• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Trạm mở to mắt, suýt thì phun hết ra, che dấu sự xấu hổ ho khan một tiếng.

Lại nghe Bạch Diễn bồi thêm: “Về phần dư luận không cần ngài bận tâm… Em có ý này.”

Giang Trạm ngẩn ngơ nhìn cậu, định nói gì lại thôi, thức thời ngậm miệng.

Anh không nói gì, Bạch Diễn lại nảy sinh hứng thú: “Em ngược lại có chút tò mò.”

“Tò mò cái gì?”

“Chuyện của Tưởng Kỳ Kỳ.” Bạch Diễn lại cầm đũa lên, nhìn Giang Trạm, “Xử lý không tư bản chút nào hết.”

Phái tư bản đưa quyết định luôn xuất phát từ lợi ích công ty. Chuyện Tưởng Kỳ Kỳ còn nhiều cách giải quyết tốt hơn, giống như chọc bung bét rồi đổ hết lên một đối thủ nặc danh, để Tưởng Kỳ Kỳ gánh hết đấu đá trên internet, công ty tìm cách khác cứu vớt thiện cảm trong mắt công chúng.

So với cưỡng ép hô biến thành liên hoan xiếc vẫn tốt hơn. Đến hôm nay, trên internet vẫn xì xào tranh luận không ngừng nghỉ.

Giang Trạm lại chọn cách đè hết xuống, thậm chí còn không bỏ rơi Tưởng Kỳ Kỳ.

Bên ngoài nhìn vào, Tưởng Kỳ Kỳ là cô gái được lựa chọn tham gia tiết mục mạo hiểm, không phải đứa con mang theo áp lực tiền thuốc men cho mẹ và áp lực về mặt tâm lý, một người mất sạch ý chí sống còn. Tưởng Kỳ Kỳ qua ải, không khác gì một cô gái bình thường.

Giang Trạm im lặng một hồi lâu.

Có lẽ do màn đêm quá mức yên tĩnh, hoặc ánh mắt Bạch Diễn quá đỗi chân thành, Giang Trạm lỡ miệng nói ra tiếng lòng: “Cô ấy khiến tôi nhớ lại chính mình.”

Bạch Diễn hơi bất ngờ: “Chính mình?”

“Mẹ của tôi… Nhảy lầu tự tử.” Giang Trạm thì thầm, “Tôi trơ mắt nhìn bà ấy nhảy xuống, không kịp kéo bà ấy lại.”

Bạch Diễn ngơ ngác.

Giang Trạm vẫn như cũ ngồi thẳng lưng, ánh mắt xuyên qua khói dầu mỡ, phảng phất như nhìn về phương xa: “Sinh nhật 33 tuổi, nhảy từ mái nhà xuống.”

Năm ấy anh là đứa bé 8 tuổi.

Anh cách thi thể mẹ từng ấy tầng lầu, vẫn có thể ngửi được thứ mùi tanh nồng, nghẹt thở của máu nóng.

Trước đó khứu giác anh vốn đã nhạy cảm, tập nhiều thành quen, sau sự kiện kia anh mắc thêm chứng sạch sẽ, không thể chịu nổi thứ mùi gì nữa.

Bạch Diễn mím môi, không rõ đầu đuôi ra sao nên chỉ nói được một câu: “Nén bi thương ạ.”

“Bà ấy rời đi có khi lại hạnh phúc hơn.”

Giang Trạm nhắm mắt, mở ra nhìn thấy Bạch Diễn ngồi đối diện, trong lòng bỗng dao động.

Đối mặt với con ngươi trong veo kia, thần sắc hờ hững lạnh nhạt không hề tò mò chuyện quá khứ của anh, không tự cho mình là đúng đưa ra bình luận, chỉ đơn thuần quan tâm an ủi anh.

Giang Trạm cảm thấy ấm lòng.

Không rõ nguyên nhân, có thể do bữa khuya đêm nay ăn thịt nướng, có thể do ánh mắt Bạch Diễn quá trêu ngươi, hoặc là… Anh đã chấp nhận thêm một mùi hương xa lạ.

Giang Trạm còn chưa nghĩ ra, Bạch Diễn bỗng nói một câu: “Nếu không quá mạo phạm, em có thể viết một bài hát cho ngài và mẹ ngài không?”

Giang Trạm ngây người.

“Em nghe nói bà ấy xuất thân từ gia tộc âm nhạc trứ danh.” Ngón tay Bạch Diễn chạm lên ly thủy tinh, búng lên từng âm thanh lanh lảnh, mỉm cười đáp, “Âm nhạc so với ngôn ngữ dễ dàng truyền tải cảm xúc hơn đó.”



Giang Trạm ra tay nhanh gọn lẹ, sáng hôm sau người đại diện của Bạch Diễn đã đổi thành Mạnh Đan.

Mạnh Đan là một chị gái hơn 40 tuổi, mái tóc cẩn thận búi sau gáy, vẻ mặt nghiêm túc, đối mặt với Bạch Diễn không hề câu nệ nói thẳng: “Chị không quan tâm bối cảnh cậu ra sao, ở chỗ chị chỉ có nỗ lực luyện tập mới có cơm ăn, rõ rồi chứ?”

Bạch Diễn nhướn mày: “Đã rõ.”

“Cậu cứ việc hoàn thành việc công ty giao, còn lại chị không quản, chỉ cần đừng chọc tới mấy chuyện công ty không thể lấp liếm cho cậu là được.”

“Ồ…”

Mạnh Đan dừng một chút rồi nói thêm: “Chuyện dư luận hậu <Hát cho bạn nghe> công ty đứng ra giải quyết, cậu không cần để ý nữa.”

Mạnh Đan là người đại diện kì cựu trong Hoàng Tinh Entertainment, gia nhập từ những ngày đầu tiên, tận mắt nhìn Giang Độ dùng sai người khiến công ty bị vấy bẩn, phản đối rất nhiều nhưng không ai nghe.

Giang Độ bị đá về chuồng gà, cô được trọng dụng, đang vui vẻ vì cấp trên mới công tư phân minh thì được phân cho một cậu em “đi cửa sau”.

Mạnh Đan vào nghề chục năm, vô cùng rõ ràng chuyện quy tắc ngầm, nhưng không hề xem thường chuyện đi đường tắt.

Cô chỉ hi vọng phàm là người có tầm nhìn xa, đi đường tắt cũng sẽ luyện vững kỹ năng cơ bản.

Tự nhận bản thân đã nói rõ ràng, Mạnh Đan tổng kết: “Chị đã xem qua lịch trình của cậu, tiến độ lớp học vẫn vô cùng căng thẳng, cậu cứ an tâm chăm chỉ, cần phối hợp chị sẽ báo.”

“Đúng lúc em muốn tìm chị Mạnh nói chuyện này.” Bạch Diễn quơ quơ điện thoại, “Em muốn livestream.”

Mạnh Đan hơi bất ngờ: “Livestream cái gì?”

“Ca hát ạ.”



Bạch Diễn lên sóng lúc 8h tối.

Khoa học kĩ thuật đã phát minh ra thứ có thể cố định điện thoại, Bạch Diễn đặt nó trong góc phòng tập nhảy của cậu.

Buổi sáng cậu đã thử livestream, số người xem không hề ít.

Một nhóm là fan thật, một nhóm lại vì nhan sắc của cậu nên tới, bị scandal nóng hổi thu hút đến hóng biến.

Đúng giờ lên hình, chỉ có cái bàn và micro, không thấy người đâu.

– Hẻ, người đâu òi?

– Bạch Diễn quên rồi à?

– Xem chừng không dám lên hình thôi.

– Sao lại có tiếng nước?

Làn đạn ào ào, Bạch Diễn đẩy cửa đi ra, dùng khăn bông lau lau tóc, trên người mặc áo phông cỡ lớn, còn có hơi nước bốc lên, nhìn là biết vừa tắm xong.

“À há, lên rồi nè.”

Bạch Diễn lau mặt ngồi xuống, vén mái tóc ướt lên, nhẹ nhàng híp mắt: “Nhìn rõ chưa?”

– Có có, mẹ tôi ơi đây là cảnh người đẹp tắm rửa à?

– B-bác sĩ ơi? Tại sao máu mũi của cháu mãi không cầm nổi?

– Duma Bạch Diễn nhà mị đẹp quá, đứa nào dám nói ảnh xài photoshop? Ra solo!

– Ừ thì photoshop, photoshop ngược cho xấu bớt à?

Bạch Diễn vừa tắm xong thật. Làn da trắng nõn như ngọc, má đỏ hây hây, đôi môi mỏng nhếch lên, con ngươi màu xám lấp lánh mang theo ý cười, nhìn showbiz toàn trai xinh gái đẹp riết cũng phải ngu người.

Bạch Diễn cười cười đọc comment, thả khăn bông sang chỗ khác, xốc áo phông che đi xương quai xanh lồ lộ: “Hôm nay livestream với hai mục đích.”

Cậu cầm headphone lên, gõ gõ lên vỏ nhựa: “Có người kêu tôi hát nhép, phủ màn đen này nọ, tôi hát trực tiếp là được chứ gì.”

Nói xong Bạch Diễn đeo headphone lên, mở loa.

Vẫn là nhịp điệu <Tình thiên sa vũ>, Bạch Diễn một tay đỡ headphone một tay gõ nhịp trên mặt bàn, thanh âm sôi nổi vang lên.

Làn đạn comment cũng thưa dần, khán giả mới tới thấy giai điệu thân quen cũng biết thân biết phận, yên lặng lắng nghe.

Một khúc hát xong, Bạch Diễn thở ra một hơi, nghiêng đầu suy nghĩ: “Hình như nãy vừa hát sai lời.”

– Hay vcl!

– So với bản thu âm còn hay hơn, Bạch Diễn tài năng phết nhỉ?

– Không không, lần này hát còn hay hơn trên sân khấu là sao?

“À, đợi tôi chỉnh lại một chút.” Bạch Diễn đọc comment, cầm lên một tờ giấy xoành xoạch vẽ một bản nhạc phổ, điểm thêm vài nốt. “Vậy ổn hơn nè.”

Mỹ nhân chắp bút, vui tai vui mắt.

Ca khúc không thể tự tiện thay đổi, nhưng bản thân nó được Hoàng Tinh đặt Lâm Hương Sầu viết riêng, mua đứt bản quyền lẫn bản quyền remix, không cần lo.

– Bạch Diễn… Không coi mình là người ngoài…

– Thầy Lâm xem xong có giận tím người không? Ha ha…

– Bạch Diễn lần đầu cải biên được khen kìa!ư

– Em chỉ muốn hỏi câu này thôi, sao chữ anh yêu xấu thế? Y như chữ mấy bé Tiểu học…

Lông mày Bạch Diễn nhướn lên, coi như không thấy gì.

Chẳng quan tâm comment ồn ào, Bạch Diễn ấn thử loa ngoài, khẽ mỉm cười, “Đừng vội, vẫn còn.”

Một giai điệu khác vang lên.

Khán giả cùng bật ngửa.

– Sao nghe quen thế nhỉ?

– <Hoa tàn> của anh Lương nhà mị? Bạch Diễn định hát cái này?

– Sao lại hát cái này? Chiếu mới cầu giải thích…

Ai biết, Bạch Diễn hát, họ nghe.

<Hoa tàn> là bài hát mang âm hưởng dân tộc, kể về cuộc tình đơn phương của một cô gái, đau thương da diết, vừa nhiều âm dài vừa nhiều âm cao, không để ý phát âm sẽ vô cùng khó nghe.

Nhưng Bạch Diễn kiến thức nền vững, âm cao vẫn như cũ trong trẻo, hát đến hơi cuối vẫn không biến sắc.

Comment còn chưa thảo luận xong, Bạch Diễn uống nước khoáng, vén tóc lên rồi nhướn mày, “Tiếp tục thôi.”

Cậu ấn loa ngoài.

Thêm một giai điệu mới.

– Bạch Diễn định hát gì đây?

– <Từng thấy nụ cười của em>, quy luật quần què gì vậy?

– Nghe quen quen… Ô kìa, đây là bài đơn ca của Thượng Kỳ tham gia <Hát cho bạn nghe> mà?

Khán giả dồn dập comment.

Bạch Diễn tham gia <Hát cho bạn nghe> mùa này, người thứ nhất hát <Hoa tàn>, người thứ hai hát <Từng thấy nụ cười của em>.

Đám comment lại loạn cào cào, Bạch Diễn đã hát xong, bật cười khe khẽ: “Hạng nhất của tôi chỉ là hư danh, đúng chưa? Để tôi hát lại cho mấy người nghe.”

– …

– Bạch Diễn muốn khiêu chiến toàn bộ khách mời?

– Ngông quá! Đắc tội quá nhiều người!

Bạch Diễn không quan tâm làn đạn comment, uống một hớp nhuận họng, lại mỉm cười đáp: “Cứ thế đi, bài kế tiếp.”

Thêm một giai điệu nữa.



Bạch Diễn vừa bắt đầu livestream, Giang Trạm cũng vừa kết thúc một cuộc họp đau đầu, im lặng vuốt sống mũi trong phòng làm việc.

Thư ký Phương thấy sếp không vui, tri kỉ nhắc nhở: “Hôm nay cậu Bạch mở livestream ca hát, ngài có muốn nghe không ạ?”

Giang Trạm ngẩn người, chợt nhớ hôm qua Bạch Diễn nói mình có phương pháp giải quyết dư luận, hiếm thấy nổi máu tò mò.

Bạch Diễn livestream trên nền tảng của Hoàng Tinh Entertainment, Giang Trạm vừa đến trang chủ đã thấy nó ở trên mục đề cử, đúng lúc Bạch Diễn đang hát <Hoa tàn>.

“Em nguyện hóa thành đóa hoa, liều mạng bung nở rực rỡ, chỉ cầu mong đôi tay của người em yêu hạ xuống, trao cho em một câu yêu thương…”

Bạch Diễn trong livestream khép đôi mắt, một tay đè lên headphone, tóc mái rủ xuống che đi hàng lông mày, lông mi run rẩy, má đỏ hây hây, tình ý dạt dào.

Giang Trạm ngẩn người.

Đây là lần đầu anh nhìn Bạch Diễn làm việc.

Cậu trai vẻ ngoài lười biếng, cánh tay trắng trẻo tùy tiện chống lên mặt bàn, một tay đè lên headphone, một tay gõ nhịp.

Giọng hát cậu không mềm mại như khi nói chuyện, giống như ngọc quý lách cách va chạm, mang theo giai điệu du dương triền miên, hát khúc ca da diết về tình đơn phương.

Hát đến chỗ động tình, Bạch Diễn ngẩng lên lộ hầu kết lên xuống theo điệu nhạc.

Giống như một bức tranh đẹp đẽ.

Trừ lúc ở khách sạn, chẳng mấy khi Giang Trạm gặp Bạch Diễn, đa số đều là Bạch Diễn bày trò quậy phá.

Bạch Diễn trên màn ảnh càng thêm tự tin hơn so với Bạch Diễn trước mặt anh, như đóa hoa tùy ý bung nở rực rỡ.



“Bài kế tiếp.”



“Bài kế tiếp.”



Khán giả xem livestream từ hóng hớt thành tê dại, từ tê dại thành kính nể.

Chưa nói tới hành vi của Bạch Diễn ngông cuồng cỡ nào, liên tục hát 12 bài không nghỉ ngơi, đã vậy còn ngồi trên bàn, đến phút cuối giọng hát vẫn trong trẻo như cũ.

Dù là giọng cao hay giọng thấp cậu đều chấp hết, giọng hát luyến láy uyển chuyển, như dòng suối mát trong khe núi và làn gió nhẹ giao hòa. Ca khúc nào cậu cũng hát rất dễ nghe, mang cả phong cách cá nhân vào, nghe cái biết ngay người hát là Bạch Diễn.

Chuyện Bạch Diễn đi “khiêu khích” khách mời khác khiến internet nổ tưng bừng, phòng livestream đầy ắp khán giả hóng hớt, có không ít streamer khác cũng vào xem, vừa livestream vừa nghe Bạch Diễn hát.

Đến khi hạ màn, ai cũng cảm thấy thất vọng và mất mát.

Bạch Diễn thở phào, chầm chậm xoay người, khom lưng lấy một chai nước khoáng dưới gầm bàn lên huýt sáo: “Sao nào?”

Làn đạn comment đồng thanh: Êm tai lắm!!!

Bạch Diễn mỉm cười, vặn chai nước uống một ngụm, uống sạch rồi ném chai rỗng ra phía sau.

Chai rỗng “lạch cạch” chuẩn xác rơi vào sọt rác.

Đám comment tiếp tục spam “Mèo mù ngưu bức”, Bạch Diễn chỉ cười: “Nhìn camera rồi ném, không phải ném bừa đâu.”

*ngưu bức: ám chỉ sự lợi hại, dùng sức mạnh cơ bắp áp chế người khác

Cậu tháo headphone xuống, cầm điện thoại đang livestream đứng dậy.

Làn đạn comment sửng sốt tưởng cậu đang livestream đi vòng vòng, dồn dập hô hào.

– Từ từ bình tĩnh! A Diễn mệt thì nghỉ tí đi, bọn em còn muốn ngắm anh!

– Nhìn mặt Bạch Diễn ăn được thêm bát cơm.

– Suy nghĩ tích cực lên, Bạch Diễn tính livestream tập nhảy hả?

– Không được ngắm A Diễn, chết đây…

“Nhảy ấy hả, tôi còn chưa luyện ổn đâu.” Bạch Diễn đọc comment, cười cười chĩa camera về phía mình, “Đã hết đâu.”

Cậu đi sang phòng tập khác, đặt điện thoại vào một góc.

Bên trong có một chiếc đàn điện tử.

“Vốn là khúc dương cầm, nhưng không có dương cầm để đánh, xài tạm đàn điện tử.” Bạch Diễn kéo ghế ngồi vững, giơ tay trước camera, “Muốn ghi âm thì chuẩn bị đi.”

– Dương cầm? Bạch Diễn biết chơi dương cầm?

– Dương cầm không phải học mấy tháng là đàn được đâu.

– A Diễn đàn chắc chắn sẽ hay! Chopin hay Beethoven?

– Mạnh dạn đoán cậu ấy sẽ đàn <Khúc luyện tập số 7> diễn trong lễ kỉ niệm 10 năm.

Mười ngón đặt lên phím đàn, im lặng một lúc rồi đè xuống.

Một khúc ca huy hoàng, sáng lạn vang lên.

Y như bình minh ló rạng, xốc lên bầu trời đêm, dùng ngọn lửa hồng đâm thủng mây tím, đem ánh nắng soi sáng nhân gian.



Giang Trạm ngồi trong văn phòng, tiếng hát của Bạch Diễn lại đổi thành tiếng đàn, ngón tay run rẩy đến kí tên cũng không xong.

May đây là bưu kiện nội bộ.

Giang Trạm xoa xoa sống mũi, thu lại nó về.

Anh tiếp tục xem livestream của Bạch Diễn.

Bạch Diễn không xem nhạc phổ, ánh mắt chăm chú nhìn ngón tay nhảy múa trên phím đàn, thành thạo điêu luyện.

Rung động trong làn đạn comment qua đi, bắt đầu có người hỏi tên bản nhạc.

Giang Trạm thường xuyên tăng ca đến đêm, cũng thường nghe nhạc dương cầm nâng cao tinh thần, trước kia luôn bật <Khúc luyện tập số 7>, sau này mới biết đấy là tác phẩm của Bạch Diễn.

Giai điệu xa lạ nhưng phong cách lại vô cùng quen thuộc, Giang Trạm mơ mơ màng màng nhận ra.

Khúc nhạc mới của Bạch Diễn?

Có mẹ xuất thân từ nhà họ Thi nổi tiếng về âm nhạc, cậu ruột Thi Bá Thương lại rất quan tâm anh, Giang Trạm không theo đuổi âm nhạc nhưng lại có chút hiểu biết nhất định.

Bạch Diễn thậm chí không cần dựa vào nhạc phổ, ngón nghề thành thục, phong cách y chang <Khúc luyện tập số 7>….

Giang Trạm nhắm mắt, ném suy nghĩ vẩn vơ qua một bên, chuyên tâm hưởng thụ âm nhạc.

Một khúc nhanh chóng kết thúc, nốt cuối cùng hạ màn, Giang Trạm cũng như khán giả xem livestream khác, có chút mất mát buồn bã.

Đám người trong làn đạn comment như được hồi sinh, hưng phấn đòi tên nhạc phổ.

Bạch Diễn bẻ bẻ ngón tay, thẳng thắn đáp: “Tự sáng tác đấy.”

– …

– …

– Anh giai đừng đùa…

“Không tin cứ đi tra thử đi, xem nó xuất hiện ở đâu chưa.” Bạch Diễn tiện tay ấn ấn phím đàn, nghe tiếng đàn trầm trầm thì nhíu mày, “Của tôi chính là của tôi.”

Giang Trạm chăm chú nhìn khuôn mặt tinh xảo của Bạch Diễn, cảm giác cậu đang nói câu này mang hàm ý khác.

Anh suy nghĩ một chút, nhấn lên bàn phím, comment cái đầu tiên.

“Khúc nhạc này tên ban đầu là gì?”

Đánh xong Giang Trạm mới kinh ngạc, comment lên sóng rồi.

Đúng lúc Bạch Diễn đang đọc comment, mỉm cười đáp: “Gọi là <Khúc luyện tập thứ 6> nha.”



Bạch Diễn vừa livestream xong, #Bạch Diễn khiêu khích <Hát cho bạn nghe> #Bạch Diễn sáng tác dương cầm #Khúc luyện tập thứ 6, thêm vài tag nữa nhanh chóng lọt hotsearch.

Xem xong livestream, khán giả tiếp tục thở dài: Quá ngông cuồng!

Trực tiếp hát lại 11 bài hát của đối thủ, không chỉ vả mặt đám antifan, đồng thời cũng vả mặt đối thủ dự thi.

Vấn đề nằm ở chỗ, Bạch Diễn hát hay thật, không thể chối cãi.

Âm sắc đặc thù, âm vực rộng, nhạc nào cũng chấp, khi hát còn mang theo phong cách biểu diễn cá nhân, dân tình từ hóng hớt đều bị tẩy não thành fan của cậu.

Đặc biệt là khúc dương cầm hạ màn, cư dân mạng sôi sùng sục.

Trẻ như vậy đã có thể sáng tác?

Đa số đều không tin.

Nhưng livestream đã lên sóng, bọn họ ghi âm lại tìm người có tiếng trong giới âm nhạc hỏi, xác thực không tìm ra nhạc phổ này.

What the… Lẽ nào do Bạch Diễn sáng tác thật?

Kẻ không vừa mắt Bach Diễn cũng nhiều, fan 11 ca sĩ kia không thích tính cách phách lối của cậu, lên giọng cười cợt.

Định chế nhạo vụ cậu sáng tác không thành, quay sang chế nhạo cậu bú fame Thi Bá Thương.

Ai cũng biết bản nhạc trứ danh Thi Bá Thương độc tấu tại lễ kỉ niệm 10 năm tên <Khúc luyện tập thứ 7>, Bạch Diễn đặt cái tên na ná không phải bú fame thì gì?

Hơn nữa còn là <Thứ 6>, giống y như nói hàng của Thi Bá Thương chỉ là người nối gót.

Fan Bạch Diễn cũng đứng lên phản bác: “Cái tên thứ x không phải quá phổ thông à? Khúc độc tấu của thầy Thi cũng để sáng tác nặc danh mà?”

“Có thể đưa nhạc phổ cho thầy Thi diễn cũng phải ở cái tầm master, liên quan gì đến Bạch Diễn mặt dày nhà mày?”

“Tên thông thường thật đấy nhưng ở thời điểm này Bạch Diễn lấy cái tên gây tranh cãi như vậy, nói không bú fame mày tin không? Huống hồ còn chưa chắc chắn do Bạch Diễn sáng tác nữa cơ.”

Hai bên tranh cãi ỏm tỏi, có người lên tiếng: “Kỳ thực tôi đã nghe qua cả hai, các người không thấy phong cách nó na ná nhau hả? Ai biết người sáng tác có khi lại là một thì sao?”

“Fan Bạch Diễn điên rồi hả? Dám nói nhạc của thầy Thi do cậu ta viết?”

Một blogger khá nổi tiếng có tick V trong giới âm nhạc tên Cầm huyền thượng miêu thậm chí còn chắc chắn: “Hi vọng fan Bạch Diễn tới mà quấn lấy anh, nếu cả hai khúc đều do cậu ta sáng tác, anh đây xóa account.”

Tham gia trò vui có không it người, đề tài càng trở nên ầm ĩ, tranh cãi không ngớt.

Sau vài tiếng có một video post lên: “Nhìn Bạch Diễn cứ thấy quen quen, chợt nhớ trước kia có đến nhà hàng dùng bữa, trong nhà hàng có một chiếc dương cầm xịn xò lắm, các người xem có phải Bạch Diễn không?”

Video quay bằng điện thoại, hình ảnh lại cực sắc nét.

Trong video, giữa một bục xoay tròn có một chiếc dương cầm màu gỗ đào, bên cạnh có một cậu trai đẹp đang chăm chú nhìn phím đàn, khúc nhạc nước chảy hoa trôi tựa dải ngân hà tuôn trào.

Một khúc diễn xong, cậu trai đẹp cúi chào khán giả.

Cái khác còn khó nói, động tác ưu nhã cao ngạo này không phải Bạch Diễn thì ai?

“Là Bạch Diễn thật?”

“Bạch Diễn đàn <Khúc luyện tập thứ 7>?”

“Cậu ấy viết thật?”

Cầm huyền thượng miêu forward lại video, vẫn như cũ cười cợt trào phúng: “Cố ý biểu diễn, lại còn lấy mốc 2 tháng trước, marketing lộ liễu cũ rích. Buồn nôn vcl, cút cmm khỏi showbiz đi Bạch Diễn!”

Còn mạnh dạn @Bạch Diễn vào.

Internet ồn ào chẳng ảnh hưởng gì đến Bạch Diễn.

Bạch Diễn update hai cái status, một cái trả lời fan – cậu đã luyện 11 bài hát kia bao lâu.

Bạch Diễn đáp: “Một hai ngày gì đó. Chủ yếu khó ở chỗ tôi không quen ca từ.”

Bạch Diễn theo tư liệu mới du học về, tiếng Trung không tốt lắm.

Phong cách trả lời vẫn thiếu đánh như cũ.

Status thứ hai reply Cầm huyền thượng miêu, đơn giản chỉ có vài chữ.

“Chờ ngài xóa account.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK