• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Đan đặt nhạc phổ lên bàn, tháo kính xuống lau mấy cái, đầu hơi nhói đau: “Chị đang nghĩ tới chuyện thu lại Weibo của cậu đấy.”

Bạch Diễn “ừm” một tiếng, không để bụng lắm: “Em không ý kiến đâu.”

Mạnh Đan cũng chỉ nói thế thôi. Hình tượng Bạch Diễn đã in sâu vào tâm trí công chúng, chuyện cũng đã rồi, một người không làm nên chuyện, cô cũng không muốn nghệ sĩ dưới trướng mình khó chịu vì mấy thứ lông gà vỏ tỏi này.

Huống hồ, cuộc cãi vã trên internet kia cũng không ảnh hưởng xấu đến Bạch Diễn.

Với điều kiện tiên quyết…

“Bản nhạc này do cậu sáng tác thật à?”

Bạch Diễn nhướn mày: “Chị không tin em?”

Muốn bằng chứng cũng không có. Hệ thống AI đi theo cậu đến thế giới này, nó cũng là bí mật cậu không thể chia sẻ với ai.

Mạnh Đan đeo kính lên, nhìn một lúc rồi gật đầu: “Chị tin cậu.”

Cô cầm bản nhạc phổ lên: “Chị đã nghe qua một lần rồi, năng lực cảm thụ lẫn thiên phú của cậu trong âm nhạc đều rất cao. Phòng làm việc của Lâm Hương Sầu và Mạnh Phỉ Phỉ đều đã gửi thông tin liên lạc sang, muốn đi theo con đường này không?”

Bạch Diễn không hề do dự đáp: “Em không thích.”

Mạnh Đan bất ngờ: “Sao thế? Có thiên phú, lại có cơ hội phát triển, đây là chuyện cậu muốn cũng chẳng gặp nổi.”

Bạch Diễn ngả ra ghế salon, buông hai tay xuống, khẽ nở nụ cười: “Em thích được tung hô, em thích được chú ý. Vậy nên cứ làm idol là tốt rồi.”

Mạnh Đan lần đầu gặp người dán hai chữ “hư vinh” to đùng trên trán, thoáng chốc cạn lời: “Muốn làm idol, hát là một chuyện, nhảy lại là một chuyện.”

“Chị Mạnh biết lớp tập nhảy của em sắp xếp với cường độ ra sao chứ?”

Mạnh Đan biết, vậy nên mới muốn thương lượng lại.

Bạch Diễn vừa debut, tất cả chỉ là khởi đầu, công ty vạch ra con đường phát triển không phải để cậu làm trâu làm chó đi cày, thực tế nó không phù hợp với Bạch Diễn chút nào.

Mạnh Đan biết Bạch Diễn có tài năng trong mảng âm nhạc, không bằng nhân cơ hội này tìm hướng đi mới.

Thời gian ở chung không tính là dài nhưng Mạnh Đan đủ hiểu Bạch Diễn có tính cách vô cùng ngông cuồng. Tính cách cực đoan trong giới nghệ sĩ không thành vấn đề, công chúng có cái nhìn khoan dung hơn với nghệ sĩ, chỉ chú ý tới tác phẩm.

Lấy ví dụ như Mozart và Beethoven, tính cách của họ trong xã hội bình thường sẽ bị đánh giá là “quái thai”, thế nhưng bọn họ lại có tác phẩm để đời, thành ra cá tính quái dị lại trở thành điểm sáng trong sự nghiệp.

Nhưng idol thì không.

Nói thẳng ra, idol là nghề dịch vụ, bán đi nhan sắc, ca hát nhảy múa là sự phục vụ dành cho công chúng.

Các công ty khi thiết lập tính cách cho idol đều phải trải qua quá trình bàn bạc kỹ lưỡng, ngốc nghếch hay lạnh lùng cũng cẩn thận tránh xa điểm mấu chốt, đảm bảo tính cách là thứ hút fan chứ không phải thứ đuổi fan.

Còn Bạch Diễn ấy à…

Mạnh Đan đoán, Bạch Diễn hẳn không phải người có thể tùy tiện bắt lỗi.

Mạnh Đan khuyên vài câu, Bạch Diễn lại vô cùng kiên quyết. Cậu muốn đứng dưới ánh đèn sân khấu, nghe fan hét khản giọng cổ vũ.

Mạnh Đan nói hết nước hết cái cũng chẳng được gì, thở dài: “Nếu cậu đã kiên trì, chị khuyên cậu nên thu liễm tính khí lại một chút.”

Như hôm nay đi khiêu khích một đám người, nếu như không có hai khúc luyện tập chống đỡ, về sau chẳng ai biết phải dập lửa kiểu gì.

Bạch Diễn chỉ “ừm ừm” cho có, chưa biết ý cậu như nào: “Em sẽ cố.”

“Cậu không cần quan tâm account có tick V kia, đám blogger ấy chuyên chọc ngoáy nhân lúc xảy ra tranh cãi, nhét chữ vào miệng người khác là giỏi. Hơn nữa account này còn thường xuyên nhắm vào nghệ sĩ của Hoàng Tinh, lật xe thì xóa account giả chết, cậu không phải nạn nhân đầu tiên.” Mạnh Đan từng gặp vô số kẻ tương tự, trong lòng vô cùng rõ ràng, “Lần này cũng thế, cậu cứ để đấy mà xem, tám phần mười rồi cũng sẽ sủi tăm coi như chưa có gì.”

“Hoàng Tinh không xử lý ạ?”

Mạnh Đan lắc đầu: “Ép người quá lại thành phường ác bá, hơn nữa…”

Trước kia bên truyền thông và pháp lý đều là đám không làm mà đòi có ăn, Mạnh Đan thầm nghĩ.

Bạch Diễn xoay xoay điện thoại: “Nếu là em, dám khiêu khích em thì chúng sùi bọt mép chết tức tưởi từ ngày đầu tiên rồi.”

Mạnh Đan: “…”

Cô cố gắng chuyển đề tài: “Cậu dành thời gian thanh minh chuyện tác giả <Khúc tập luyện thứ 7> đi.”

Bạch Diễn giương mắt: “Ngài Thi…”

“Công ty cũng sẽ đưa ra thông báo chính thức.” Mạnh Đan nghĩ Bạch Diễn đang lo lắng vụ này, đồng ý, “Ngài Thi sẽ không nuốt bản quyền của cậu đâu.”

“Không, ý em là ngài Thi vừa forward Weibo của em.”

Bạch Diễn quơ quơ điện thoại trước mặt Mạnh Đan.

Mạnh Đan ngẩn người, đẩy kính nhìn sang.

[@Thi Bá Thương piano: Cậu Bạch vẫn giấu bài? Lúc biểu diễn bác cảm thấy trước <Khúc luyện tập thứ 7> hẳn sẽ còn bài nữa, hai bản nối tiếp nhau quá hoàn hảo.]

Mạnh Đan bật ngửa: “Thầy Thi vạn năm không lên Weibo, thầy ấy sẽ viết những lời này?”

Bạch Diễn kéo kéo xuống dưới.

Bài post cuối cùng của ông là “Tưởng nhớ em gái mất sớm” cách đây một năm, ông hiếm khi sử dụng mạng xã hội này.

Bạch Diễn thu điện thoại về, mỉm cười: “Đương nhiên, vì em nhờ thấy ấy hỗ trợ đấy.”

Sau buổi livestream cậu chủ động gọi điện cho Thi Bá Thương, nhờ ông hỗ trợ chuyện xác nhận tác giả <Khúc luyện tập thứ 7> một chút.

Bạch Diễn bán nhạc phổ cho Thi Bá Thương nhưng bản quyền vẫn là của cậu. Thi Bá Thương lại vô cùng thưởng thức thiên tài nhỏ tuổi này, đương nhiên sẽ đồng ý.

Cánh truyền thông và đám blogger marketing bị xoay như chong chóng, Bạch Diễn forward Weibo lại khiến dư luận nổ tung.

Khiếp sợ, không dám tin, tìm mọi cách bóng gió Bạch Diễn, thậm chí có kẻ chết cũng không dám thừa nhận, đinh ninh Thi Bá Thương bị hack.

Một đám hóng hớt trào vào Weibo Cầm huyền thượng miêu cười cợt.

– Chống mắt chờ mày xóa account.

– Bà ở đây lót dép hóng livestream.

– Em vừa tới, có thể tham gia comment khum?

– Ara ara, tài khoản mấy chục vạn follow cơ, mỗi ngày đều nhún nhảy chực chờ lật xe nhỉ?

“Chuyện phía sau cậu không cần quan tâm.” Mạnh Đan gỡ kính, giải thích một cách đơn giản, “Sóng gió trôi qua sẽ có cơ hội mới cho cậu, ra mắt cả hai bản nhạc, củng cố địa vị sáng tác của cậu, một mặt dựng thiết lập tài năng thiên bẩm cho cậu.”

Bạch Diễn đứng dậy: “Vậy thì em xin phép về trước.”

“Tối nay công ty tổ chức tiệc, mang tính giải trí thôi, sẽ có vài nhân vật trong giới âm nhạc tham dự.” Mạnh Đan xem lại lịch trình, bắt đầu khuyên nhủ, “Cậu có thể dành thời gian tham gia.”

Bạch Diễn thẳng thừng từ chối: “Em bận rồi.”

“Tối nay cậu không có lớp.”

Bạch Diễn ngửi lên đầu ngón tay mình, khẽ nở nụ cười: “Nước hoa của em giao tới nơi.”



Sau khi hỏi được nhãn hiệu từ chỗ Giang Trạm, Bạch Diễn không ngừng tra thông tin.

VOE tên đầy đủ là Violent Ocean Eglantine, tạm dịch là “Biển hoa tầm xuân rực rỡ”, thành lập cách đây 100 năm, dựa vào phong cách điều chế riêng biệt trở nên nổi tiếng, trở thành món hàng xa xỉ thiết yếu trong giới thượng lưu thời bấy giờ.

Những năm gần đây VOE vẫn phát triển theo hướng nhãn hàng xa xỉ, không theo con đường hàng bình dân.

Dựa vào mùi hương, Bạch Diễn thu nhỏ phạm vi còn 6 loại nước hoa, mỗi thứ một lọ đã tiêu tốn nửa số tiền tiết kiệm của cậu.

Hôm nay là ngày VOE giao hàng.

Bạch Diễn bóc bọc chống shock, bày hết chai lọ thủy tinh lên bàn trà, hít một hơi thật sâu, nỗ lực kìm chế sự hưng phấn.

Pheromone nhân tạo chính là thứ cần thiết để cậu vượt tình trạng cơ thể động dục sau thành niên, giờ không vội nhưng lại là chuyện vô cùng quan trọng.

Bạch Diễn chọn chai Intense (Mãnh liệt) ngoài cùng bên trái, ngón tay thon dài ấn ấn mở chốt.

Một mùi hương thấm vào ruột gan, hương chanh và gỗ đàn hương phiêu phiêu trong không khí.

Nhẹ nhàng khoan khoái nâng cao tinh thần, khá giống mùi hương trên cơ thể Giang Trạm.

Chỉ giống thôi.

Bạch Diễn nhíu mày, đặt lại về chỗ cũ.

Chỉ là hương nước hoa phổ thông, tuyến thể sau cổ cậu không phản ứng.

Omega dù không động dục cũng phản ứng lại pheromone của Alpha, chỉ cần không quá nồng, không phải độ xứng đôi quá cao thì chẳng có vấn đề gì, chỉ kích thích bản thân tiết ra thêm pheromone thôi.

Bạch Diễn nâng bình Agarwood (Trầm hương), nhẹ nhàng hít một hơi.

Không phản ứng.

Đổi một bình khác.

Không phản ứng.

Cậu thử mỗi loại một lần, phát hiện tuyến thể vẫn ngủ say, không mảy may ảnh hưởng.

… Hỏng bét.

Bạch Diễn cau mày.

Cậu từng tự nghiên cứu pheromone nhân tạo trong phòng thí nghiệm, nhưng ở thế giới khác có rất nhiều hương liệu và thành phần không giống với thứ Trái Đất có.

Pheromone nhân tạo có thể khơi lên phản ứng trong cơ thể Omega cần có chiết xuất từ sinh vật.

Nước hoa của Giang Trạm kích thích phản ứng sinh lý của cậu, chứng tỏ chiết xuất sinh vật khiến cậu lo lắng phải không tồn tại mới đúng.

Chẳng lẽ anh giai lừa dối cậu?

Bạch Diễn xoa xoa mấy bình thủy tinh, mặt trầm tư.

Chỉ là nhãn hiệu nước hoa, không tới mức đó.

Trừ khi… Thứ Giang Trạm sử dụng là mùi hương không bán đại trà.

Bạch Diễn cũng từng nghĩ tới chuyện Giang Trạm đặt hàng nước hoa điều chế riêng.

Dù là hàng điều chế riêng, nguyên liệu và thành phần cốt lõi hẳn phải giống nhau, mùi hương khác nhau hay không sẽ dựa vào tay nghề người điều chế.

Không tới mức có thành phần riêng chỉ dùng cho Giang Trạm chứ?

Vậy nên Bạch Diễn mới chọn ra vài mùi hương không khác biệt lắm này.

Không được rồi…

Bạch Diễn xếp chai chai lọ lọ bày dưới kệ TV, xoắn xuýt xoa xoa gáy.

Hay là hỏi xin anh giai một chai mang về?



Giang Trạm ngồi trước máy tính, ánh mắt nặng như đeo chì nhìn trình duyệt web.

Trên màn hình là Weibo của Cầm huyền thượng miêu, những dòng liên quan đến Bạch Diễn đều bị xóa sạch, tiếp tục post video bú fame hết chỗ nọ tới chỗ kia, sủi tăm coi như không có chuyện gì xảy ra.

Anh biết đây chính là bản chất của dư luận trên internet, thế nhưng vẫn khó chịu cực kì.

Anh nhớ ID này từng nằm trong báo cáo của công ty.

“Cầm huyền thượng miêu có thể đã nhận tiền của công ty khác, nhiều lần bôi đen nghệ sĩ của chúng ta.” Thư ký Phương lướt qua tài liệu một lần, đứng cạnh báo cáo, “Hai tháng trước Đàm Mạn Mạn phát hành ca khúc mới bị dính scandal đạo nhái, gây nên đủ sóng gió, công ty sản xuất âm nhạc lên tiếng thì ID kia phủi sạch, giả bộ bị uy hiếp lên bài.”

Loại rạch mặt ăn vạ này y như đám ve chó, thấy chuyện xấu nào cũng khua chiêng gõ trống, cực kì khó chịu.

Giang Trạm nhíu mày.

Anh tin ánh mắt cậu ruột mình, càng tin ánh mắt của mình.

Khúc nhạc Bạch Diễn sáng tác cũng như con người cậu, lộ liễu, khoe khoang, trời sinh nên đứng dưới ánh đèn nhận lời tán dương.

Huống chi, Bạch Diễn còn si tình với anh…

Giang Trạm nhớ tới đôi mắt lúng liếng đa tình kia, nghiêm mặt ho khan một tiếng.

Nếu Bạch Diễn si tình như vậy, cho em ấy chút ngon ngọt cũng không mất gì.

Trong tiểu thuyết bá tổng và nữ chính yêu nhau rồi lại quay sang ngược nhau, anh tuy không thể bỏ bê công việc, nhưng giúp Bạch Diễn xả giận thì được.

Giang Trạm đã tìm cho mình được lý do thích hợp, thoải mái an tâm chỉ đạo bên truyền thông và pháp lý làm việc, yêu cầu bọn họ xử lý Cầm huyền thượng miêu.

Trưởng phòng truyền thông là người vừa nhậm chức, không rõ tính cách vị sếp lớn này ra sao, cẩn thận hỏi lại thư ký Phương: “Thư ký Phương ơi, ý Giám đốc Giang là ra tay xử đẹp đúng không?”

Nói là làm, công ty có 7749 phương pháp nhắm vào đám account cá nhân kiểu này.

“Mục đích lần này là giữ gìn danh dự cho nghệ sĩ của chúng ta.” Thư ký Phương đương nhiên hiểu ý Giang Trạm, nhấn mạnh một câu, “Lần này chúng ta chiếm lý, không cần rụt rè.”

Cầm huyền thượng miêu tự nói mình livestream xóa account, không lợi dụng lỗ hổng này sao xứng tầm với kẻ dùng giọng điệu phách lối chọc ngoáy như gã?

Suy cho cùng, vẫn còn không ít người tin tưởng Bạch Diễn ít tuổi có thể tự sáng tác hai bản nhạc nọ, chắc do nhạc sĩ vô danh nào viết thôi.

“Còn nữa.” Thư kỳ Giang bỗng nhớ ra một chuyện, cố ý dặn dò trưởng phòng truyền thông, “Giám đốc Giang tự mình ra lệnh đấy, chuyện này phải tới được tai Bạch Diễn.”

Trên mặt trưởng phòng truyền thông là rất nhiều dấu hỏi.

Thư ký Phương cũng không biết phải giải thích chuyện sếp Giang đọc nhiều tiểu thuyết Mary Sue quá, quyết định đóng vai bá tổng, ra tay xả cục tức cho người tình bé nhỏ thế nào.

Anh ta vô cùng nghiêm túc: “Bạch Diễn gia nhập chưa lâu, tiền đồ rộng mở, lại còn đúng dịp công ty thay máu thanh lọc sâu mọt, Giám đốc Giang sợ cậu ấy bất mãn thôi.”

Trưởng phòng truyền thông đã hiểu, cực kì tín nhiệm gật đầu: “Sếp Giang chu đáo quá.”

Thư ký Phương ứng phó xong trưởng phòng truyền thông, thở dài một hơi.

Giám đốc Giang phải cho anh thêm tiền thưởng.

À không, phê cho anh thêm một ngày nghỉ thì hợp lý hơn…



Phòng truyền thông giải quyết nhanh gọn, nhân lúc mọi người vẫn quan tâm nhanh chóng sắp xếp vài blogger lên bài,re-up ảnh chụp Cầm huyền thượng miêu mạnh miệng hứa sẽ xóa account, hỏi đểu xem bao giờ gã mới livestream.

Mấy làn sóng dư luận này chẳng mấy sẽ chìm vào quên lãng, dù sao internet vốn là nơi chuyện hot sau đè chuyện hot trước, chưa từng vô vị dù chỉ một ngày.

Không hiểu vì sao làn này Hoàng Tinh quyết tâm ra mặt cho Bạch Diễn, không cần blogger lên bài, trên trang chủ Hoàng Tinh Entertainment cũng tuyên bố tác giả hai khúc nhạc kia là Bạch Diễn, tuyệt đối không đạo nhái sao chép.

Trước có Thi Bá Thương, sau có công ty chủ quản, còn có một lượng lớn blogger và quần chúng ăn dưa, Cầm huyền thượng miêu bị châm chọc ngày này qua ngày khác chịu không nổi nữa rồi, post bài khóc lóc mình chỉ ngứa mồm lên bài, ai ngờ Bạch Diễn lại hẹp hòi như thế, muốn đẩy gã vào chỗ chết.

Bạch Diễn nhanh chóng forward lại. – “Ừ đúng rồi, đằng này hẹp hòi lắm, có thù tất báo. Ngứa mồm, đằng ấy xứng à? Còn nữa, chuyện xóa account đằng ấy tự nói, đây không hề ép uổng gì nhé.”

Internet lại nổi sóng.

Cầm huyền thượng miêu sau màn hình vung tay hất văng mấy cái cốc, comment bên dưới đồng tình thì ít, phần lớn đều là cười trên nỗi đau của gã, chờ gã và Bạch Diễn xé nhau.

Bạch Diễn hiền lành, gã bú tí fame, bị mắng tí thôi chứ không mất gì, nếu như Bạch Diễn ghê gớm quyết tâm, gã tung lời đồn nhảm, nước bọt phỉ nhổ đủ cho gã chết chìm.

Giờ nhìn lại, Bạch Diễn dường như chẳng màng hình tượng, muốn ăn thua đủ với gã.

Gã hít một hơi, cắn răng.

Cá chết lưới rách với Hoàng Tinh Entertainment, ai chịu thiệt cũng khó mà nói trước,gã sẽ toi đời.

Cầm huyền thượng miêu lên status mới.

[@Cầm huyền thượng miêu: Đàn ông nói xóa account là xóa, tôi sẽ dùng account mới, ai yêu thích tôi nhớ follow @Mèo con kéo violon nhé.]

Viết xong thì khóa comment lại.

Nghĩ bằng ngón chân cũng biết sẽ có bao nhiêu người cười nhạo gã là chó sa bờ mương, thua không ngóc đầu lên nổi.

Account của gã hoạt động 2 năm, follower cán mốc mấy trăm ngàn, sao gã cam tâm trắng tay rời đi?

Nhưng gã hiểu, gã có nhiệt nhờ ăn vạ, phần lớn đều là người hóng hớt, fan trung thành lại chả được mấy mống, sau này sợ không kéo nổi nhiệt nữa.



Bạch Diễn tương đối hài lòng với kết quả này, đặt điện thoại xuống thì nhận được lời cảm ơn từ bộ phận truyền thông, ca ngợi công ty nửa bài, nửa còn lại ca ngợi Giám đốc Giang mắt sáng biết nhìn đâu là ngọc quý.

Bạch Diễn nhìn vài ba lần thì không nhìn nổi nữa, cảm thấy không có thông tin nào giá trị thì tắt biến đi.

Sau cuộc thử nghiệm nước hoa thất bại tâm trạng cậu không hề ổn chút nào, dù có thể dạy dỗ đám ruồi muỗi vo ve cũng không vui nổi, trút hết lên vũ đạo.

Pheromone nhân tạo không có, <Tình thiên sa vũ> cũng đã phát hành được một tháng, thuộc hạ cũ chưa hề liên lạc với cậu.

Điều này khiến tâm trạng Bạch Diễn tụt dốc không phanh.

Đụng mặt Giang Trạm trong thang máy lần nữa nhưng cậu không chủ động như trước, nhắm mắt dựa lên vách tường nghỉ ngơi.

Giang Trạm nhịn không nổi nhìn cậu.

Nhìn cậu lần một.

Nhìn cậu lần hai.

Bạch Diễn mở mắt, cười như không cười với anh: “Giám đốc Giang có việc gì à?”

Giang Trạm ngẩn ra, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, ho khan một tiếng: “Không có gì.”

Không thể không thừa nhận, Giang Trạm hơi thất vọng.

Anh cứ ngỡ lần chạm mặt này Bạch Diễn sẽ tiếp tục chủ động trêu chọc anh, cảm ơn anh chuyện hôm nay rồi mồi chài anh đi khách sạn.

Tuy anh mồm treo câu từ chối, nhưng nếu Bạch Diễn nhõng nhẽo vài lần, biết đâu anh sẽ mềm lòng?

Bạch Diễn lại chỉ đứng một bên, vẻ mặt xa cách, không để ý tới anh.

Còn hỏi anh “có việc gì”…

Bạch Diễn vốn nhiệt tình, Giang Trạm cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch, trong lòng ngứa ngáy, không tài nào xốc tinh thần lên nổi.

Trong tiểu thuyết thường có nhân vật làm nền, à không, thần trợ công phá tan sự lúng túng.

Giang Trạm vô cùng hối hận khi đồng ý cho Phương Trình về sớm.

Thang máy tiếp tục di chuyển.

Chưa tới vài giây, bên trong thang máy chớp tắt, sau đó mất điện.

“Cót két…”

Phanh khẩn cấp có tác dụng.

Bạch Diễn và Giang Trạm cùng nhau ngẩn người.

“Cúp điện rồi?”

Thang máy trong Hoàng Tinh có nguồn điện riêng, theo lý mà nói nơi khác cúp điện thì thang máy vẫn sẽ hoạt động như thường mới đúng.

Trong thang máy chớp tắt rồi tối đen, đèn dạ quang trong góc chết lộ ra sắc xanh neon.

Tín hiệu vẫn ổn, Giang Trạm lấy điện thoại ra gọi tới phòng trực ban.

Phòng trực ban không hề biết gì, nghe Giám đốc Giang kẹt trong thang máy thì mém đổ nước trà, vội vàng báo cáo để xử lý.

Giang Trạm cúp máy, tính toán thời gian khôi phục thì thấy Bạch Diễn đang ở trong một góc thang máy, hai tay chống phía sau, đầu gục xuống.

Trong thang máy vô cùng tối tăm, khuôn mặt Bạch Diễn chìm trong bóng đen, không nhìn rõ cảm xúc.

Giang Trạm nhận ra cậu không hề ổn.

Anh nghĩ một chút, tiến lên hai bước: “Bạch Diễn?”

Cổ họng cậu ép ra tiếng: “Vâng.”

Giọng nói mềm mại run rẩy.

Giang Trạm đương nhiên từng nghe qua giọng Bạch Diễn yếu ớt khiến người ta thương tiếc thế này rồi, nhưng lần này cậu đang sợ hãi.

Không sai, là sợ hãi.

Lên sóng ngông cuồng bừa bãi, khi ở riêng với nhau thì vừa mềm mại vừa dính người, Giang Trạm lại biết thêm một thứ nữa về cậu.

Anh nhìn xung quanh.

“Em sợ bóng tối à?”

Bạch Diễn im không đáp.

Giang Trạm nghĩ lại, không đúng.

Trong phòng Nhân ngư tắt hết chỉ còn đèn dạ quang cũng không sáng hơn nơi này là mấy, Bạch Diễn lại chả vô cùng nhiệt tình…

Chứng sợ hãi bị giam cầm?

Giang Trạm hơi bất ngờ, chú ý tới tư thế của cậu.

Người bình thường khi sợ hãi sẽ đưa tay ra trước ngực rồi ôm lấy chính mình, cho bản thân chút an toàn, chống đỡ tổn thương bên ngoài.

Bạch Diễn khi sợ hãi lại dùng phương thức này chứng minh sự quật cường, bất kham của chính mình.

Giang Trạm im lặng, đáy lòng lại mềm nhũn.

Anh vẫn nhớ bá tổng làm thế nào an ủi vợ nhỏ xinh đẹp. Trong không gian chật hẹp chỉ có hai người bọn họ, anh không cần thiết phải cao ngạo lạnh lùng nữa.

Nhưng hình như Bạch Diễn không cần an ủi.

Giang Trạm nghĩ rồi cởi áo vest ra, khoác lên người Bạch Diễn, giật giật môi nói: “Lạnh.”

Bạch Diễn điều chỉnh lại hô hấp của bản thân, nỗ lực chèn ép bóng tối trong lòng, thình lình nhận được ấm áp sa xuống. Áo vest rộng khoác lên bờ vai nhỏ của cậu, mùi chanh và gỗ đàn hương quấn quýt lấy cậu.

Bạch Diễn ngẩn ngơ.

Pheromone Alpha là liều thuốc tốt nhất trấn an Omega. Hô hấp Bạch Diễn dần bình tĩnh lại, mồ hôi lạnh trên trán dần bay hơi, sự sợ hãi không còn đè nén cậu quá nhiều nữa.

Bạch Diễn theo bản năng cúi xuống, hít mùi hương vương trên cổ áo.

Lại ngẩng lên, Giang Trạm đã nhìn về hướng khác, trong không gian tối đen không nhìn rõ cảm xúc, giọng nói có hơi ngượng ngùng: “Trong thang máy có camera giám sát, lén lút thì được, nhưng trước mặt người khác… Đừng làm thế nữa…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK