• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Diễn nghĩ về Giang Trạm, Giang Trạm cũng nghĩ về cậu.

Anh trầm ngâm nhìn đám quảng cáo bất động sản bày ra trước mắt.

Thư ký Phương đứng cạnh cẩn thận dò hỏi: “Giám đốc Giang định mua nhà cho cậu Bạch ạ?”

Giang Trạm im lặng mất một lúc, không dám thừa nhận nhưng vẫn thành thật gật đầu.

Thư ký Phương mắt chứ O mồm chữ A: “Sao tự nhiên ngài lại muốn mua nhà cho cậu ấy?”

Giang Trạm “hừ” nhẹ: “Em ấy nhõng nhẽo muốn có nhà mới còn gì?”

Bị anh chiều hư chứ sao…

Nhưng Bạch Diễn một lòng một dạ, một căn nhà nho nhỏ cũng không tính là gì.

Giang Trạm miệng thì bất mãn nhưng lại cực kì nghiêm túc, thu thập toàn bộ tài liệu của những khu dân cư xa hoa nhất Hải Thị về, tự mình suy nghĩ, tính toán một hồi thì lựa ra vài khu hạng sang gần Hoàng Tinh Entertainment, tiếp tục nghĩ xem nên mua căn nào cho Bạch Diễn.

Thư ký Phương trơ mắt nhìn sếp mình vung tiền như rác quên lối về, có chút dở khóc dở cười.

Sếp Giang tiêu tiền của chính mình, cấp dưới không ý kiến ý cò. Hơn nữa, sau khi sếp Giang quấn lấy cậu Bạch, hình như thời gian nghỉ ngơi của anh ngày càng nhiều hơn thì phải?

Sự chuyên nghiệp của Giám đốc Giang rất đáng quý, thế nhưng nếp sinh hoạt bỏ qua hết mọi thứ sang một bên cũng hơi quá thật.

Thư ký Phương theo Giang Trạm nhiều năm, tận mắt chứng kiến Giang Trạm gồng gánh vực lại Tinh Hải ngăn lại sóng dữ xung quanh, thu lại nhà họ Giang vốn đang chia năm xẻ bảy về chung một mối.

Khi Giang Trạm nắm quyền, Giang Độ và Giang Hoán đều rất nhỏ, cha mẹ đều đã qua đời, người lớn trong nhà không một hai quan tâm tới tương lai ba đứa nhóc, chỉ muốn xâu xé hút máu từng chút một.

Nhiều năm trôi qua, Giang Trạm tự mài dũa chính mình thành vị Giám đốc hoàn mĩ, cũng tự giam mình chăm chỉ trong ô vuông của bản thân, công tư phân minh, thủ đoạn cao cường, cũng càng ngày lầm lì cứng nhắc.

Mãi tới khi gặp được Bạch Diễn, Giang Trạm mới giống như cây vạn tuế nở hoa, hơi thở khói lửa trên cơ thể ngày càng nồng.

Về công lẫn tư, thư ký Phương đều vui vẻ khi thấy ông chủ chuyển biến như hiện tại.

Thư ký Phương quyết định châm thêm dầu vào lửa: “Sếp Giang à, ngài có nghĩ đến trường hợp cậu Bạch thật ra không đòi nhà mới chưa?”

Giang Trạm ngẩn người: “Là sao?”

Thư ký Phương “e hèm” một cái: “Có khi cậu Bạch muốn ở chung với ngài đấy ạ.”

Đôi tay điên cuồng lật quảng cáo nhà đất của Giang Trạm không hề ngừng lại.

Ở chung một chỗ với anh?

Nghe cũng đúng phết nhỉ?

So với trực tiếp nhõng nhẽo đòi nhà mới, như vậy sẽ càng phù hợp hơn với tình cảm Bạch Diễn dành cho anh, vô cùng đúng với kiểu chỉ yêu người không yêu tiền của em ấy!

Vẻ mặt nghiêm túc của Giang Trạm nhiễm thêm chút tự cao, ghét bỏ nhưng lại y như đang khoe khoang: “Ở chung với tôi ư, em ấy mơ đẹp nhỉ?”

Thư ký Phương rất muốn nhắc nhở sếp mình khi nói lời này không nên vui vẻ đến thế.

Giang Trạm nhanh chóng thu lại nụ cười, suy nghĩ một chút: “Biệt thự ba tầng có vài phòng trống, lâu rồi không ai ở.”

Thư ký Phương: “…”

Anh ta chuyên nghiệp nhắc nhở: “Tôi chỉ đưa ra một khả năng thôi thưa sếp, không có nghĩa là cậu Bạch thật sự sẽ nghĩ vậy.”

“Ừ.” Giang Trạm qua loa gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện thì cau mày, “Giang Độ mấy ngày nay đều ở nhà…”

Từ sau bữa tiệc sinh nhật của anh, Giang Độ hô hào mình đã tìm được chân ái, hô biến thành fan cuồng của Bạch Diễn, trăm phương ngàn kế nghĩ cách theo đuổi cậu.

Đương nhiên là bị Giang Trạm bóp chết từ thuở trứng nước.

Giang Trạm bàn giao cho thư ký Phương xử lý một đống giấy tờ, tất cả đều sẽ được chuyển vào phòng Giang Độ, ban ngày quản gia giám sát, buổi tối tự mình kiểm tra, dằn vặt Giang Độ tới mức không nghĩ nổi gì nữa.

Hiệu quả trước mắt khá ổn.

Ít nhất khi thư ký Phương tới nhà họ Giang, Giang Độ nhìn phờ phạc tới mức chào hỏi cũng không thèm.

Bạch Diễn tới ở thì lại khác…

Giang Trạm cau mày không nói gì, ngón tay gõ gõ mặt bàn, nghĩ nửa ngày thì hỏi: “Để Giang Độ tới ở nhà cậu có ổn không Phương Trình?”

Thư ký Phương đang uống dở miếng nước, suýt thì tự khiến mình chết sặc: “Vâng?”

“Không thể để Giang Độ tùy tiện trượt dài nữa.”

Giang Trạm hiểu rõ tính cách thằng em cùng cha khác mẹ kia, tính tự chủ cực kém, dễ bị xung quanh ảnh hưởng. Vài năm trước sự chú ý của anh đều dồn hết lên Tinh Hải, Giang Độ không gây sự thì anh cũng lười quản.

Giang Độ giờ chẳng ra đâu vào đâu, gia trưởng trong nhà như anh cũng bất lực.

Giang Độ hơn hai mươi, muốn cứu vớt không hề đơn giản. Giang Trạm cũng nghĩ rồi, nhốt ở nhà mãi cũng không phải cách tốt nhất. Huống hồ quản gia và người hầu đều đã phục vụ nhà họ Giang vài đời, nhìn Giang Độ lớn lên nên không thể quyết tâm xuống tay nổi.

Phương Trình theo anh vài năm, tài năng và trí tuệ đều không có chỗ nào soi mói, vừa đủ để trở thành gia sư giám sát Giang Độ.

Chỉ chờ quyết định của cậu ta thôi.

Nếu như có thể quay ngược thời gian, anh thư ký đáng thương chắc chắn sẽ vả cho thằng trời đánh cách đây vài phút phù mỏ – này thì lắm mồm!

Coi trọng vụ tình yêu tình báo chốn công sở cũng tốt đấy, nhưng tự dưng con ngựa lại bị đeo thêm tay nải quần áo lại là câu chuyện khác rồi…

Giang Độ có thể coi như đệ tử ruột của công tử bột Giả Bảo Ngọc, chưa nói tới chuyện giám sát, thư ký Phương còn sợ mình ở chung một phòng với cậu ấm kia sẽ nhiễm thứ bệnh khó nói kì lạ gì đây này!

*Giả Bảo Ngọc: Nhân vật chính của tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, đầu thai từ hòn đá thừa thãi Nữ Oa bỏ lại Thanh Ngạnh Phong. Hòn đá gặp Mang Mang đạo sĩ và Diểu Diểu chân nhân, được hai người này đưa xuống hồng trần, trở thành cậu ấm mang theo hi vọng của nhà họ Giả, nhưng lại vô cùng lười nhắc, không chịu học hành. Giả Bảo Ngọc rơi vào thất tình lục dục, trót yêu Lâm Đại Ngọc yểu mệnh, quá đau buồn trước cái chết của người thương nên đi tu. (đọc thêm tại đây)

Thư ký Phương nhanh chóng lựa chọn bày tỏ ý nghĩ: “Thưa Giám đốc Giang, tôi ngày nào cũng phải tăng ca, chỉ sợ không có thời gian giám sát cậu Tứ.”

Giang Trạm chỉ nhíu mày, im lặng không nói.

Thư ký Phương còn tưởng kiếp nạn đã qua, thở ra một hơi thì nghe Giang Trạm đáp: “Cậu có thể tan tầm trước 9h tối.”

What?

Thư ký Phương nuốt nước miếng.

Giang Trạm bồi thêm một câu: “Gấp đôi tiền thưởng.”

Thư ký Phương: “…”

Anh ta vô cùng quyết đoán: “Không thành vấn đề, tôi cam đoan mình sẽ thay ngài giám sát cậu Tứ, không để cậu Tứ có bất kì cơ hội nào le ve bên cậu Bạch ạ!”

Giang Trạm hài lòng gật đầu, gửi tin nhắn cho quản gia, dặn dò trước tiên phải dọn dẹp qua phòng cho khách trên tầng 3 trước.

Anh tiếp tục xem tư liệu nhà đất.

Thư ký Phương chứng kiến tác phong sấm rền gió cuốn của sếp, tưởng rằng anh sẽ gọi ngay cho Bạch Diễn thông báo chuyển nhà, không nghĩ anh vẫn tiếp tục nhìn giấy tờ trên bàn, hơi ngẩn người: “Ngài vẫn muốn mua nhà?”

Giang Trạm lật một tờ lên: “Danh tiếng Bạch Diễn ngày càng lớn, thuê phòng không ổn, sớm muộn cũng phải mua thôi.”

Thư ký Phương đã hiểu, đáy lòng chỉ “chậc” một tiếng.

Sếp Giang theo đuổi con nhà người ta – ừ thì – cũng ra trò phết…

“Ngài tính khi nào thì báo cậu Bạch?”

Giang Trạm im lặng, tính toán trong chốc lát: “Chờ buổi diễn của em ấy kết thúc, đây là quà mừng.”

Thư ký Phương ân cần nhắc nhở thêm không phải ai cũng chung một mạch não, ám chỉ một câu: “Thưa sếp, lỡ như cậu Bạch không muốn thì sao?”

“Không là không thế nào.” Giang Trạm “hừ” một tiếng, nhớ lại lúc Bạch Diễn dùng mọi thủ đoạn dính lấy anh, khiến anh phải mua một đống đồ bổ từ chỗ bác sĩ, thả tư liệu trong tay xuống, “Em ấy sẽ cực kì vui vẻ là đằng khác.”

Thư ký Phương thức thời im mồm, nghĩ thầm sếp vui là được rồi.



Sau mấy ngày tập luyện, chỉ cần có Bạch Diễn thì mấy người S.N Gray sẽ cố gắng hơn hẳn, cô giáo Triệu Hồng nghĩ nát óc cũng không ra Bạch Diễn làm cách nào thuần phục được đám nhãi con đang tuổi phản nghịch này.

Bạch Diễn đang khởi động giãn cơ, cười tủm tỉm đáp: “Đây là mị lực của nhân cách, em cũng không biết đâu.”

Triệu Hồng sớm đã quen với cái nết này, coi như không nghe thấy gì, đứng trong phòng tập vỗ tay một cái: “Các em nghỉ một chút, cô có chuyện cần thông báo.”

Bảy người dừng lại, quay ra nhìn cô.

“Bùi Thâm và Nam Nam đã rời đi, nhóm các em thiếu hai người, công ty thương lượng lại với quản lý chọn thêm để bù vào.” Triệu Hồng chỉ ra cửa, “Hi vọng các em có thể vui vẻ với bạn mới.”

Triệu Hồng ra hiệu, hai cậu trai mặc đồng phục luyện tập ngoan ngoãn bước vào: “Xin chào mọi người.”

Bạch Diễn nhíu mày, hứng thú nhìn đám lông đỏ bên trái.

Tần Hạo.

Ái chà chà, người quen.

Tần Hạo đối mặt Bạch Diễn thì hơi ngượng, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, không giống thường ngày hung thần ác sát trừng mắt, thoạt nhìn còn hơi đuối lý.

Bạch Diễn khoanh tay, nghiêng đầu nhìn Kiều Dương.

Kiều Dương vẫn nhớ như in hành vi gây khó dễ của Tần Hạo trước kia, cho là Bạch Diễn còn thù dai, chần chừ hỏi: “Cậu nhìn gì vậy?”

“Không có gì, chỉ thấy thành viên mới mang hình tượng hao hao cậu thôi ấy mà.”

Cả Kiều Dương và Tần Hạo đều bối rối.

“Đầu óc đơn giản, dễ bị xúi giục.” Bạch Diễn cười híp cả mắt, “Tóm lại – ngốc ơi là ngốc.”

Kiều Dương + Tần Hạo: “…”

Kiều Dương nhớ lại lúc ở ký túc xá bị Kỳ Liên Thành châm lửa ba câu đã mang địch ý với Bạch Diễn, chột dạ im miệng.

Bạch Diễn ngoài miệng trêu Tần Hạo nhưng không để bụng chuyện cũ, xế chiều hôm ấy lại bị Mạnh Đan gọi lên.

“Chị nghe Triệu Hồng kể cậu và Tần Hạo từng có mâu thuẫn.” Mạnh Đan thẳng thắn, “Cậu không thích người ta vào S.N Gray?”

Bạch Diễn hơi cạn lời dựa vào sofa: “S.N Gray thì liên quan gì đến em?”

“S.N Gray dự tính debut năm trước, cứ đụng phải cậu thì dính xui xẻo.” Mạnh Đan lắc đầu, “Tay quản lý nhóm hơi mê tín, cảm giác như nhóm này y như nghịch mệnh cậu, không nghĩ nổi các cậu rồi sẽ nổ thêm quả bom nào nữa.”

Tiệc mừng cúp điện, nội bộ thay máu, lại tới chuyện Bùi Thâm và Nam Nam, tai vạ đầy đầu.

Mạnh Đan giải thích qua về Tần Hạo: “Tần Hạo vốn là thành viên tổ A, trước đó dính bê bối mua chuộc quản lý, khiêu khích bạn cùng nhóm nên bị đẩy xuống. Bùi Thâm bị đá đi rồi, công ty điều tra ra hành động của Tần Hạo đều do Bùi Thâm giật dây, hơn nữa cậu ta rất thành khẩn nhận sai, cân nhắc đưa cậu ta quay lại.”

Bạch Diễn nhớ lại, ừ thì mình và cái nhóm kia nghiệp duyên thật sự, xua xua tay: “Không liên quan đến em.”

Còn về người đại diện của nhóm kia, cậu chỉ đáp: “Em lười quan tâm lắm, chỉ cần không vướng tay vướng chân em, ai cũng được.”

Mạnh Đan nhìn cậu rồi chỉ biết lắc đầu, bỗng nở nụ cười: “Cậu đúng là… Miệng thì tạt nước đá, hành động lại tiếp sức cho mấy đứa nhóc kia.”

“Tiểu Trương kể à?” Bạch Diễn làu bàu, “Em chỉ không muốn sự u ám ấy phá nát buổi diễn của em thôi.”

“Ừ rồi rồi, cậu không có ý kiến gì là được.” Mạnh Đan đẩy kính, cúi đầu nhìn laptop, “Cố lên nhé.”

Bạch Diễn ngồi im không nhúc nhích: “Em có chuyện này cần nói với chị Mạnh.”

Mạnh Đan ngẩng lên: “Sao thế?”

“Có thể vài ngày nữa em sẽ viết xong bài mới.”

Mạnh Đan kinh ngạc lấy kính xuống, không ngờ Bạch Diễn lại báo cáo chuyện này, trong lòng bắt đầu điều chỉnh kế hoạch: “Hiện tại vẫn kịp, cần phải cài cắm vào buổi biểu diễn…”

Chất lượng nhạc Bạch Diễn sáng tác rõ như ban ngày.

Ngoài ý muốn, Bạch Diễn lắc đầu: “Bài này em không muốn hát, hay đúng hơn là em không định hát trong buổi biểu diễn kia.”

Mạnh Đan bất ngờ: “Tại sao?”

“Liên quan đến linh cảm sáng tác của em thôi.” Bạch Diễn nhẹ nhàng co duỗi ngón trỏ, “Em viết riêng vì một người, trừ khi người đó đồng ý, nếu không em sẽ không bàn giao lại cho công ty.”

Mạnh Đan: “…Vậy thì cậu bảo chị làm gì?”

“À há, nếu như người nọ bằng lòng, em muốn Tưởng Kỳ Kỳ hát.”

Mạnh Đan run lên, vẻ mặt hơi quái quái: “Cậu và cô bé ấy đang yêu đương à?”

“Không ạ, em chỉ thích đàn ông.”

Tay Mạnh Đan run bần bật, kính suýt thì rơi xuống đất, nhìn Bạch Diễn trân trân.

Bạch Diễn nghiêng đầu: “Chị sao vậy, em nói thứ gì lạ lắm à?”

“Không sao.” Mạnh Đan deo kính lên, trái tim này quá mệt mỏi rồi, “Những thứ kia không thể công khai.”

Trong giới không ít người đồng tính, công khai thì không nhiều. Tuy rằng hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa, thế nhưng vẫn có một bộ phận không thể tiếp thu.

Huống hồ không ít fan mơ mộng tưởng tượng idol thành bạn trai hoặc bạn gái, Bạch Diễn công khai, fan bạn gái sẽ out mất một nửa.

“Em biết mà.”

Bạch Diễn quơ tay.

Nói xong chuyện chính sự, Mạnh Đan nghĩ một hồi: “Bài hát cậu sáng tác, ca sĩ chỉ định không thành vấn đề, Tưởng Kỳ Kỳ đồng ý là được. Nhưng chị hơi tò mò, tại sao cậu lại chỉ định cô bé ấy?”

Bạch Diễn chầm chậm xoay người, cười híp mắt: “Một nửa linh cảm bắt nguồn từ câu chuyện của cô ấy đó.”

Nửa còn lại là câu chuyện của Giang Trạm.

Bạch Diễn đã hứa sẽ diễn một bài cho mẹ Giang Trạm vào ngày giỗ của bà, cậu không muốn diễn nó trước công chúng.

Thực tế hai bản cậu viết cho hai người không giống nhau, Giang Trạm mới là bản gốc.

Nhưng thứ này không cần báo Mạnh Đan.

Nhìn đồng hồ, Bạch Diễn khoác áo lên: “Em xin phép về trước.”

Tâm trí cậu dồn hết lên diễn đàn về AI tạo do Tưởng Kỳ Kỳ giới thiệu cho rồi.

Tại thế giới này, kỹ thuật sơ khai về AI đã xuất hiện từ cách đây vài chục năm, thế nhưng lại đang dậm chân tại chỗ.

Cần não người để phân tích cảm xúc phức tạp, đây là thứ AI không thể thay thế, thậm chí còn đưa ra không ít phán đoán sai lầm. Những thứ không cần não người quyết định cũng không cần tới AI.

Còn không ít người nghi ngờ về độ an toàn, dẫn đến AI dù phổ cập nhất định nhưng lại không thể đạt đến trình độ mỗi người một cái như thời đại tinh tế.

Bạch Diễn ngụp lặn trong diễn đàn “Ẩn Sĩ” này hai ngày, đại khái đủ hiểu người tham gia không nhiều nhưng đều là người tinh tường, phần lớn đều là tay to trong giới nghiên cứu kĩ thuật.

Cậu chia sẻ một phần công nghệ AI, để hệ thống AI mã hóa thành ngôn ngữ hiện tại, tung lên xem có ứng viên phù hợp không.

Cậu tìm được người thật.

Một account có tên

reply lại comment của <Nhất châm kiến huyết> phân tích công năng đoạn mã của Bạch Diễn, kinh ngạc không biết công ty kỹ thuật nào đã bắt đầu nghiên cứu chức năng vượt thời đại thế này. Bạch Diễn lân la nói chuyện với anh ta, phát hiện người nọ trình độ không tồi, có thể đảm nhận vị trí developer ban đầu trong công ty.

*Developer: Developer (gọi tắt là Dev) là những người dùng ngôn ngữ lập trình để sáng tạo, xây dựng và bảo trì các chương trình, phần mềm, ứng dụng. Developer thường đóng vai trò quan trọng trong quá trình tạo ra phần mềm. 

Bạch Diễn mở chức năng kiểm tra của hệ thống AI, điều tra ghi chép của người này trên diễn đàn. Mục đích của anh ta vô cùng đơn giản, chỉ là một người say mê kỹ thuật, không giống nhân viên đang làm cho công ty khoa học kỹ thuật nào.

Bạch Diễn nhắn tin riêng, dò hỏi xem anh ta có hứng thú mảng này không.

phải hai tiếng sau mới reply: “Người anh em là headhunter tới tuyển dụng à?”

*Headhunterhay còn được gọi bằng những cái tên khác như chuyên viên tuyển dụng cấp cao, người đi săn chất xám hay thợ săn đầu người là những người làm trong ngành dịch vụ tư vấn, tuyển dụng nhân sự theo các đơn đặt hàng của các công ty. 

Bạch Diễn nghĩ một chút rồi đáp: “Coi như thế đi, tôi muốn tìm đối tượng hợp tác.”

“Ồ?”

“Tôi có kỹ thuật hoàn chỉnh về mảng này nhưng không có module cơ bản mảng khác, cần người phân tích.”

Sau này cậu muốn mở công ty, đưa kỹ thuật này đến thế giới hiện tại.

cười hề hề, hiển nhiên không tin: “Kỹ thuật hoàn chỉnh? Trong nước, à không, toàn thế giới nghiên cứu mảng này e rằng vẫn chỉ đang ở giai đoạn thăm dò thôi.”

“Anh không tin thì tới chỗ tôi thử xem?” Bạch Diễn cười híp mắt, tung mồi câu, “Đến công ty của tôi đi, đảm bảo sẽ mở mang tầm mắt.”

dò hỏi: “Công ty của người anh em tên gì?”

“Chưa đăng kí?”

“Đùa nhau à?”

“Không có mà.” Bạch Diễn nhắc lại, “Anh nghĩ tôi có thể dựa vào kỹ thuật này lập nghiệp không?”

im một lúc, không tình nguyện thừa nhận: “Người anh em chắc chắn phải có kỹ thuật hoàn chỉnh mới được.”

Một lát sau,

reply thêm: “Hơn nữa tôi đã nói rồi đó, kỹ thuật này theo lý giải của tôi cấu tạo vô cùng tối ưu hóa, muốn biến nó thành sản phẩm thực tiễn thì cần nhân lực chuyên môn.”

Từ lý thuyết ra ngoài đời, đây là hai con đường hoàn toàn khác biệt.

Bạch Diễn cũng suy nghĩ chuyện này: “Anh có phương án nào không?”

“Tôi biết một vị đại thần vô cùng trâu bò nhưng cực chảnh, người ta có đồng ý không lại là chuyện khác.”

Bạch Diễn hứng thú: “Đại thần nào thế?”

gửi sang một id card.

Bạch Diễn nhìn một hồi, nhíu mày: “?”

Nghe như kiểu nhãn hiệu quần áo…

“Chú em lại nhầm, đây chính là bảo bối trấn nhà của Ẩn Sĩ, lên tiếng không nhiều nhưng kỹ thuật đỉnh của chóp, tất cả mọi người đều đoán đây hẳn là sếp lớn của công ty công nghệ nào đó, không thì không thể tinh thông đến thế.”

Nhắc tới,

gõ một tràng sặc mùi fanboy sùng bái idol.

Bạch Diễn ngạc nhiên: “Đại thần này có gì cấm kị không? Làm thế nào để bắt chuyện?”

“Chú em trực tiếp chào hỏi thì người ta bơ đẹp luôn là cái chắc.”

do dự một hồi, cung cấp một biện pháp, “Vị đại thần này thích đọc tiểu thuyết Mary Sue, chú em nên tìm hiểu một chút.”

“Cái gì Sue Sue cơ…”

Bạch Diễn mờ mịt tìm trên internet, nhíu mày nhìn điện thoại: “Khẩu vị… Độc đáo thật đấy…”

Đại thần đang trong thời kì mới tập yêu à?

Bạch Diễn nghi ngờ

đang trêu mình.

“Tin hay không tùy chú em.”

sớm biết Bạch Diễn sẽ có thái độ này, kiêu ngạo ném bom xong chạy mất dép, “Dalao Square chỉ thích xem tinh phẩm Mary Sue, đừng tìm mấy bộ não tàn quá, cẩn thận không bị cho vào sổ đen đấy.”

*dalao: đại lão, ông lớn, whale… Ngôn ngữ mạng ý chỉ tay to trong một lĩnh vực, đoạn này hai người đang trò chuyện trên mạng nên mình để vậy đấy 

Nói xong thì offline.

Bạch Diễn buồn thối ruột.

Cậu tìm đâu ra truyện Mary Sue máu chó hàng xịn cống nạp cho Square World giờ?



Ngày hôm sau tập nhảy xong, Bạch Diễn trên đường tới canteen thuận mồm hỏi Kiều Dương.

Mạnh Đan cấm cậu gọi đồ ăn ngoài, yêu cầu cậu ăn giống người khác. Bạch Diễn biết Mạnh Đan đang lo chuyện giữ dáng, không ý kiến.

Kiều Dương ngạc nhiên: “Cậu thích đọc mấy thứ ấy à?”

“Không, không có…” Bạch Diễn nhìn trái nhìn phải, ném nồi cho Tiểu Trương, “Tiểu Trương thích đọc.”

Tiểu Trương đang cầm nước lạnh và cà phê mua cho mọi người mờ mịt đáp: “Hả?”

Kiều Dương dở khóc dở cười cầm một chai nước khoáng: “Tôi không đọc nên không biết đâu.”

Bạch Diễn cũng không hi vọng gì nhiều, đang tính đi hỏi Tưởng Kỳ Kỳ, dù sao con gái cũng thích đọc tiểu thuyết loại này…

Bên cạnh cậu có người nói: “Cậu Bạch có hứng thú với tiểu thuyết Mary Sue ạ?”

Bạch Diễn quay đầu, là thư ký Phương.

“Thư ký Phương sao lại tới đây?”

Bạch Diễn chưa từng gặp Phương Trình ăn cơm dưới canteen.

“Giám đốc Giang đi xem nhà, tôi xuống ăn tạm lót dạ.”

Thư ký Phương mỉm cười.

Mua nhà là phụ, ném cục nợ Giang Độ aka tay nải quần áo sang cho anh mới là chính, cho anh chế độ nghỉ ngơi thoải mái hơn xưa nhiều. Giang Độ còn chưa tới, thư ký Phương đã điều chỉnh lại nếp ăn ở điều độ rồi.

Kiều Dương lẩm bẩm: “Giám đốc Giang tính mua nhà?”

Bạch Diễn không hứng thú chuyện nhà cửa đất cát của Giang Trạm: “Thư ký Phương có đề cử không?”

“Nếu ngài hứng thú, chỗ tôi có một bộ tinh phẩm.” Thư ký Phương nhiệt tình, “Quay về sẽ gửi ngài.”

Bạch Diễn không ngờ nhanh vậy đã có kết quả, nhanh chóng đáp: “Cảm ơn thư ký Phương ạ.”

“Không có gì, không có gì.”

Bạch Diễn mở file vừa nhận được trên điện thoại, nhẹ nhàng nhíu mày: <Cô vợ bỏ trốn của bá tổng: tôi càng muốn trốn>?”

Với ý nghĩ bản thân nên tự kiểm hàng trước khi gửi cho người khác, Bạch Diễn bắt đầu đọc tiểu thuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK