Bụng cậu đã dần phồng lên, livestream thỉnh thoảng cần đỡ vùng bụng dưới.
Người bình thường sẽ không nhận ra cậu đang có em bé, tám phần mười sẽ nghĩ cậu lơ là giữ dáng nên hơi béo bụng thôi.
Dù chỉ ở lỳ trong nhà, Bạch Diễn trái lại so với xưa còn bận rộn hơn.
Bạch Trụ phát triển thần tốc, hưởng lợi từ công nghệ vượt thời của Bạch Diễn và các module Giang Trạm đã phân tích, sản phẩm của họ đã trở thành sản phẩm hot trên internet, sau vài tháng ra mắt đẩy nhanh bản update và sản phẩm mới, dần có chỗ đứng vững trên thị trường.
Đang trong thời kì hoàng kim nên nội bộ Bạch Trụ vô cùng nhiều việc, Bạch Diễn phải dành nến nửa ngày chỉ để mở hội nghị từ xa với lãnh đạo cấp cao khác trong công ty.
Anh giai P đẹp nhất aka Bành Thành hiện đã làm Phó tổng Bạch Trụ cũng bận lu bu muốn hói đầu, ai oán làu bàu: “Anh bạn à, cậu có thể đến công ty làm việc đúng giờ không?”
Bạch Diễn đang sửa hợp đồng không buồn ngẩng đầu: “Sao thế?”
“Công ty nhà ta chớp mắt đã chuẩn bị đối đầu Tinh Hải, ông chủ thì chả chịu ló mặt, ai yên tâm cho nổi!”
Bành Thành cũng thông báo hai tháng sau dự tính đưa ra thị trường sản phẩm máy kiểm tra sức khỏe.
Tinh Hải vài tháng trước cũng ra dòng sản phẩm tương tự. Đáng tiếc họ gặp phải sự kiện hacker công kích, rất nhiều dữ liệu người dùng suýt thì rò rỉ, doanh số bán hàng vô cùng thấp, đến giờ vẫn không ngóc lên nổi.
Bạch Trụ nhắm đến thị phần này.
“Tinh Hải không lũng đoạn, tính cạnh tranh không cao.” Bạch Diễn thả hợp đồng xuống, khẽ nhướn mày, “Tôi quá nổi tiếng, không thích hợp ra mặt.”
Lục Bành Thành biết Bạch Diễn chính là idol Bạch Diễn thì cũng sợ xanh mắt mèo, quen rồi thì lại thấy bình thường: “Nhưng người anh em à, cậu hết bận đóng phim rồi mà nhỉ?”
“Tôi bận chim chuột yêu đương đấy.”
Bành Thành: “…”
Anh ta không đu idol, nhưng idol như Bạch Diễn mở mồm nói chuyện yêu đương bình tĩnh thế hả?
Hơn nữa việc thì không chịu làm, bận chim chuột…
Bành Thành lòng đau như cắt: “Anh bạn à, não cậu giờ chỉ dùng để yêu đương rồi!”
Bạch Diễn lần đầu nghe người khác đánh giá mình như vậy, thiếu chút phụt cười thành tiếng: “Xem ra anh chưa biết bộ não chỉ dùng để yêu đương chân chính tròn méo ra sao.”
Bành Thành muốn nói thêm, bỗng nhiên thấy sau lưng Bạch Diễn xuất hiện một người đàn ông cao lớn, thức thời ngậm mồm.
Bạch Diễn chưa hề hay biết: “Xem xong dữ liệu Square World phân tích chưa? Xem xong rồi tôi bảo anh ấy gửi thêm cho phần nữa.”
Bành Thành không ngờ sẽ có người dám bàn luận chuyện làm ăn bí mật công khai thế này, nhìn Bạch Diễn cứ dửng dưng như chả có gì thì nhịn không nổi: “Cũng gần xong rồi… Anh bạn à, cậu làm thế nào khiến đại thần Square World tận tâm làm việc cho chúng ta thế?”
Bạch Diễn suy nghĩ: “Thì hỏi thôi.”
Bành Thành: “…”
Anh ta nghĩ Bạch Diễn đang đùa: “Nếu đơn giản thế, sao cậu không dỗ ngọt Square World đến Bạch Trụ làm việc luôn đi? Trong nước làm gì có chỗ nào oai hơn chúng ta ngoài Tinh Hải!”
Bạch Diễn suýt thì cười thành tiếng, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: “Kìa, anh muốn đến Bạch Trụ làm việc không?”
Người đàn ông ban nãy lộ ra nửa dáng người, giọng nói bất đắc dĩ: “Đừng nghịch ngợm.”
Bành Thành: “…”
Anh ta trợn tròn mắt: “Anh bạn à?!”
Bạch Diễn nhún vai: “Đã bảo chỉ cần hỏi thôi còn gì.”
Bành Thành đầu óc nhão như bùn, theo bản năng đáp: “Đại thần đến chỗ chúng ta không hơn à?”
“Công việc hiện tại ổn định, không muốn nhảy.”
Bành Thành tưởng tượng, với năng lực của Square World thì đi đâu chả thành tay to được, hậm hực đáp: “Ok ok… Em đây sẽ giữ bí mật!”
Ông chủ nào cũng vậy, chả ai muốn nhân viên nhà mình chạy sang nhà khác kiếm thêm chút thu nhập.
Bạch Diễn cười nhưng không giải thích: “Hôm nay thế là xong rồi nhỉ? Mai gặp lại nhé.”
Cắt liên lạc với Bạch Trụ, Bạch Diễn lại mở giao diện bên VOE ra.
VOE đi theo con đường cao cấp nhưng khiêm tốn, bọn họ không thích nhưng thứ họ có thể áp dụng chỉ là công nghệ điều chế nước hoa Ophelia để lại, thứ Ophelia thông thạo nhất là sinh học phân tử thì cần chuyên môn mới làm được.
Điều kiện hạn chế ấy lại chính là điểm mạnh phát triển của VOE.
Bạch Diễn nghiên cứu pheromone mô phỏng không phải vì riêng mình, cậu làm vì các Omega yếu đuối như mình. Pheromone mô phỏng điều chế riêng chi phí quá cao, không phổ biến. Thành tựu Bạch Diễn tự hào nhất chính là hạ thấp chi phí, tìm được đặc điểm chung, trở thành thứ phổ biến trong cộng đồng Omega.
Sau khi giải mã các tư liệu mật, bộ khung Ophelia xây dựng được nâng cấp, nhanh chóng sản xuất được nước hoa phù hợp đại chúng.
VOE muốn mở rộng, Bạch Diễn lại phải gánh thêm việc.
Giang Trạm ở bên phục vụ sữa bò ấm, phủ thêm áo khoác cho Bạch Diễn, điều chỉnh nhiệt độ phù hợp, lật lật.
Bạch Diễn tắt giao diện video, hơi áy náy nhìn Giang Trạm: “Anh chờ lâu lắm rồi đúng không?”
Giang Trạm đặt cuốn sổ tay sắp học thuộc lòng xuống, trịnh trọng đáp: “Không lâu.”
Một mình anh gánh Tinh Hải trên vai, anh biết mấy thứ này mất thời gian thế nào nên không oán Bạch Diễn bận rộn, vươn tay mát xa huyệt thái dương cho cậu: “Em vất vả rồi.”
“Đúng là rất vất vả.”
Bạch Diễn nắm vạt áo Giang Trạm khoác lên cho hít một hơi, thỏa mãn thở ra: “Thơm quá đi.”
Giang Trạm nhớ trong sổ tay viết Omega trong thời kì này rất mẫn cảm, cần pheromone Alpha ở bên động viên.
Vậy nên mỗi giờ mỗi khắc anh đều xịt nước hoa VOE, mùi nhạt bớt thì xịt bổ sung ngay, trên đầu giường còn để hai lọ pheromone mô phỏng của Bạch Diễn, chuẩn bị sẵn sàng trước mọi tình huống.
Bạch Diễn dựa lên lồng ngực anh, cảm nhận hơi thở của anh, sự bực dọc khi phải xử lý quá nhiều công việc cũng nguôi ngoai dần.
Cậu ngẩng đầu, chú ý hình như ống tay áo của Giang Trạm ngắn hơn rồi. Cảm giác không giống như trước.
Giang Trạm biết Bạch Diễn đang nghĩ gì, hơi xấu hổ nói: “Quần áo mới chưa đến.”
Bạch Diễn vuốt ve tay anh, không biết nghĩ gì lại mỉm cười: “A Trạm cao thêm mấy cm rồi?”
Giang Trạm ngày nào cũng đo chiều cao, mím môi đáp: “Cao thêm 5cm nữa.”
Chiều cao ban đầu của anh là 1m85, giờ đã hơn 1m90.
Không phải cao từ từ, là trong vòng vỏn vẹn nửa tháng cao vống lên, hại anh phải đặt may quần áo mới hai lần.”
“Hai tuần 5cm…” Bạch Diễn ước chừng rồi đánh giá, “Miễn cưỡng đạt chuẩn.”
Giang Trạm hừ một tiếng.
Bạch Diễn lại hỏi: “Gần đây còn mơ màng không?”
“Ổn rồi.” Giang Trạm dịu mặt, “Không tới mức té xỉu trong giờ họp.”
Không hiểu do lớn tuổi mới tiến hành phân hóa hay thế nào, Giang Trạm trước đó thường xuyên bất tỉnh, có khi đang họp cũng gục xuống.
Bác sĩ Hứa không tìm ra nguyên nhân, dựa theo kết quả phân tích kết luận tinh lực không đủ nên ngất thôi.
Quản gia sợ hãi dặn đầu bếp cho Giang Trạm ngày ba bữa đại bổ, bổ đến mức Giang Trạm đã ngất còn chảy máu mũi trong lúc họp…
Mấy vị cấp cao bắt đầu nghĩ Giám đốc Giang nhà họ chắc chẳng được mấy hôm nữa…
Giang Trạm thuận tay trượt xuống gáy Bạch Diễn, vuốt ve nốt ruồi son đỏ chói.
Khi động dục nơi này ửng đỏ xinh đẹp, giờ chỉ còn sắc màu lu mờ ảm đạm.
Giang Trạm biết đây là phản ứng của Omega, chờ Bạch Diễn sinh em bé xong sẽ nghênh đón kỳ động dục lần nữa.
Bạch Diễn tùy ý để Giang Trạm vuốt ve, trong miệng lại làu bàu: “Không cho anh cắn em.”
Giang Trạm xấu hổ.
Lần gần nhất anh đều nhịn không được quấn lấy vùng gáy Bạch Diễn, chỉ muốn cắn lên một cái.
Anh biết mình không có pheromone, không thể đánh dấu tạm thời, chỉ khiến Bạch Diễn đau đớn chứ không cho cậu thứ gì tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, Giang Trạm không hề kháng cự chyện mình có thể đang phân hóa giới tính thứ hai thành Alpha đến thế.
Sau cái ngày “cùng cầu hôn nhau”, cơ thể Giang Trạm dần xảy ra biến hóa kì diệu.
Anh bắt đầu cao vống lên, không rèn luyện mấy cơ bắp cũng trở nên rắn chắc, tinh lực và thể lực thì miễn bàn.
Bạch Diễn từng cầm máu Giang Trạm đi xét nghiệm, lần thứ hai lấy mẫu máu đã cho anh đáp án: “Sếp Giang à, dường như anh đang có xu hướng phân hóa thành Alpha.”
Ban đầu, Giang Trạm không tài nào chấp nhận được.
Ấn tượng của anh về Alpha đều từ Mạnh Châu mà ra.
Bạo lực, ích kỷ, tham lam, so với con người thì càng giống dã thú hơn.
Hơn nữa, sự chán ghét Alpha của Bạch Diễn đều rơi trọn vào mắt anh rồi.
Giang Trạm không chấp nhận nổi sự thật mình sẽ trở thành người như vậy.
Bạch Diễn so ra lại rất bình tĩnh: “Thật ra em mạnh dạn đoán từ trước rồi.”
Bạch Diễn ngày xưa từ chối Alpha vì không muốn từ “Bạch Diễn” trở thành “Omega nhà Alpha nào đó”. Hơn nữa, mấy tên Alpha cậu biết đều không đạt chuẩn trong lòng cậu.
Nhưng Giang Trạm thì khác.
Bạch Diễn an ủi anh: “Anh yên tâm, dù anh biến thành Alpha thì anh vẫn là Giang Trạm ngốc bạch ngọt, cuồng yêu đương, EQ thấp của em thôi.”
Giang Trạm: “…”
Excuse me, thứ em vừa nói là tiếng người hả?
Bạch Diễn hài lòng mỉm cười, gật gật đầu: “Alpha nào cũng đáng yêu như A Trạm thì tốt quá.”
Đàn ông chả ai thích được khen đáng yêu, nhưng Giang Trạm nghe vậy lại cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“Hơn nữa, chắc gì đã phân hóa thành công.” Bạch Diễn nhìn kết quá phân tích hormone trong máu và các bản hình chiếu, “Em không hiểu biết lắm về y học, thế nhưng ít nhất em chưa thấy cơ thể anh xuất hiện bộ phận đặc thù của người thế giới kia. Beta và Beta sinh ra được Alpha hiếm lắm, xác suất người bình thường thế giới này phân hóa thành Alpha quả thật quá thấp.”
“Không phân hóa thành Alpha thì anh cũng chả thiệt đâu.”
Có thể năng xấp xỉ Alpha, tinh lực tràn đầy nhưng không bị hạn chế về bản năng sinh lý như Alpha, Bạch Diễn thấy Giang Trạm hời to rồi.
Giang Trạm đang cảm động muốn gớt nước mắt thì nghe Bạch Diễn nói tiếp: “Trên giường hẳn sẽ bớt vô dụng hơn nhỉ?”
Giang Trạm: “…”
…
Mỗi ngày trôi qua với Giang Độ đều giống như đang đi chịu khổ.
Từ khi anh trai công khai ở bên Bạch Diễn, địa vị thằng em này tại nhà họ Gian ngày càng rớt giá.
Trước kia còn có quản gia bênh vực đôi câu, hỏi han sức khỏe, giờ đến gần Bạch Diễn một chút ông lại y như đang phòng trộm, khuyên nhủ anh ta nên nghe lời Bạch Diễn.
Giang Độ oan lắm nhé!
Anh ta sớm đã chẳng còn cái ý ấy với Bạch Diễn rồi!
Sao ngày xưa mình có thể ngu đốt nghĩ Bạch Diễn có dung mạo vừa đẹp tinh xảo vừa quyến rũ?
Bên trong cậu ta là một con ác quỷ!
Giao một nùi bài tập!
Anh trai lại để cho ma quỷ kia mê hoặc tâm hồn, nói cái gì cũng nghe răm rắp.
Giang Độ vô cùng cay mắt đôi cẩu nam nam nọ, sau khi hai cái người kia đính hôn lại càng thấy sai sai.
Giang Trạm ở nhà thường xuyên té xỉu. Bạch Diễn ban đầu còn ngạc nhiên, sau lại vô cùng bình tĩnh sai người hầu đưa Giang Trạm về phòng nghỉ, không đưa anh đi viện.
Bác sĩ Hứa chẩn đoán tinh lực không đủ.
Giang Độ nhận được cuộc gọi riêng của cổ đông mới biết Giang Trạm cũng mấy lần vừa ngất vừa chảy máu mũi trong cuộc họp.
Giang Độ hốt hoảng: Chuyện nghe qua nghiêm trọng quá!
Anh ta nhanh chóng hỏi thăm Giang Trạm, Giang Trạm lại chả buồn nghe, chỉ dặn dò nhớ nghe lời Bạch Diễn làm bài tập.
Giang Độ sắp phát điên rồi. Tại sao anh trai bệnh nặng thế nhưng không đi viện? Giang Trạm hằng năm định kì kiểm tra sức khỏe, bệnh nặng thì nên chữa sớm mới đúng!
Giang Độ coi như tỉnh táo, không cầu cứu đám bạn xấu, chỉ âm thầm tự điều tra.
Điều tra một hồi, mọi nghi vấn đổ dồn lên Bạch Diễn.
Hơn nữa sau khi Bạch Diễn ở trong nhà họ Giang, tình trạng hộc máu hôn mê mới xuất hiện.
Nhìn cái dáng vẻ si mê của anh trai, Giang Độ tự tin chắc chắn chính Bạch Diễn ngăn anh trai mình đi bệnh viện. Giang Trạm sẽ y như bé ngoan nghe lời.
Quản gia cũng trúng bùa mê thuốc lú gì không biết.
Giang Hoán quá nhỏ.
Cứu vớt họ Giang, chỉ có mình.
Giang Độ bắt đầu nhận ra mình có trách nhiệm trên vai.
…
Bạch Diễn thấy Giang Độ ngoan ngoãn hẳn.
Bài tập làm vừa nhanh vừa không có lỗi, nhàn rỗi cũng không chạy đi chơi, không đòi Giang Trạm sự tự do.
Bạch Diễn xoa xoa cằm, hỏi thư ký Phương: “Tình huống gần đây của cậu Tứ thế nào rồi thư ký Phương?”
Thư ký Phương cực kì tri kỉ tìm ra những ghi chép gần đây của Giang Độ đưa cho cậu xem.
Bạch Diễn xem lướt qua là hiểu Giang Độ đang dự tính làm gì, dở khóc dở cười đáp: “Nhà họ Giang có gene diễn tinh à?”
*diễn tinh: ý chỉ nói một đằng làm một nẻo, trong ngoài bất nhất nhưng theo ý tích cực vui vẻ:)))
Thư ký Phương không dám nghe răm rắp Giang Trạm nữa: “Cậu Bạch tính sao ạ?”
Bạch Diễn xoa xoa bụng dưới, tự dưng lóe lên trong đầu: “Trước kia từng hứa với A Trạm sẽ dạy dỗ tốt cậu Tứ, giờ thời tới cản không kịp.”
Thư ký Phương giật mình nhưng vẫn cố nén tò mò: “Cần tôi giúp một tay không?”
“A Trạm chảy máu hôn mê trong giờ họp, chắc chắn đám cổ đông đã có kẻ rục rịch rồi ha?” Mắt Bạch Diễn bỗng trở nên sắc bén, giọng nói cũng lạnh đi, “Đầu óc có vấn đề mới đặt cược sạch vào cửa của Giang Độ.”
Thư ký Phương đáp: “Có lẽ họ nghĩ cậu Tứ dễ khống chế.”
“Em biết anh đã cản lại không ít.” Bạch Diễn nhìn thư ký Phương, “Sau khỏi cần, để đám ấy tiếp xúc Giang Độ.”
Thư ký Phương ngẩn ra: “Chuyện này…”
Với cái trình độ ngốc bạch ngọt của Giang Độ, tiếp xúc với mấy con cáo già kia chẳng phải là tự tìm đường chết?
“Anh cũng giống y như A Trạm, cảm thấy bo bo bảo vệ có thể nuôi dưỡng tốt Giang Độ?” Bạch Diễn khẽ nói, “Kẻ thành công có ai không nằm gai nếm mật để trưởng thành? Không ăn quả đắng thì còn lâu mới nên người.”
Thư ký Phương im lặng.
Anh ta không sợ Giang Độ chịu thiệt, chỉ sợ Giang Độ bị đám côn trùng độc hại mê hoặc sinh cách lòng với Giang Trạm.
Bạch Diễn đương nhiên nhìn thấu, mặt không đổi sắc: “Thật ra mà nói, đây cũng là một bài kiểm tra cho Giang Độ. Nếu anh ta dễ bị người ngoài lung lay, chĩa thẳng mũi giáo vào người quan tâm mình thật lòng, không cần nghĩ về chuyện anh ta xoắn xuýt ra sao chuyện của A Trạm nữa đâu.”
Bạch Diễn nói nốt: “Anh không chắc chắn cứ đi hỏi lại A Trạm. Nói dong nói dài thành lắm điều, A Trạm không cưng chiều Giang Độ, Giang Độ cũng không thành công tử bột vô dụng thế này.”
Thư ký Phương thuật lại nguyên lời nói hỏi ý kiến Giang Trạm.
Giang Trạm im lặng một hồi: “Nghe A Diễn đi.”
Phương diện giáo dục người nhà của anh thật sự không hề ổn, cứ để Bạch Diễn lo hết còn hơn.
Giang Độ nháy mắt nhận được một đống lời ám chỉ bóng gió từ cổ đông.
Có kẻ hỏi thăm tình hình Giang Trạm, dò hỏi ý đồ thâm nhập công ty của Giang Độ, có kẻ còn trực tiếp hơn.
“Tiểu Độ này, cậu quan tâm mày nên mới nói những lời này. Giang Trạm sắp chết, cháu chính là người thừa kế duy nhất.”
Đối diện bàn trà là gã trung niên nở nụ cười hiền hòa, ân cần khuyên nhủ: “Cậu không trù ẻo anh trai cháu chết – nhưng sức khỏe nó thật sự đang có vấn đề, tính toán chút đi.”
Giang Độ cúi đầu, một lúc sau mới hỏi: “Tính cái gì?”
Gã trung niên mỉm cười, thấp giọng đáp: “Nhân lúc nó còn tỉnh táo, cháu thử dò hỏi chuyện lập di chúc thì sao? Cổ phần chia thế nào? Có thể gia nhập trước…”
Giang Độ trước sau như một, cúi đầu khuấy kem béo trang trí trong tách cà phê: “Cháu không biết quản lý công ty.”
Gã trung niên vẫn nở nụ cười: “Còn có cậu mà? Chúng ta là người một nhà cả, cháu gặp rắc rối chẳng lẽ cậu không giúp được gì?”
Giang Độ im lặng một lúc mới đáp: “Anh cháu chẳng sao hết…”
“Không sao thì lý do gì nó không đi viện?” Gã trung niên nói, “Có chuyện gì, cháu cứ thăm dò đi.”
Qua hồi lâu, Giang Độ mới do dự ngẩng lên: “Để cháu suy nghĩ thêm.”
Gã trung niên biết không thể ăn đậu hũ nóng ngay, biết lùi biết tiến mỉm cười: “Nghĩ kĩ nhé, rảnh thì về thăm ông ngoại cháu mấy hôm.”
Giang Độ nhìn gã trung niên kia đi rồi mới lấy điện thoại ra, do dự nhìn chằm chằm bức ảnh phong cảnh khóa màn hình.
Sau khi lớn lên thì anh ta khá thân với cậu ruột, đám anh em họ nhà ngoại cũng toàn lũ ăn chơi trác táng cùng nhau. Đổi thành trước đây, Giang Độ sẽ không ngần ngại kể tuồn tuột cho lão.
Sau sự kiện Giang Trạm bị mưu sát trong thang máy, rất có thể kẻ đứng sau chính là gã cậu ruột kia, đây cũng là cái gai trong lòng Giang Độ.
Anh ta kéo danh bạ, theo bản năng tìm một người đáng tin cậy.
Màn hình lóe lên: Phương trình tuyến tính nhị phân.
Giang Độ chần chừ bấm số.
…
Bạch Diễn mới kết thúc một buổi livestream giao lưu với fan thì nhận được điện thoại từ phòng thí nghiệm: “Thưa cậu chủ, có một người tự xưng là người nhà Giám đốc Giang muốn vào tham quan ạ.”
Bạch Diễn nghe là hiểu, cười cười đáp: “Để cho anh ta vào đi.”
Giang Trạm trở về vào buổi tối, Giang Độ đã chờ sẵn trong thư phòng.
Vừa nhìn thấy, Giang Độ đã vồ vập: “Anh, anh có biết phòng thí nghiệm của Bạch Diễn nghiên cứu hormone và mẫu máu của anh không?”
Giang Trạm gật đầu: “Biết.”
Khả năng anh phân hóa thành Alpha vẫn là bí mật, chỉ có mình Bạch Diễn giúp đỡ.
Giang Độ cứng đờ: “Anh không quan tâm à?”
“Quan tâm cái gì?” Giang Trạm đưa cặp laptop cho quản gia, thuận tiện dặn dò, “Để trong phòng ngủ, lát nữa tôi sẽ về làm việc tiếp.”
Giang Độ lập tức đổi chủ đề: “Lúc làm việc anh không tránh Bạch Diễn?”
Giang Trạm cau mày: “Cậu muốn gì?”
“Trước đây em muốn nhìn anh làm việc, anh không bao giờ đồng ý.”
“Nếu cậu có thể là chỗ dựa cho tôi, tôi không ngại cho cậu nhìn.”
Giang Độ: “…”
Anh ta nhịn không nổi nữa: “Chuyện cơ thể anh là sao? Liên quan đến Bạch Diễn không?”
Giang Trạm nhìn em trai cùng cha khác mẹ một lúc, thấy trong mắt người kia chỉ có sự quan tâm lo lắng mới hừ nhẹ đáp: “Tôi ổn, vài hôm nữa là khỏe. Cậu nghĩ ít thôi.”
“Anh.” Giang Độ bật dậy, “Anh có biết mấy hôm nay bao nhiêu người liên lạc với em không? Em biết em của ngày xưa chẳng được tích sự gì, nhưng em chưa bao giờ mong anh gặp chuyện không may! Anh không thể đi viện à?”
Giang Trạm muốn nói gì nhưng không kịp nữa rồi, mắt dại đi, ngửa đầu ngã khuỵu.
Giang Độ hoảng loạn vội vàng tiến lên kéo kéo: “Anh ơi? Anh!”
Bạch Diễn và quản gia hớt hải chạy tới, kiểm tra Giang Trạm rồi bình tĩnh đặt anh lên giường: “Ngủ một giấc là khỏe.”
Giang Độ nhịn không nổi: “Bạch Diễn! Anh của tôi bị làm sao?”
Bạch Diễn nhìn anh ta, mắt chớp chớp rồi bỗng trở nên buồn bã: “Anh biết rồi à, tôi không giấu nữa.”
Quản gia mặt đầy dấu hỏi chấm.
“Sức khỏe của anh ấy… E rằng…” Bạch Diễn nằm nhoài lên người Giang Trạm, giọng nghẹn ngào, “Còn một tháng…”
Mặt Giang Độ xám ngoét, đáy mắt cũng trở nên trống rỗng.
Chưa kịp nói gì đã nghe Bạch Diễn kể lể tiếp: “Giang Độ à, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng.”
Giang Độ theo bản năng đáp: “Cậu nói đi.”
“Anh ấy chỉ còn một tháng thôi, tôi muốn cùng anh ấy trải qua thế giới của riêng hai người.” Bạch Diễn yêu thương xoa lên hàng lông mày Giang Trạm, “Thế nên, anh có thể thay A Trạm xử lý việc trong công ty không?”
Giang Độ mờ mịt. Đám cổ đông lẫn gã cậu ruột kia chăm chăm muốn anh ta nhanh chóng tiến vào công ty, khiến anh ta theo bản năng chống cự: “Không, tôi không thể…”
“A Trạm không còn, chỉ còn anh chống đỡ họ Giang.”
Bạch Diễn lau khóe mi ướt nhòe: “Anh nhẫn tâm nhìn anh trai làm việc đến hộc máu trong tháng cuối cùng à?”