• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nội dung ghi âm này là cuộc điện thoại của em và Giám đốc Giang.”

Bạch Diễn nghe đoạn đối thoại cắt ghép ồn ào kia rồi bĩu môi: “Cắt câu lấy nghĩa mới chịu cơ.”

Mạnh Đan bất lực gõ gõ bàn: “Cậu phải gọi điện cho Giám đốc Giang ở chỗ đoàn làm phim hả?”

Bạch Diễn xua tay: “Chỉ nhận điện thoại thôi, Giám đốc Giang có việc mới gọi em.”

Giám đốc Giang coi chuyện tặng phòng thí nghiệm cho cậu là chuyện quan trọng thật mà…

Mạnh Đan lướt hotsearch, thở dài ngán ngẩm: “Trên Weibo bới tường tận thông tin của Giám đốc Giang, tuy rằng đã bới sai người…”

Bạch Diễn có chất giọng rất đặc trưng, trong điện thoại lại nhắc đến “Giám đốc Giang”, cư dân mạng nhanh chóng khoanh vùng đối tượng.

“Nhận nhầm thành ai cơ?”

“Cựu Chủ tịch Giang Độ.”

Bạch Diễn khó chịu ra mặt.

“Mấy câu chuyện ‘drama tình ái’ của cựu Chủ tịch Giang Độ không thiếu, thường xuyên xuất hiện chung với tình mới mặt vênh lên tận trời.” Mạnh Đan lướt chuột, “Tuy mấy tháng nay không lộ mặt nhưng so sánh với thời gian cậu debut lại gần như khớp, internet bàn tán cậu ta bị mê hoặc đần cả người rồi.”

“Thôi ngay đề tài buồn nôn này đi ạ.” Bạch Diễn cau mày, “Chuyện này ảnh hưởng gì đến dư luận hả chị?”

“Trước mắt sẽ không ảnh hưởng gì đến tài nguyên của cậu. Giám đốc Giang đã nhúng tay đầu tư vào <Kiếm chạm rượu mơ>, nhưng e rằng hình tượng của cậu sẽ bị lung lay.” Mạnh Đan không cảm thấy áp lực lắm, “Ghi âm có thể tổng hợp ra, nội dung cuộc trò chuyện cũng không có gì quá ám muội, chúng ta làm sáng tỏ rồi để mọi thứ dần lắng xuống là được.”

Mạnh Đan vừa lướt Weibo vừa nói: “Chị sẽ liên hệ đoàn làm phim, bên họ sẽ công bố chuyện sử dụng âm nhạc… Ồ?”

“Sao vậy ạ?”

“Hotsearch và account kia biến mất rồi.”

Mạnh Đan kinh ngạc, sau đó lại nhíu mày.

Tiểu Trương không hiểu lắm, tỉnh táo mím môi: “Chẳng phải chúng ta đang muốn sự việc lắng xuống sao?”

“Muốn mọi thứ lắng xuống sau khi làm rõ ràng, vậy mới có thể để lại ấn tượng tốt trước công chúng về thông báo. Nhiệt vừa nổ ra, lập tức biến mất không còn bọt nước ngược lại sẽ khiến họ nghĩ Bạch Diễn có vấn đề.” Mạnh Đan nặng như đeo chì, “Xem ra có người đang cố tình muốn nhắm vào cậu.”

Bạch Diễn cau mày: “Chắc là Kim Túy? Khi em gọi điện thì gã cứ lảng vảng xung quanh.”

Mạnh Đan cũng cau mày theo: “Kim Túy hai năm qua luôn tìm cơ hội chuyển mình, lý do gì để gài bẫy ngáng chân cậu chứ?”

“Đại khái là muốn hẹn hò với em nhưng bị từ chối, thẹn quá hóa giận nhỉ?”

Bạch Diễn kể sơ sơ qua chuyện hôm ấy, sắc mặt Mạnh Đan không hề dễ nhìn: “Khác gì quấy rối tình dục cậu chứ.”

Bạch Diễn móc điện thoại lướt hotsearch. Account cũ và hotsearch cũ bay màu, hotsearch mới lặng lẽ trồi lên.

#Bạch Diễn chưa đánh đã khai

#Chính chủ tự bôi đen nhanh hơn cả antifan

Chậc, vẫn cứ chơi trò gấp đôi canxi mới chịu cơ…

“Chị sẽ liên hệ đoàn làm phim để họ lên tiếng về phương diện sử dụng âm nhạc trước.”

Đạo diễn, người phụ trách âm thanh và nhà sản xuất của <Kiếm chạm rượu mơ> đều thưởng thức Bạch Diễn, account kia cũng để lộ bí mật trong đoàn làm phim ra ngoài nên càng không thể làm ngơ, nhanh chóng đồng ý với đề nghị lên tiếng của Mạnh Đan, nghiêm túc thanh minh ba bài hát của Bạch Diễn được lựa chọn vì chất lượng tốt, không hề có yếu tố bên ngoài tác động.

Forward bắt đầu có lời chất vấn: “Ban đầu từ chối xong lại tiếp nhận, bài hát cũ đâu? Các người giải thích coi?”

Đoàn làm phim định phản pháo, biên tập của họ chưa làm gì thì đã có người nhanh tay đi trước.

<@Phạm Dương dương dương dương: Tôi chính là cái người kia đấy! Vểnh cái tai lên nghe cho kĩ! Vì bài hát thầy Bạch Diễn sáng tác quá hay chứ sao nữa! Quá tuyệt vời! Quá vượt thời đại! So với nó, nhạc tôi viết còn khó nghe hơn tiếng mèo cào thủy tinh! Trời đất chứng giám, tôi nào có tâm tư muốn ngang hàng với thầy Bạch! Sao lại không chọn thầy Bạch chứ!>

Quần chúng ăn dưa thấy Phạm Dương lên bài còn tưởng đây là người bị lôi lên đội nồi, điều tra kỹ lưỡng hơn mới chần chừ hỏi: “Đây là… Thủy quân hả?”

Thủy quân cũng không có kỹ năng diễn xuất xốc nổi độ này!

Phạm Dương thấy mình nói chuyện chưa đủ sức nặng, nhanh chóng add tích V và chứng thực, không thể che giấu bản thân thêm nữa.

Cư dân mạng forward đính kèm một đống chấm hỏi hoặc im lặng tuyệt đối.

Bài hát mới của Bạch Diễn thêm công năng tẩy não, tẩy não luôn cả đồng nghiệp cạnh tranh?

Cứ như vậy, cư dân mạng vô cùng mong chờ nhạc phim và kịch bản của <Kiếm chạm rượu mơ>.

Nhanh chóng có kẻ âm dương quái khí cười cợt: “Bạch Diễn bỏ bao nhiêu tiền để Phạm Dương lên tiếng thế? Lần đầu đã có thể áp người khác, có tiền thật tốt.”

Fan ánh mắt sắc như dao cạo đáp trả: “Mở to con mắt ra xem profile người ta đi nhé.”

Phạm Dương chưa tới Thiên Hoa nhậm chức, thế nhưng Giám đốc Phạm đã dành sẵn cho cậu ta một ghế và chia cổ phần rồi.

Bạch Diễn giàu cỡ nào mới mua chuộc nổi Thái tử gia Tập đoàn Thiên Hoa?

<Chung đường rồi giận giữ vì lam nhan, đây chính là chân ái!>

<Dòng dõi lá ngọc cành vàng lại chỉ yêu mến một người, tình nguyện cúi đầu trước CP này!>

<Nhìn sơ qua là hậu bối chó con trung thành, thực tế là chó săn Thái tử gia nhà tài phiệt! Mị chớt đây, ngọt quá!>

Fan như được tiếp sức, gặm cơm trắng của CP cũng sáng tác được doujinshi…

Nhân cơ hội này Hoàng Tinh Entertainment cũng phát thông báo thanh minh Bạch Diễn chỉ đơn thuần đang gọi điện cho sếp lớn báo cáo công việc, không liên quan đến lịch trình cá nhân. Đồng thời Chủ tịch Giang Độ đã từ chức, người tạm thời nắm quyền là Giang Trạm.

Bọn họ còn có lòng đính kèm bức ảnh của Giang Trạm.

Quần chúng hóng hớt hít một hơi lạnh.

Người đàn ông trong ảnh mày kiếm mắt sao, con ngươi không có độ ấm, vẻ mặt xa cách, một thân vest đen vô cùng cấm dục.

So với minh tinh trong giới còn đẹp hơn, nói là diễn viên ca sĩ mới debut cũng có người tin.

Anh đẹp trai trẻ tuổi này chính là Giám đốc của Tinh Hải?

Bá tổng trong truyện Mary Sue kìa các em!

Nhan cẩu là người đứng lên đầu tiên, điên cuồng dò hỏi Giang Trạm có muốn debut không.

Chủ yếu là vẫn là fan Bạch Diễn, tin tưởng Bạch Diễn không bán mình vì tài nguyên.

Cuối cùng là quần chúng ăn dưa: “Vậy nên không phải bao dưỡng, là yêu dương đàng hoàng chứ gì?”

Lời này bị không biết bao nhiêu kẻ coi thường.

<Tỉnh táo coi, Giám đốc Giang địa vị gì, phải kết hôn sinh con với tiểu thư đài các nào mới đúng?>

<Giám đốc Giang độc thân, Bạch Diễn cũng độc thân, em có hai chồng thì hai chồng của em đều muốn yêu đương với nhau, vậy thì em trắng tay hả?!>



Đảng nhan khống kiên trì với ý nghĩ sắc đẹp là chân ái, chăm chỉ logout không quan tâm thêm.

Chuyện này cứ như vậy kết thúc.



Bạch Diễn cười hí mắt gọi điện cho Giang Trạm: “Cảm ơn sếp Giang đã ra mặt làm sáng tỏ cho em.”

Đùng đầu ngón chân cũng biết, anh giai không cho phép thì có khướt tấm ảnh kia được lan truyền trên internet.

Dư luận về sau cũng chẳng nổi lên chút bọt nước nào nữa, bắt đầu biến thành gặm đường CP và thổi phồng nhạc của Bạch Diễn, hiển nhiên đang có người cố tình chèo kéo. Hắc liệu có thể gia tăng sự nổi tiếng, nhưng không đủ lu mờ chuyện trói chặt hình tượng Bạch Diễn với tin đồn bao dưỡng linh tinh.

Giang Trạm ở đầu bên kia chỉ “hừ” một tiếng, e rằng tâm trạng không quá ổn.

Hừ xong vẫn cảm thấy chưa đủ: “Sau này em tránh xa cái thằng Phạm Dương ấy một chút.”

Bạch Diễn nghe phát hiểu liền, hơi buồn cười: “Giám đốc Giang ghen vì fan của em ghép CP sứt mẻ hả?”

Đầu dây bên kia im lặng, sau đó cúp luôn.

Một lúc sau Giang Trạm chủ động gọi lại, giọng nói đã lấy lại bình tĩnh: “Kim Túy tôi sẽ xử lý, em ngoan ngoãn đóng phim của em là được. Nhà mới cũng trang trí xong rồi, Phương Trình sẽ đưa địa chỉ và chìa khóa cho em.”

Bạch Diễn phối hợp khích lệ: “Sếp Giang tín quá đi, lần sau em sẽ mời ngài ăn cơm.”

Giang Trạm rụt rè “ừ” một tiếng, vui vẻ cúp máy.



Bạch Diễn từ ấy không nghe được tin gì về Kim Túy nữa, như thể gã đã lui khỏi giới sủi tăm.

Sếp Giang dạo gần đây rất tích cực với chuyện chuyển nhà mới cho Bạch Diễn, nhanh chóng bảo thư ký Phương gửi chìa khóa sang, giục Bạch Diễn dọn đi luôn trong hôm nay.

Bạch Diễn tới xem qua trước đã.

Nằm trong tiểu khu cao cấp Thịnh Uyển đắt đỏ, diện tích gần 200m2, trang trí tao nhã tinh xảo, điện nước đầy đủ, ngay cả tấm rèm trắng cũng là đồ mới cứng.

Tiểu Trương lần đầu bị hơi thở của tiền đập vào mặt thế này, mắt chằm chằm liếc phòng khách rộng rãi, một mặt ao ước ghen tị.

Bạch Diễn rất hài lòng, chuyển hết vật dụng cá nhân về nhà mới, trả lại phòng thuê cũ.

Trong phòng thuê lần trước vẫn còn đủ thứ nội thất đắt tiền đã vung tay sắm, y như lời cậu từng nói với Tiểu Trương, chuyển nhà thì bỏ lại là được.

Dọn nhà xong, Bạch Diễn bắt đầu nghĩ ngợi: Tuần sau vào đoàn làm phim, cảnh quay của Phong Trản Hoa không ít, phỏng chừng sẽ không có nhiều thời gian rảnh nên cần làm gì trước thì cứ làm thôi.

Phân tích nước hoa, trải qua thời kỳ động dục…

Lọ nước hoa VOE đã giao cho nhóm trợ lý nghiên cứu được vài ngày, Bạch Diễn tính toán tới xem tiến trình họ đang làm đến đâu rồi.

Lý tưởng nhất là thành công chiết xuất được pheromone mô phỏng.

Lần động dục kế tiếp chỉ cần khóa cửa ở nhà là xong chuyện.

Bạch Diễn chưa xuống nhà thì Giang Trạm đã gọi tới: “Em có rảnh không?”

“Sếp Giang à, em nghi ngờ ngài cài phần mềm giám sát trong nhà mới đấy.”

Giang Trạm ngẩn người: “Cái gì?”

Bạch Diễn cười híp mắt: “Không có gì. Em muốn tới phòng thí nghiệm, ngài tìm em có việc hả?”

Giang Trạm đáp: “Tối nay tôi không có lịch trình.”

Bạch Diễn: “??”

Giọng Giang Trạm hơi không vui: “Tưởng em mời tôi ăn cơm?”

Bạch Diễn: “…Vâng.”

Anh giai tác phong tựa sấm rền gió cuốn…

Nếu Giang Trạm đã tự mình mở lời, Bạch Diễn nhanh chóng đổi giọng: “Vậy thì tối gặp nha ~”

Giang Trạm bên kia im lặng một lúc: “Xuống nhà.”

“Vâng?”

“Tôi đưa em tới phòng thí nghiệm.”

Bạch Diễn giật mình, nhìn ra cửa sổ thì thấy con Volvo trắng quen thuộc.

Bạch Diễn dựa lên cửa kính, nói với Giang Trạm ngồi ghế sau khẽ nhíu mày: “Giám đốc Giang lại đi ngang qua nhà em?”

Thư ký Phương ngồi ghế trước mỉm cười: “Giám đốc Giang cố ý đẩy mấy buổi xã giao…”

“Phương Trình.”

Nghe đến đây, thư ký Phương thức thời ngậm mồm.

Giang Trạm nghiêm mặt: “Chỉ là mấy buổi xã giao vô nghĩa thôi.”

Bạch Diễn mém thì phụt cười thành tiếng, cười híp cả mắt: “Vậy thì chúng ta nên tới và làm chuyện có nghĩa thôi, nhỉ?”



“Thưa cậu Bạch, vật chất phân tách được đều ở đây ạ.”

Nhóm trợ lý bất an nhìn Bạch Diễn, cư xử cẩn thận từng li từng tí một.

Bạch Diễn nhíu mày, im lặng không nói gì.

Vật chất phân tách ở dạng lỏng và dạng khí, tuyến thể sau gáy Bạch Diễn không nổi phản ứng với cái nào.

Biết trước thí nghiệm này không hề đơn giản, Bạch Diễn vẫn hơi thất vọng.

Bạch Diễn cổ vũ nhóm trợ lý: “Anh chị làm tốt lắm, cố lên nhé.”

Bọn họ nhìn nhau, mở miệng dò hỏi: “Thưa cậu Bạch, còn một chuyện nữa… Nước hoa hàng mẫu dùng sắp hết rồi ạ.”

Bạch Diễn nhíu mày, cầm lọ nước hoa lên ngửi một chút.

Một lọ dung tích nhỏ này quá ít thật.

Giang Trạm thấy Bạch Diễn không hề mang đồ bảo hộ, trực tiếp ngửi thành phẩm thí nghiệm thì đen mặt: “Quá nguy hiểm.”

Bạch Diễn quay đầu, thành khẩn nhìn anh: “Giám đốc Giang có thể cho em thêm một lọ nữa không?”

Giang Trạm đã hiểu thứ tư liệu sống Bạch Diễn muốn chiết xuất là gì, trong con ngươi lóe lên kinh ngạc rồi nhíu mày: “Em muốn dò xét phương thức điều chế mùi hương? Không ổn chút nào.”

Chưa nói đến chuyện thông qua thí nghiệm hóa sinh phân tích được gì, thủ đoạn này đã xâm phạm trắng trợn bản quyền của người điều chế nước hoa rồi. Người điều chế đồng ý dạy làm thế nào để điều chế ra mùi hương, họ không muốn phân tách thành phần kiểu này.

Bạch Diễn biết anh đang hiểu lầm thì giải thích: “Em không thăm dò thành phần điều chế, em chỉ hứng thú với vài thứ trong nước hoa thôi.”

“Thứ gì?”

Bạch Diễn lấy cớ: “Nước hoa này khi xịt lên chính em khác với khi ở trên người ngài, em hơi tò mò.”

Giang Trạm khẽ thả lỏng: “Dễ hiểu thôi. Nước hoa này điều chế riêng cho tôi, không giống với mấy loại khác.”

Bạch Diễn nhíu mày ngạc nhiên: “Điều chế riêng ạ?”

Nước hoa điều chế riêng dựa trên sở thích khách hàng, điều chỉnh để cho ra mùi hương hoàn hảo nhất theo nhu cầu của họ?

Sở thích mỗi người mỗi khác, thế nhưng mùi hương phải mang lại cảm giác giống nhau mới phải chứ nhỉ?

“Nước hoa điều chế riêng của VOE khác với nước hoa thông thường, kết hợp với mùi hương riêng hoặc mồ hôi của khách hàng.” Giang Trạm giải thích, “Nước hoa phun lên người tôi sẽ tự dung nhập thành mùi hương của riêng tôi, phản ứng với mồ hôi khi vận động rồi thay đổi mùi hương, đảm bảo dù vận động mạnh đến đâu thì mùi nước hoa cũng không bị lấn áp.”

Bạch Diễn kinh ngạc nhìn anh.

Giang Trạm chưa từng gặp ánh mắt này của cậu, khẽ nhíu mày: “Bạch Diễn?”

Bạch Diễn ngẩn ngơ mất một lúc, bối rối nặn sống mũi: “Em ổn, chỉ là lần đầu nghe tới phương pháp điều chế nước hoa này.”

“Hiện cũng chỉ VOE điều chế theo phương thức này.” Giang Trạm nhìn ánh mắt xoắn xuýt của Bạch Diễn, ho khan, “Nếu em muốn, tôi có thể đặt hàng VOE điều chế một mẫu cho riêng em.”

“Không cần.” Bạch Diễn tỉnh táo, “Giám đốc Giang cho em thêm vài lọ nước hoa là được.”

Giang Trạm nhìn một hồi, xác nhận Bạch Diễn không muốn tìm phương thức điều chế mùi hương mới thận trọng gật đầu, quay đầu dặn thư ký Phương mấy lời.



Buổi tối khi dùng bữa với Giang Trạm, Bạch Diễn cứ ngẩn ngơ như người mất hồn.

Suy nghĩ một hồi, tất thảy đều đã sáng tỏ.

Cậu từng ở nhà Giang Trạm, những thứ mang theo pheromone mô phỏng đều là đồ Giang Trạm từng sử dụng hoặc chạm qua.

Trải qua vài đêm cùng Giang Trạm ân ái trong kì động dục, liên tục mấy ngày quấn quýt lấy anh đòi hỏi, Giang Trạm tắm rửa và gội đầu không ít nhưng mùi hương không hề phai nhạt bớt.

Pheromone mô phỏng khiến cậu mê mệt không phải nước hoa, mà là chính Giang Trạm!

Nhưng từ từ.

Bạch Diễn nhăn mày. Cậu ngửi thử nước hoa trong lọ cũng cảm nhận được, dù chỉ là thoáng qua.

Đúng hơn là Giang Trạm kết hợp với nước hoa?

Bạch Diễn ngước lên, đối mặt vói Giang Trạm, khẽ gật đầu.

Cần phải thử.

Thế nhưng có chuyện gáp hơn cần làm.

Kỳ động dục tháng này sắp đến rồi.

Sau buổi biểu diễn kích động rồi lăn ra sốt dọa Giang Trạm hết hồn, khiến Giang Trạm nổi tâm tư nghiên cứu kết cấu cơ thể… Thành thật mà nói Bạch Diễn cũng hơi sợ.

Lần này cậu không thể cố chống cự. Thời kỳ động dục đến đúng ngày khai máy, ngày đầu đã nóng phừng phừng rồi lăn lộn, không thể tập trung quay phim được.

Lại phải dựa dẫm vào anh giai rồi.

Cậu chưa mở lời, Giang Trạm ngồi đối diện đã lên tiếng trước: “Em có tâm sự à?”

Bạch Diễn ngẩn người.

“Lúc ăn cơm nghĩ nhiều không tốt cho tiêu hóa.” Giang trạm đặt nĩa xuống, nghiêm túc nhìn Bạch Diễn, “Có gì ăn xong đi rồi kể với tôi.”

Bạch Diễn nhìn rồi mỉm cười.

Bữa cơm này trên danh nghĩa là cậu cảm ơn Giang Trạm chuyện căn nhà.

Kết quả lại thành kéo Giang Trạm vào mớ bòng bong trong đầu.

Bạch Diễn xốc lại tinh thần, mỉm cười chớp mắt với anh, nâng ly đáp: “Không sao đâu ạ, em chỉ suy nghĩ vẩn vơ thôi, xin lỗi ngài.”

Giang Trạm không thích cái kiểu ôm đồm hết vào người của Bạch Diễn rồi ngó lơ sự tồn tại của anh, nghĩ Bạch Diễn vẫn phiền lòng chuyện dư luận, nhịn không nổi lại nhiều lời. Bạch Diễn đã thả lỏng, Giang Trạm cũng mỉm cười theo, nâng ly lên cụng một cái.

Hai người dùng xong bữa tối, Giang Trạm im lặng ngắm Bạch Diễn nhấp từng ngụm vang đỏ. Chất lỏng màu đỏ sậm tô điểm đôi môi cậu càng thêm diễm lệ, hai gò má đỏ hây hây vì hơi nóng của cồn cũng cực kì thu hút ánh nhìn.

Giang Trạm thấy miệng khô lưỡi khô lạ kì.

Anh nhớ tới lần thân mật sau buổi biểu diễn, khi Bạch Diễn phát sốt…

Ngày hôm ấy đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng Giang Trạm. Tình trạng cơ thể Bạch Diễn thể hiện cậu không hề cảm thấy khổ sở khi làm chuyện thân mật, Giang Trạm cũng tự đi tra nhiều tư liệu, trong đó còn có mấy thứ khó nói, nhưng tựu chung lại đều chỉ ra phía sau dù có khoái cảm nhưng vẫn đau đớn khi bắt đầu, nếu không chuẩn bị tốt sẽ càng tệ hơn.

Giang Trạm học bù rất nhiều tri thức, muốn thực hành nhưng nhìn Bạch Diễn lại không dám nói ra.

Bạch Diễn đặt ly thủy tinh rỗng xuống, ngẩng đầu thấy ánh mắt xoắn xuýt của Giang Trạm thì ngạc nhiên: “Giám đốc Giang sao thế?”

Giang Trạm lỡ mồm: “Tôi đã mua gel bôi trơi rồi.”

Bạch Diễn càng ngạc nhiên hơn.

Giang Trạm: “…”

Lỡ mồm thì đành chịu, Giang Trạm hít một hơi, theo thói quen đanh giọng: “Đêm nay em có rảnh không?”

Bạch Diễn chớp chớp đôi mắt lúng liếng rồi bật cười: “Khi làm gì ngài mới có thể bỏ thói quen nghiêm mặt lúc nói chuyện?”

Giang Trạm: “…”

Giang Trạm hơi thẹn quá hóa giận, Bạch Diễn không cười nữa, ho khan một cái: “Ở bên ngài là vinh hạnh của em mà.”

Giang Trạm ngại ngùng hừ nhẹ, bối rối bồi thêm một câu: “Nếu em khó chịu, nhất định phải nói cho tôi biết.”

Bạch Diễn nghiêm túc gật đầu hứa hẹn: “Em sẽ.”

Giang Trạm đi rửa tay, thư ký Phương ngồi cách vách thò đầu sang: “Cậu Bạch biết vì sao sếp Giang căng thẳng sẽ nghiêm mặt không?”

Bạch Diễn nghiêng đầu: “Thư ký Phương biết chứ?”

“Sếp Giang vừa tiếp nhận Tinh Hải thì mới thành niên chưa được bao lâu. Tinh Hải khi ấy như nồi cháo heo vậy, cựu Giám đốc biến mất, sếp Giang kế vị lại non nớt, công ty khác gì miếng bánh ngọt ngon lành bày trên bàn? Trong đại hội cổ đông, không ít kẻ muốn bóc một miếng thịt trên người ngài ấy xuống.” Thư ký Phuong lắc đầu than thở, “Sếp Giang giỏi thì giỏi nhưng không tránh nổi căng thẳng. Để giữ bình tĩnh trong lần họp đầu tiên, ngài ấy dùng móng tay tự bấm lên tay mình, kết thúc hội nghị tay đỏ choét toàn máu.”

Bạch Diễn ngẩn ngơ.

“Sau đó cậu ruột của sếp Giang, cũng chính là ngài Thi đã dạy một chiêu, lúc nào căng thẳng cứ nghiêm mặt thì kẻ khác sẽ không đọc được suy nghĩ của ngài ấy.” Thư ký Phuong nói, “Tôi nghe cả bác quản gia kể ngài ấy trước kia đều đứng trước gương tự tập luyện ra biểu cảm không giận mà uy, mất vài tháng mới có hiệu quả.”

Thư ký Phương nói đến đây lén lút lấy điện thọi ra dí cho Bạch Diễn: “Đây là ảnh sếp Giang thời còn trẻ tôi thấy khi chạy việc cho ngài ấy.”

Bức ảnh chụp tại sân trường, vào một buổi lễ tốt nghiệp Trung học.

Giang Trạm mới thành niên đứng hàng trước, đồng phục học sinh vừa rộng vừa xấu xí cũng không che nổi vóc người cao gầy, tóc cắt ngắn theo kiểu thịnh hành thời ấy, trên mặt treo nụ cười ngây ngô, tựa hồ như đang ngượng ngùng trước ống kính.

Vẫn khuôn mặt ấy, nhưng khí chất tuyệt nhiên lại bất đồng với sếp Giang tây trang giày da, mặt lạnh như tiền của hiện tại.

Dựa theo miêu tả của thư ký Phương, Bạch Diễn có thể phần nào tưởng tượng ra một Giang Trạm đứng trước gương tự điều chỉnh biểu cảm, từng chút trở thành một con người trưởng thành.

Bạch Diễn trầm ngâm một hồi lâu, sau đó khẽ bật cười.

Cậu hiểu tính cách xoắn xuýt của anh giai từ đâu mà có rồi.

E rằng nội tâm anh giai cũng chẳng phải bá tổng gì.

Thế nhưng không còn con đường nào khác ngoài sắm vai bá tổng.

Anh đối mặt với áp lực bên ngoài, tự uốn nắn bản thân trở nên cứng cỏi, gồng gánh cả tập đoàn lẫn chuyện trong nhà.

Nội tâm của Giang Trạm so với vẻ ngoài càng thêm kiên cường, không chịu sự đồng hóa của môi trường, ở một góc nhỏ vẫn còn một Giang Trạm ngây ngô ngày ấy sót lại.

… Khác biệt hoàn toàn, không thể lộ ra ngoài.

Bạch Diễn dịu dàng vuốt ve khuôn mặt non nớt trong ảnh: “Có thể gửi bức ảnh này qua cho em chứ?”

Thư ký Phương mỉm cười: “Tất nhiên rồi, thưa cậu Bạch.”

Không uổng công anh ta lân la dò hỏi chỗ quản gia, chuẩn bị bức ảnh này, đánh thẳng vào trái tim cậu Bạch.

Thư ký Phương ôm giấc mộng một ngày sẽ được ăn cưới sếp gửi ảnh cho Bạch Diễn, nghe được Bạch Diễn nói bằng giọng ngọt ngào mềm mại: “Đã như vậy, hôm nay phải yêu thương Giám đốc Giang thật nhiều thôi.”

Tay thư ký Phương run lên, thiếu chút nữa gửi nhầm người, nở nụ cười lúng túng.

Mấy cái này anh ta không có nhu cầu nghe, xin cảm ơn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK