh Đan không muốn Bạch Diễn bị gắn liền với hình tượng cứng nhắc khó thoát ra này.
Lâm Hương Sầu không quan tâm: “Thích thì để cho họ nói, liên quan gì?”
“Thiết lập rất quan trọng với idol, phương diện này phải cực kì cẩn thận đấy ạ.”
“Thế thì không bằng gia nhập phòng làm việc của tôi này, tương lai có ngay gốc thiên vương trong giới.”
“…”
Bạch Diễn cạn lời nghe họ cãi nhau, gõ gõ bàn nhè nhẹ nhắc nhở: “Em có ý kiến.”
Cả hai đều quay sang nhìn cậu.
“Tại sao em không thể diễn cả hai vai?”
Lâm Hương Sầu và Mạnh Đan cùng nhau ngẩn người, sau đó con ngươi họ sáng lóe lên.
Tự công tự thụ?
Với khuôn mặt Bạch Diễn, để cậu đóng vai hoàng tử điển trai hay công chúa nhân ngư xinh đẹp đều hợp lý. Hai gương mặt giống hệt nhau, mỗi Bạch Diễn một vẻ cùng nhau nói chuyện yêu đương…
Lâm Hương Sầu nghĩ xong thì vô cùng kích động, vỗ tay một cái: “Được!”
Mạnh Đan trong lòng cũng đã có sự lựa chọn, thế nhưng vẫn hơi do dự: “Cậu phải diễn hai vai đấy, vậy ổn không?”
Quay MV cũng cần kỹ năng diễn xuất.
Bạch Diễn nhíu mày: “Thử là biết ngay.”
Make-up artist và stylish đưa Bạch Diễn vào phòng hóa trang, tạo hình hoàng tử cho cậu trước.
Tạo hình hoàn thành, mắt ai cũng sáng lên.
Quần áo hoàng tộc châu Âu thời Trung Cổ thẳng tắp, từ boots ôm lấy bắp chân đến thắt lưng, găng tay trắng đến cổ áo, từ trên xuống dưới không lộ tí da thịt nào, mang vẻ đẹp của sự cấm dục. Trên khuôn mặt cậu là biểu cảm nghiêm túc, mái tóc hơi uốn phối hợp với ánh mắt sắc sảo tạo nên khí chất vương giả uy phong lẫm liệt.
Một chàng hậu duệ quý tộc châu Âu chính tông sừng sững hiện ra.
Lâm Hương Sầu vỗ tay: “Làm tốt lắm.”
Bạch Diễn chụp vài tấm ảnh, sau đó vào trong đổi sang tạo hình công chúa nhân ngư.
Phần đuôi cá của công chúa sử dụng công nghệ CGI, chỉ cần thay đổi thân trên.
Quần áo lả lơi buông xuống từ bả vai, mỏng manh may bằng chất vải mềm mại trong suốt, kết hợp với trân châu và sò biển, khoe trọn vùng cổ trắng nõn và vòng eo yêu kiều, ma mị mê hoặc khiến cổ họng người đối diện khát khô. Bạch Diễn đeo kính áp tròng màu xanh lam, đội tóc giả nở nụ cười quyến rũ, đôi tay thon dài quấn quấn tóc mai, đoàn chế tác ai cũng đình trệ hô hấp.
Lâm Hương Sầu là người đầu tiên hoàn hồn, thở ra một hơi: “Quá thích hợp.”
Ngón tay Bạch Diễn nghịch nghịch lọn tóc giả, soi gương xong cũng phải chẹp miệng hài lòng: “Đúng là không tệ lắm.”
Xem xong hai tạo hình, tổ chế tác đã quyết xong chuyện Bạch Diễn cân cả hai vai.
MV chỉ có 5′ nhưng quay chụp phải gần 2h đồng hồ, sau đó mới cắt ghép biên tập lại thành MV hoàn chỉnh. Nếu tính thời gian thực tế bao gồm đổi tạo hình, đổi phông nền, quay chụp ngoài trời, gộp lại cũng phải tầm gần một tuần mới xong.
Cũng may Hải Thị là thành phố ven biển, những cảnh liên quan tới biển có thể ra đó quay trực tiếp.
Cảnh biển đa số đều lấy thời gian là buổi tối, Bạch Diễn vừa tính ra ngoài quay chụp thì nhận được tin nhắn của Giang Trạm.
Mở ra xem, anh giai mời cậu cùng đi ăn tối.
Bạch Diễn reply: “Đêm nay em bận rồi, để lúc khác nha.”
Giang Trạm dừng lại một lúc mới đáp: “Quay MV <Tình thiên sa vũ>?”
“Ừm.” Bạch Diễn tiện tay gửi ảnh chụp tạo hình công chúa nhân ngư của mình sang, cố ý trêu ghẹo, “Sếp Giang thích không?”
Đầu bên kia y như chết rồi, không động tĩnh.
Một lúc sau, thư ký Phương gọi điện tới: “Cậu Bạch gửi gì qua cho Giám đốc Giang thế?”
Bạch Diễn khẽ phì cười: “Có vấn đề gì không ạ?”
“Ngài ấy không chịu ăn tối.” Thư ký Phương hơi bối rối, “Còn dặn tôi nhớ phải bố trí thêm ba người bảo tiêu cho cậu Bạch.”
Bạch Diễn thiếu chút nữa thì cười to thành tiếng.
Sau khi kể lại cho thư ký Phương, Bạch Diễn nhờ anh ta chuyển lời cho Giang Trạm mình không cần bảo tiêu, sau đó vui vẻ ngắt máy.
Lâm Hương Sầu tình cờ đứng gần đó, cau mày hỏi: “Yêu đương với ai à?”
Bạch Diễn lắc đầu: “Cháu không có nhé.”
“Người trẻ tuổi nên bàn chuyện yêu đương.”
Bạch Diễn ngạc nhiên: “Cháu nghĩ ngài sẽ khuyên cháu nên lấy sự nghiệp làm trọng cơ.”
“Người bình thường thì vậy, riêng cậu thì nên yêu đương đi.”
“Vì sao?”
“Mấy cô cậu idol không thể vướng tin đồn yêu đương, nhỉ?” Lâm Hương Sầu vạch ra kế hoạch nghe thì hoàn hảo cực kì, “Cháu yêu đương xong đổi nghề làm ca sĩ, bên phòng làm việc chỗ tôi chắc chắn không hạn chế chuyện đó.”
“…Ngài đùa cháu đúng không?”
Idol theo hình tượng bạn trai thì cấm tiệt yêu đương thật, fan chủ yếu là fan bạn gái, biết idol yêu đương xong sẽ thoát fan, thoát fan xong quay xe dẫm idol cũ mới đáng sợ.
Bạch Diễn định vị con đường của mình là idol – cậu không tạo thiết lập giả, cậu là chính cậu, dựa vào khuôn mặt và tác phẩm để nổi tiếng, yêu đương cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Bạch Diễn hiện tại không muốn yêu.
Bỏ qua yếu tố bên lề, bản chất cậu là người ngoài hành tinh, muốn yêu thì cũng phải xác định đối tượng sẽ chấp nhận toàn bộ con người cậu.
Cơ mà, nếu muốn yêu đương với ai…
Bạch Diễn nhéo nhéo chỗ đeo khuyên tai, nghĩ đến phản ứng đáng yêu của Giang Trạm khi mình gửi ảnh qua, tự dưng nở nụ cười đến là ngọt ngào.
…
Quay xong cảnh đêm đã là rạng sáng hôm sau, bọn họ tiếp tục thảo luận địa điểm quay kế tiếp.
Cung điện của hoàng tử có thể dựng lại trong studio, nhưng vườn hoa và hồ nước thì hơi khó tìm. Thành phố điện ảnh có ngoại cảnh tương tự nhưng đã kín lịch, công ty đã hỏi nhưng lịch sớm nhất còn trống là tháng sau.
Bạch Diễn nhớ tới khu vườn sau biệt thự nhà họ Giang. Trong vườn có một đầm nước khá lớn, khung cảnh cũng thích hợp với cốt truyện.
Nhưng dù sao cũng là nhà riêng của sếp, Bạch Diễn mạnh dạn bỏ qua.
Ý nghĩ này còn chưa đi, thư ký Phương đẩy cửa tiến vào: “Nghe nói mọi người đang tìm vườn hoa có hồ nước?”
Lâm Hương Sầu không biết Phương Trình là ai, nhìn phản ứng của đoàn đội thì biết đây là người một nhà: “Đúng rồi.”
“Tôi có một địa điểm phù hợp ở đây.” Thư ký Phương lấy một tấm ảnh, “Mọi người xem xét thử nhé?”
Khóe môi Bạch Diễn giật giật, cũng đến gần hóng hớt.
Hoa lá xanh tươi, trung tâm là một hồ nước trong veo, đài phun nước cỡ lớn…
Chính là vườn hoa ở biệt thự họ Giang.
Lâm Hương Sầu nhận lấy bức ảnh rồi tỉ mỉ xem xét, cực kì bất ngờ: “Đúng là rất thích hợp. Đây là nhà riêng của ai?”
“Của Giám đốc Giang ạ.”
Lâm Hương Sầu không phải người của Hoàng Tinh, nghe danh Giang Trạm cũng phải giật mình: “Sếp của các cậu tốt nhỉ, nhà riêng của mình cũng đồng ý cho công ty sử dụng quay chụp.”
Mạnh Đan liếc Bạch Diễn xong bật cười, trong lòng tâm sự mình bán mạng cho công ty chục năm rồi vẫn chẳng biết nhà sếp tròn méo ra sao.
Bạch Diễn dùng cuốn tạp chí che nửa khuôn mặt, quay sang thì thầm hỏi thư ký Phương: “Giám đốc Giang lấy thông tin ở đâu thế?”
Thư ký Phương cũng nhỏ giọng đáp lại: “Giám đốc Giang thân là Chủ tịch lâm thời của Hoàng Tinh, đương nhiên sẽ cống hiến hết mình vì Hoàng Tinh rồi.”
Bạch Diễn ứ tin, liếc trái liếc phải rồi bật cười: “Giám đốc Giang ghen?”
Thư ký Phương tằng hắng: “Xin đừng nói lời này trước mặt ngài ấy.”
Nếu đứng trước mặt Giang Trạm, Bạch Diễn có thể tưởng tượng ra hình ảnh anh giai nghiêm mặt đáp “Đừng mơ mộng hão huyền”, nhịn không nổi cười thành tiếng.
Bạch Diễn buông tay, cười híp mắt nhìn thư ký Phương: “Vậy thì nhờ thư ký Phương chuyển lời vậy, chúng tôi vô cùng biết ơn hành động cứu viện đúng lúc của sếp Giang.”