• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong quá trình quay chụp <Kiếm chạm rượu mơ>, tinh thần Bạch Diễn vô cùng phấn chấn.

Nhà sản xuất thấy Bạch Diễn hớn hở thì lắp bắp kinh hãi, cười cười dò hỏi: “Cậu Bạch gần đây có chuyện gì vui lắm à?”

“Rõ ràng thế cơ ạ?” Bạch Diễn sờ sờ cằm, cười híp cả mắt, “Cũng không có gì, đại loại là được ăn no thôi.”

Nhà sản xuất ngỡ ngàng, sau đó lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ: “Quản lý vóc dáng chứ gì? Các cô các cậu vất vả rồi.”

Bạch Diễn tằng hắng: “Vẫn ổn, chỉ tiếc là ăn chưa đủ ghiền.”

Nhà sản xuất gật đầu: “Trước kia chú bị vợ quản nghiêm để giảm béo, ăn cũng không thỏa sức.”

Hai người râu ông nọ cắm cằm bà kia lời qua tiếng lại, nhà sản xuất thấy có thêm hai người nữa đi đến thì kéo Bạch Diễn: “Giới thiệu chút, đây là nam nữ chính lần này.”

Bạch Diễn biết nhà sản xuất đang có ý tốt dẫn dắt cậu đi chào hỏi, mỉm cười thân thiện theo thói quen.

“Đây là Vi Thốn, còn đây là Tần Hốt.” Nhà sản xuất giới thiệu một nam một nữ cho cậu, “Đây là Bạch Diễn. Về sau chúng ta là người một nhà, các cô các cậu nhớ thân thiết nhé.”

Vi Thốn mắt to mày rậm, là diễn viên xuất thân quân nhân, tướng mạo quá non nớt nên chuyển qua mảng phim thần tượng, dựa vào phim về đề tài quân đội để nổi tiếng, trở thành nam chính hàng đầu.

Tần Hốt là tiểu hoa tương đối hot, là một minh tinh có diễn xuất vững trong số các lưu lượng, không phải hot nhất nhưng danh tiếng và nhân khí không tệ.

<Kiếm chạm rượu mơ> rất nghiêm túc khi chọn họ, không lừa gạt ai.

Vi Thốn và Tần Hốt đã ra mắt vài năm, đều là tiền bối của Bạch Diễn, vậy nên cậu là người khách khí chủ động chào hỏi.

Vi Thốn hơi lạnh lùng, chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

Tần Hốt so ra nhiệt tình hơn không ít, cười híp mắt: “Chị nghe tên cậu nhiều rồi, Bạch Diễn người thật so với trên ảnh đẹp hơn nhiều.”

Bạch Diễn khiêm tốn: “Sao mà sánh bằng chị Tần được.”

Bạch Diễn chỉ cứng rắn với người gây thù chuốc oán với mình, Tần Hốt thân thiện thì cậu cũng thân thiện lại, Vi Thốn lạnh lùng thì cậu cũng lạnh lùng lại.

Vi Thốn chịu không nổi không khí hài hòa kia, tự mình ra một góc khác ngồi.

Nhà sản xuất cào cào mái đầu chẳng được mấy ngọn tóc, làu bàu vài câu: “Vi Thốn trước kia cũng chững chạc lắm mà? Hôm nay ăn phải thuốc nổ à?”

“Kệ anh ta đi.” Tần Hốt mỉm cười, “Ai biết anh ta bị làm sao chứ, có khi mới thất tình xong giận lẫy qua người khác đấy.”

Câu nói này không hề cố tình giảm giọng, Vi Thốn nghe rõ mồm một, mặt đen hơn một chút.

Bạch Diễn cảm thấy giữa Vi Thốn và Tần Hốt cứ là lạ, im lặng lùi về sau một bước: “Em xin phép về xem kịch bản trước.”

Mặc xác bọn họ, cậu không muốn bị coi mũi giáo chĩa về bất cứ ai.

Tần Hốt thân thiện nhưng Bạch Diễn vẫn cảm nhận được ánh mắt cô nhìn mình sai sai sao ấy, không chỉ là thiện ý đơn thuần.

“Đạo diễn Khâu vẫn đang dựng cảnh, không gấp.” Tần Hốt cười híp mắt, “Lần đầu gặp nhau nhưng chị sớm đã nghe danh cậu rồi.”

Bạch Diễn hơi bất ngờ, trong đầu nghĩ cách ứng đối: “Tần Hạo là người nhà chị Tần…”

“Nó là em trai chị đấy.” Tần Hốt vẫn mỉm cười như cũ, “Thằng nhóc ấy học hành chẳng đâu vào đâu, quen biết một đám vớ vẩn thích gây sự, nghe kể cậu từng giúp chị dạy nó một bài học, chị còn chưa kịp tìm cậu để cảm ơn đấy.”

Bạch Diễn nhíu mày, cuối cùng cũng hiểu ra cái giọng điệu sai sai của Tần Hốt từ đâu tới, thản nhiên nở nụ cười: “Không có gì ạ, em và Tần Hạo là đồng nghiệp cùng công ty, giúp đỡ nhau là phải phép.”

Tần Hốt không ngờ Bạch Diễn vẫn ăn nói khách sáo như cũ, hơi xấu hổ nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì nụ cười: “Vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ nhé.”

Tần Hốt và Vi Thốn cùng đi về chỗ nghỉ ngơi.

Tiểu Trương vẫn luôn chơi trò ẩn thân chi thuật sau lưng Bạch Diễn giật mình hỏi: “Tần Hốt là chị gái Tần Hạo?”

“Nhìn qua thì chắc vậy.”

“Nhìn thế nào cũng thấy mang địch ý với cậu… Nhưng mà… Tần Hạo không phải ôm tâm tư này nọ dành cho cậu hả?” Tiểu Trương gãi đầu, lo lắng vô cùng, “Vi Thốn cũng chẳng thân thiện gì cho cam.”

Bạch Diễn tìm một chỗ ngồi xuống, chầm chậm giải đáp: “Tần Hạo thầm mến, không phải chị gái cậu ta thầm mến… Em trai bị đập bầm dập cho hai lần vẫn si tình với người đánh nó, chị gái sẽ nghĩ thế nào?”

Tiểu Trương nghiêm túc suy nghĩ: “Tiện!”

*Tiện: ý chỉ người mất sạch liêm sỉ, mặt dày như bê tông:))))))

Sau đó lại thấy bất công thay Bạch Diễn: “Nhưng liên quan méo gì tới cậu chứ?”

“Thì đó?” Bạch Diễn cũng thấy mình rất vô tội, “Ai biết. Hi vọng bọn họ còn vớt lại chút IQ, đừng làm cái gì quá khó coi là được.”

Miệng thì nói vậy, trên mặt Bạch Diễn lại hiện lên vẻ hứng thú dạt dào muốn ra tay.

Tiểu Trương cảm thấy hôm nay Bạch Diễn sau khi rời khỏi biệt thự của Giám đốc Giang luôn trong trạng thái vui vẻ phấn chấn, hơi hơi khó hiểu.

Là trợ lý của Bạch Diễn nên đương nhiên Tiểu Trương biết quan hệ giữa cậu và sếp Giang không trong sáng, nhưng chưa bao giờ thấy Bạch Diễn vui vẻ ra mặt như vậy… Lẽ nào sếp Giang đã cam kết về một danh phận?

Tiểu Trương lại thấy lo lo: Nếu sếp Giang và Bạch Diễn kết hôn, liệu anh ta sẽ đổi qua làm việc cho người khác hay thậm chí thất nghiệp luôn?



Đạo diễn Khâu nào hay biết mạch nước ngầm chảy xiết giữa ba diễn viên, điều chỉnh xong bối cảnh thì hưng phấn tuyên bố chính thức khai máy.

Ngày khai máy không ít phóng viên tham gia, Bạch Diễn tương đối nổi tiếng được một dàn micro vây quanh, tất cả đều dò hỏi xung quanh chuyện lùm xùm gần đây.

Có người hỏi quan hệ giữa Bạch Diễn và Phạm Dương, có người hỏi quan hệ giữa Bạch Diễn và Giang Trạm, thậm chí còn có người trực tiếp hỏi xu hướng tình yêu và hôn nhân của cậu.

Bạch Diễn móc từ trong túi áo ra một tờ giấy, giơ ra trước máy quay: “Đây là câu trả lời tiêu chuẩn do người đại diện đưa, mọi người cứ tự nhiên, em còn chưa buồn đọc qua đâu.”

Phóng viên: “…”

“Còn đáp án cá nhân của cậu thì sao Bạch Diễn?”

Bạch Diễn nhíu mày: “Muốn hỏi kỹ thế làm gì, tính theo đuổi em à?”

Mặt cậu phóng viên kia đỏ ửng lên.

“Hôm nay là ngày <Kiếm chạm rượu mơ> khởi quay.” Bạch Diễn làm động tác mời với đạo diễn, cười híp mắt, “Em sẽ không trả lời câu hỏi không liên quan đến đoàn làm phim.”

Có phóng viên chớp thời cơ: “Cậu cảm thấy thế nào về các tin đồn bao dưỡng gần đây?”

Bạch Diễn mỉm cười: “Em xin phép từ chối trả lời.”

Phóng viên kia vô cùng sắc bén: “Cậu không dám trả lời ạ?”

“Chị đại diện sợ em đắc tội người khác, chỉ cho phép em trả lời duy nhất hai vấn đề.” Bạch Diễn vẫn giữ nụ cười, “Em đã trả lời rồi đấy.”

Một cái trả lời vu vơ, một cái thì…

“Vâng, không trả lời vấn đề không liên quan đến đoàn làm phim?”

Bạch Diễn gật đầu.

Bạch Diễn xem chừng khó chơi, đám phóng viên thất vọng, đành quay sang phỏng vấn đoàn làm phim.

Sắc mặt đạo diễn Khâu giờ mới dễ nhìn hơn một chút.

Phóng viên đã phỏng vấn đến những câu hỏi cuối, trên hội trường phát một khúc nhạc tráng lệ sục sôi, từng âm sắc rung động lòng người, ẩn ẩn có tiếng đao kiếm va chạm thoáng qua.

Đạo diễn Khâu nở nụ cười hòa ái trước sự ngỡ ngàng của cánh phóng viên: “Đây là ca khúc mở đầu <Nung kiếm> của <Kiếm chạm rượu mơ>, mời mọi người lắng nghe.”

Sớm hơn so với dự liệu, thế nhưng cũng đủ khiến cánh phóng viên giật mình: Đây chính là ca khúc khiến cộng đồng sôi sùng sục, bản nhạc do Bạch Diễn sáng tác?

Chỉ là khúc nhạc đệm, thế nhưng vẫn có thể mường tượng ra tiếng vó ngựa tung bay, kiếm khí tuyệt đỉnh hào hùng!

Ca khúc này mang phong cách khác hoàn toàn khúc dương cầm tao nhã, sôi động trước kia.

Bạch Diễn cười híp mắt nhận lời khen từ cánh phóng viên, quay đầu dặn Tiểu Trương: “Lát nữa nhớ gửi quà cảm ơn cho đạo diễn Khâu.”

Ở buổi khai máy giới thiệu <Nung kiếm>, đây chính là hành động tạo điểm tựa cho cậu.

Ai đối xử không tốt với cậu, cậu ghi thù; ai đối xử tốt với cậu, cậu sẽ khắc ghi trong lòng.



Buổi khai máy kết thúc, đoàn làm phim tiến hành quay chụp bình thường.

Cảnh đầu tiên là nam nữ chính gặp gỡ, Phong Trản Hoa quan sát họ từ phía xa xa.

Trong làm gió hiu quạnh, Phong Trản Hoa đứng ở lầu Chu Hoàn ngắm trăng ngắm hoa, đánh tầm mắt xuống cánh cổng đỏ nơi nam nữ chính gặp nhau.

Quạt xếp chế tác bằng chất ngọc mượt mà khẽ vung lên, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười biết rồi vẫn cố tình dò hỏi: “Kia là Tam tiểu thư họ Tạ à?”

“Phạch!”

Bạch Diễn vuốt ve quạt xếp, con ngươi liếc qua ống kính.

Đạo diễn Khâu xem lại cảnh ban nãy một lần, cực kì hài lòng: “Không tồi, quay một lần đã đạt.”

Bạch Diễn đứng ở vách cửa sổ trạm trổ hoa văn, quạt xếp khẽ lay động, đây chính là hình tượng công tử như hoa như ngọc.

Vai này bảo dễ thì dễ, khó cũng khó. Chỉ cần tìm được đúng khí chất quý phái, cười cười nói nói cũng ra dáng. Diễn viên đóng nhiều vai cổ trang sẽ nghiên cứu một vai diễn nhất định, hun đúc khí chất thêm sắc thêm hương tô điểm cho bản thân.

Bạch Diễn lần đầu đã có thể hóa thân quý công tử Phong Trản Hoa như thật, đạo diễn Khâu rất hài lòng.

Bạch Diễn nhảy khỏi cảnh lầu Chu Hoàn, bỏ qua ánh mắt hơi kinh ngạc của Tần Hốt, Vi Thốn chẳng quan tâm ai nghịch điện thoại, bắt chuyện với đạo diễn Khâu.

Phía sau vẫn còn cảnh quay của Phong Trản Hoa, Bạch Diễn chưa tháo phục trang vội, im lặng ngồi chờ.

Có người đưa cho cậu một chai nước khoáng từ phía sau.

Bạch Diễn tưởng đấy là Tiểu Trương, nhận lấy rồi cảm ơn, sau đó thấy sai sai nên quay lại nhìn.

Phạm Dương cười vô cùng chân thành: “Chào thầy Bạch?”

Bạch Diễn: “…Sao cậu lại ở đây?”

Bạch Diễn nhìn người phụ trách âm nhạc bên kia.

Người phụ trách âm nhạc vô cùng áy náy nở nụ cười với cậu.

Nhà đầu tư chỉ định, ông không làm gì được.

Phạm Dương đứng thẳng, nghiêm túc vỗ ngực: “Yên tâm đi thầy Bạch, em biết mình sai rồi, em sẽ không quấy rối anh nữa!”

Bạch Diễn nhẽ nhíu mày.

“Em sẽ chứng minh thành ý và sự đam mê của em dành cho âm nhạc!” Phạm Dương hiên ngang đáp, “Không khiến anh động tâm sẽ không bỏ qua!”

Bạch Diễn: “…”

Cậu bóp trán, nhìn Phạm Dương ưỡn ngực rời đi, quay sang bảo Tiểu Trương: “Không cần nói chuyện này cho sếp Giang.”

Tiểu Trương lúng túng đặt điện thoại xuống: “Nhưng anh lỡ rồi…”

Bạch Diễn: “…Sếp Giang trả anh bao nhiêu tiền? Tôi cho anh gấp đôi.”

Tiểu Trương mắt sáng lên, đọc ra một con số rồi nhìn chằm chằm Bạch Diễn.

Bạch Diễn méo mồm: “Coi như chưa nói gì nhé.”

Anh giai vung tay hào phóng quá.

Tiểu Trương tay nhanh hơn não, hậu quả ngày hôm ấy sau khi kết thúc buổi quay phim, con Volvo trắng thuần quen thuộc đã đậu sẵn ngoài phim trường rồi.

Cách một lớp cửa kính, Bạch Diễn cũng tưởng tượng ra ánh mắt chua xót và ai oán của sếp Giang.

Bạch Diễn dừng bước, sau đó coi như chưa nhìn thấy gì đi tiếp.

Phạm Dương nhiệt tình đuổi theo, gào ầm lên: “Thầy Bạch ơi! Hẹn thầy ngày mai nhé! Đêm nay em sẽ mơ về anh!”

Bạch Diễn: “…”

Tần Hốt và Vi Thốn sóng vai nhau đi ra, nghe được mấy câu của Phạm Dương thì cũng cạn lời.

Bạch Diễn thậm chí còn nghe thấy lời chửi thầm của Vi Thốn: “Mấy thằng gay chết tiệt.”

Bạch Diễn đeo kính râm, không buồn nhìn nữa, đi thẳng ra ngoài.

Đi tới chỗ chiếc Volvo trắng, cửa kính hạ xuống lộ ra gò má lạnh tanh của Giang Trạm: “Lên xe.”

Lớp cửa ngăn cách ánh nhìn tò mò soi mói bên ngoài, Bạch Diễn thở dài tháo kính râm xuống: “Em tưởng hôm nay ngài có việc mà?”

Giang Trạm đanh mặt: “Đến đế chống mắt nhìn xem đứa nào muốn đào góc nhà Hoàng Tinh.”

Bạch Diễn gài kính râm vào túi áo, cười híp mắt: “Giám đốc Giang chấp gì trẻ con?”

“Trẻ con?”

Giang Trạm liếc Phạm Dương vẫn đang vẫy vẫy tay bên ngoài, tâm trạng khó chịu hơn không ít ra lệnh cho tài xế: “Lái xe.”

Bạch Diễn đổi tư thế thoải mái, dựa vào ghế nghịch điện thoại.

Mấy ngày vừa rồi mải lăn lộn trên giường với anh giai, lỡ quên cô nàng Square World.

Square World mới gửi tin nhắn mười mấy phút trước.

Bạch Diễn xốc lại tinh thần, ngồi thẳng lưng.

<Một đàn cò trắng: Thái độ của anh ta thế nào?>

Square World đang offline, Bạch Diễn suy nghĩ rồi đưa ra ý kiến cá nhân.

<Một đàn cò trắng: Đầu tiên, bạn thử ngẫm lại xem anh ta có thật sự một lòng một dạ với bạn không đã. Nếu anh ta cứ chần chừ, muốn giữ lốp xe dự phòng thì anh ta không xứng, dừng lại đúng lúc sau đỡ đau lòng, nếu như không phải vậy thì khuyên bạn nên…>

Chưa kịp gõ xong, Giang Trạm ở bên cạnh bắt đầu bất mãn: “Em nhắn tin cho ai đấy?”

Bạch Diễn vội vàng đánh nốt chữ “nói chuyện thẳng thắn” rồi gửi đi, cười híp mắt với anh: “Không có gì đâu ạ, là bạn trên mạng thôi.”

Giang Trạm nhíu mày, hơi nghi ngờ: “Bạn trên mạng?”

“Một cô gái nhỏ tìm sự giúp đỡ.”

Giang Trạm nghe xong mặt càng đen: “Cô gái nhỏ?”

Bạch Diễn chớp mắt: “Ngài yên tâm, em chỉ thích đàn ông.”

Giang Trạm: “…”

Vẻ mặt anh quay về trạng thái bình thường trong một nốt nhạc, xấu hổ ho khan nhìn thẳng về phía trước: “Vậy thì giữ khoảng cách với cô gái nhỏ một chút, đừng để người khác hiểu lầm.”

Bạch Diễn mỉm cười: “Sếp Giang yên tâm, người ta có bạn trai rồi, chỉ bất an do tình địch ngáng chân thôi.”

Giang Trạm khẽ thả lỏng, chỉ “à” một tiếng: “Bản thân đủ xuất sắc sẽ không lo về tình địch.”

Bạch Diễn vỗ tay: “Có lý nè.”

Câu chuyện cứ như vậy trôi qua.

Bạch Diễn nhích lại chỗ Giang Trạm, ngửi mùi hương nước hoa quen thuộc, cánh tay chọc chọc lên người anh: “Người cũng tới rồi, sếp Giang muốn đến khách sạn giải tỏa không?”

Cậu bỗng nhíu mày: “Giám đốc Giang ngã bệnh hả?”

Sao lại có mùi thuốc đắng đắng?

Giang Trạm nhịn không được thò tay lén lút sờ chỗ xương sống đang dán cao giảm đau, lạnh lùng đáp: “Tôi ổn.”

Bạch Diễn lại nhíu mày: “Rõ ràng sáng nay vẫn không làm sao…”

“Bất cẩn thôi.” Giang Trạm đẩy tay cậu ra, nghiêm mặt đáp, “Đêm nay không cần ở cạnh tôi, em về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Nhìn Giang Trạm nghiêm mặt, Bạch Diễn lại nhớ tới câu chuyện Giang Trạm thời niên thiếu tập biểu cảm này trước gương được thư ký Phương kể cho, nhịn không được lại bật cười.

Giang Trạm nhìn cậu trân trân.

Bạch Diễn ho khan, ra hiệu mình không sao.

Giang Trạm nghiêm mặt quay ra chỗ khác, Bạch Diễn lại nổi máu tò mò.

Nếu Giang Trạm để lại mái tóc ngắn thời Trung học, mặc đồng phục học sinh xấu ma chê quỷ hờn, liệu cái vẻ mặt ngây ngô ngày ấy có hiện lên khuôn mặt anh nữa hay không?

Bạch Diễn rục rịch nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Giang Trạm, dự cảm nếu như có lỡ mồm hỏi thì anh cũng không thèm trả lời, thức thời im lặng nghịch điện thoại.

Square World vừa seen tầm mười mấy phút trước, Bạch Diễn cứ tưởng cô nàng đang online, ai ngờ mãi tới khi cậu về nhà mới có hồi âm.

<Một đàn cò trắng: Nếu bạn trai bạn không coi chuyện bạn nói là chuyện to tát, bạn thử lạnh lùng với anh ta hơn xem, để cho anh ta biết bạn rất nghiêm túc.>

<Một đàn cò trắng: Nhân lúc ấy bị chen chân thật thì thằng đàn ông kia không xứng.>

Bạch Diễn vi diệu gãi gãi cằm.

Từ trước tới giờ cậu nhận ra, dù Square World ngày ngày khoe khoang bạn trai yêu chiều mình ra sao, thực tế chính cô nàng mới là người lún sâu hơn vào cuộc tình này.

Để có thể nói chuyện lâu như vậy, tình cảm dành cho bạn trên mạng đơn thuần là không đủ. Trước kia còn có thể lấy cớ muốn đào góc tường lôi kéo nhân tài về công ty, hiện tại thì mang theo vài phần đồng cảm nhiều hơn, Bạch Diễn thật sự hi vọng cô nàng kia không yêu phải tra nam.

Tình cảm của người ta mà, cậu không quản nổi.

Tình cảm của cậu và anh giai còn chưa đâu vào đâu kia kìa…

Bạch Diễn nằm trên giường, khoác trên người áo vest của Giang Trạm, vùi mình trong hương nước hoa quen thuộc.

Bạch Diễn đang nghĩ về anh.

Cậu và anh giai ma xui quỷ khiến vài tháng trước lần đầu gặp nhau lại là trên giường, thuần thục đến mức nhắm mắt cũng có thể làm xong chuyện.

Không biết từ bao giờ, quan hệ tình – tiền lạnh băng lại trở thành trêu chọc lẫn nhau, ái muội quan tâm nhau.

Mấy ngày nay, tình cảm Giang Trạm dành cho cậu thế nào, cậu không mù.

Quan tâm tới sức khỏe cơ thể cậu, ghen tị vì cậu, âm thầm ra tay rồi tranh công…

Bạch Diễn khẽ hít một hơi, lông mày hơi giãn ra rồi lại nhăn tít vào.

Cậu xác định, Giang Trạm có chút tình cảm với cậu.

Nhưng cậu không biết tình cảm này đã đến mức độ nào rồi.

Tình cảm liệu đã đủ sâu để cậu có thể vứt bỏ vướng mắc, thành thật về thân phận mình?

Tình cảm này liệu đã đủ để Giang Trạm tiếp nhận hết bí mật của cậu?

Anh ấy có thể tiếp nhận chuyện có ai đó trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời mình?

Cậu có vẻ bề ngoài giống với người thế giới này như đúc, thế nhưng cấu tạo sinh lý bên trong lại khác nhau, máu và mã gene cũng khác nhau.

Bạch Diễn mơ ước về cuộc sống an nhàn trong thế giới này, cậu không muốn thành quái vật bị bài xích, thậm chí bị coi như vật thí nghiệm nhốt trong phòng nghiên cứu.

Thời gian đầu mới tới, Bạch Diễn chỉ muốn tìm pheromone mô phỏng phù hợp với mình, sau đó cô độc vượt qua cả đời.

Cậu không có suy nghĩ muốn tìm bạn đời, sau này cũng không nghĩ đến.

Nhưng Giang Trạm ấy à…

Bạch Diễn lẩm bẩm cái tên này. ngón tay bé nhỏ mơn trớn cổ áo vest.

Qua một lúc lâu, Bạch Diễn mới thoát khỏi trạng thái mơ màng, tỉnh táo hẳn lên.

Chuyện tình cảm với Giang Trạm thôi cứ thuận theo tự nhiên, việc nghiên cứu pheromone mô phỏng quan trọng hơn.

Tình cảm có đi xa đến đâu, cậu cũng không thể mãi ỷ lại vào anh để trải qua kì động dục được.

… Chưa bàn đến yếu tố khác, con cúc cu của sếp Giang cũng là hàng xài không tốt…

Bạch Diễn nhớ lại chuyện mình bị từ chối, khẽ thở dài.

Khi biết pheromone mô phỏng bao gồm chính Giang Trạm, Bạch Diễn sợ hãi các thứ rồi cũng chẳng nghĩ được gì thêm.

Pheromone mô phỏng là tổ hợp của các thành phần sinh học, với trình độ khoa học kỹ thuật thời kỳ này, vật chất sinh học đã có thể chiết xuất thủ công, thậm chí cho ra pheromone mô phỏng cấp thấp.

Trên người Giang Trạm có thành phần độc nhất vô nhị gì, phân tích ra là được.

Bạch Diễn xốc lại suy nghĩ, bắt đầu tính toán.

Nước hoa VOE của Giang Trạm điều chế thay đổi theo mùi mồ hôi của anh, các thành phần sử dụng để điều chế ắt sẽ xoay quanh mồ hôi của anh.

Cậu cần thu thập mẫu mồ hôi để thí nghiệm.

Bạch Diễn bóp bóp cổ tay: Mấy ngày trước anh giai thở hổn hển trên người cậu, cậu phải tranh thủ lấy mẫu luôn mới phải!

Nhưng chưa muộn.

Ngày hôm sau, Bạch Diễn gửi tin nhắn cho Giang Trạm: “Sếp Giang ngồi văn phòng nhiều không tốt đâu, hay chúng ta cùng đi tập thể dục nha?”

Giang Trạm chưa reply.

Bạch Diễn nghĩ Giang Trạm bận nên chưa check tin nhắn, quay phim xong cả ngày vẫn chưa có hồi đáp gì nên thì hơi ngạc nhiên.

Cậu nghĩ một hồi rồi gọi cho thư ký Phương: “Sếp Giang đang bận ạ?”

Thư ký Phương che điện thoại, đánh mắt sang chỗ sếp lớn đang tìm hiểu kế hoạch rèn luyện và PT tại gia phía bên kia, ho khan một tiếng: “Ngài ấy vẫn ổn.”

*PT: Viết tắt của “personal trainer”, có trách nhiệm hướng dẫn và chăm sóc sức khỏe cho người tập trong suốt quá trình rèn luyện.

Bạch Diễn bất ngờ: “Thế ngài ấy đã xem tin nhắn của em chưa?”

“Đã xem.”

Thư ký Phương vừa trả lời vừa thầm nghĩ, sếp lớn hôm nay đã cho người sửa lại tầng hai trong biệt thự họ Giang thành phòng gym rồi…

“À…”

Thư ký Phương trả lời đúng theo dặn dò của Giang Trạm: “Giám đốc Giang nói tâm trạng ngài ấy không tốt lắm, không muốn vận động, xin cậu Bạch đừng để bụng.”

Giang Trạm dừng hết việc đang làm, ngẩng lên nhắc nhở thư ký Phương.

Câu cuối kia anh đâu có nói?

Bạch Diễn thấy hơi là lạ, xốc lại tinh thần rồi mỉm cười: “Anh mở chế độ loa ngoài đi thư ký Phương.”

Thư ký Phương nhìn Giang Trạm, sau đó mở loa ngoài.

Giang Trạm chăm chú nhìn cái tên trên màn hình, hít một hơi.

Đầu dây bên kia là giọng nói vui vẻ mang theo ý cười của Bạch Diễn: “Giám đốc Giang bận rồi thì em đành hẹn người khác đi tập chung vậy. Sếp lớn cố lên nha, bái bai ~”

Giang Trạm suýt thì bẻ gãy cái bút trong tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK