Cậu dựa vào thang máy, níu lấy áo vest của Giang Trạm, cọ vạt áo và ống tay áo lên vách tường, dựa theo khái niệm của mấy người mắc bệnh sạch sẽ thì nó đã bị vấy bẩn rồi.
Giang Trạm nhíu mày, định trấn an chỉ là một bộ đồ thôi nhưng lại nghe Bạch Diễn nói thêm: “Ngài mắc bệnh sạch sẽ, quần áo bẩn không thể mặc lại trên người, đưa em cầm về đi. “
Giang Trạm: “…”
Được lắm, bản lĩnh được đằng chân lân đằng đầu này lại xuất hiện, xem ra Bạch Diễn đã không còn sợ hãi nữa rồi.
Giang Trạm sớm đã quen với sự u mê của Bạch Diễn, tuy chuyện cái áo vest không nằm trong <Cô vợ bỏ trốn của bá tổng: Tôi càng muốn trốn>, anh suy nghĩ một chút, Bạch Diễn sợ hãi hẳn sẽ muốn ôm một chiếc áo của người mình thích trong lòng, thấy vật nhớ người không phải chuyện đáng trách, miễn cưỡng đồng ý.
Bạch Diễn níu chặt lấy áo vest của anh, dựng thẳng cổ áo, khiến mình ngửi được hương nước hoa càng rõ ràng hơn.
Thời niên thiếu coi trời bằng vung đưa ra yêu cầu không muốn trở thành “món hàng” mang gả ra ngoài, muốn một cuộc sống tự do tự tại.
Mọi thành tích của cậu đều vô cùng ưu tú, là Omega xuất sắc nhất trong cả gia tộc.
Nhưng cậu không có tên trên mạng internet tinh tế.
Gia tộc vừa truyền thống vừa cứng nhắc, họ cho rằng bổn phận của một Omega ưu tú chính là làm vợ hiền đứng phía sau, trước mặt người ngoài phải tao nhã và đoan trang, là một người vợ dịu dàng trong gia tộc, cũng là một người vợ dịu dàng của một Alpha nào đó.
Bạch Diễn chỉ muốn là một người bình thường trong xã hội, tự do tự tại, sống trong một gia tộc cực đoan như vậy vẫn có thể thỏa sức vui đùa.
Cậu từng nghĩ, chỉ cần làm thật tốt những yêu cầu của họ, cậu cũng có thể đưa ra yêu cầu của chính mình.
Cậu sai rồi.
Lần đầu tiên cậu muốn đi du lịch tinh tế, cha mẹ không hề nhẹ nhàng nhắc nhở, bọn họ lạnh lùng nhốt cậu vào một căn phòng kín, chỉ cung cấp đồ ăn thức uống đầy đủ.
Nhốt nguyên một tháng.
Trong không gian tối đen chật hẹp, không có thuốc ức chế, cơ thể bị kỳ động dục dày vò…
Một tháng này chính là bóng ma khó quên trong lòng Bạch Diễn.
Chuyện này cũng khiến cậu tỉnh táo lại, cậu là một Omega “xuất sắc” trong gia tộc, sắm vai một món hàng ngoan ngoãn nghe lời, là công cụ dùng để liên hôn với gia tộc khác đổi lấy lợi ích cho gia tộc mình.
Cậu cúi đầu trước họ.
Cúi đầu, nhưng không khuất phục.
Cậu thậm chí còn nỗ lực hơn xưa, bên ngoài mềm mại ngoan ngoãn, sau lưng bắt đầu lập kế hoạch thoát khỏi nanh vuốt gia tộc.
…
Bóng tối dường như khơi lại ký ức của Bạch Diễn, Bạch Diễn hiếm thấy hồi tưởng lại một chút.
Lần này bên cạnh cậu có thêm một người, mùi hương nước hoa của anh khiến cậu an tâm hơn nhiều.
Bạch Diễn cuộn tròn lại theo bản năng, để áo vest rộng trùm lên cả cơ thể bé nhỏ của cậu.
Giang Trạm đấu tranh với thiên thần và ác quỷ cả ngày, chợt quay sang nói với cậu: “Dựa vào đây.”
Bạch Diễn ngạc nhiên ngẩng lên.
Giang Trạm chỉ vào bờ vai mình, ánh mắt lại nhìn về hướng khác: “Em muốn dựa lên vai tôi còn gì?”
Trong thang máy để người khác dựa lên vai không hề giống hình tượng bá tổng chút nào, Giang Trạm hạ quyết tâm một hồi lâu mới đưa ra quyết định này.
Bạch Diễn dở khóc dở cười, không hiểu anh giai họ Giang thích nghĩ linh tinh lại trôi dạt về đâu rồi.
Cậu nghĩ một lúc, uyển chuyển từ chối: “Em không cần đâu, cảm ơn Giám đốc Giang.”
Giang Trạm nhíu mày: “Tôi cho phép.”
Bạch Diễn: “…Em không cho phép.”
Nước đổ đầu vịt – ing…
Chưa nói gì thêm, bên ngoài thang máy vang lên tiếng “lạch cạch loảng xoảng”.
Sau đó là tiếng gọi với vào: “Giám đốc Giang ơi, ngài ở trong ấy ạ?”
Giang Trạm ngẩn ra, ý thức nhân viên trực ban hẳn đã tới, đứng thẳng người đi ra cửa thang máy: “Là tôi.”
Người bên ngoài thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục gọi: “Ngài chờ chút, đợi bọn tôi cạy cửa thang máy ra đã.”
Giang Trạm nhíu mày, lùi về sau vài bước.
Bạch Diễn cũng tiến lên, mơ màng nhìn biểu cảm trên mặt Giang Trạm: “Ngài sao thế?”
Giang Trạm im lặng một chút rồi đáp: “Chỉ hơi kì quái thôi.”
Hoàng Tinh có máy phát điện dự phòng, tại sao không đổi nguồn điện cấp cho thang máy?
Người bên ngoài thao tác rất nhanh, cạy cửa thang máy bung ra.
Thang máy vừa vặn phanh lại ở khoảng cách đúng 30cm so với tầng lầu.
Nhân viên trực ban nhiệt tình muốn đỡ Giang Trạm leo lên.
Giang Trạm không nhận, tự mình nhảy xuống, đứng im một lúc rồi vươn tay về phía thang máy.
Nhân viên bảo vệ ngạc nhiên.
Trong thang máy còn có người khác?
Một cậu trai khoác trên mình áo vest size lớn ló ra, nhìn đôi tay vững vàng của Giang Trạm đang vươn ra lại nhìn độ cao 30cm, quyết định nắm tay anh đi xuống, không muốn khiến anh bẽ mặt trước mọi người.
Nhân viên nọ nhìn hành động của hai người, muốn nói gì đó thì bị đội trưởng bên cạnh vỗ vỗ nhắc nhở.
Đội trưởng đội bảo vệ liên tục xin lỗi: “Xin lỗi Giám đốc Giang, do chúng tôi làm ăn tắc trách nên để người ngoài trà trộn vào.”
Bạch Diễn kéo cổ áo lên, nghe được câu này thì nhíu mày.
Thang máy cúp điện không phải sự cố bất ngờ?
Giang Trạm dường như đã có tính toán riêng, khẽ đáp lại: “Điều tra cho rõ, sau đó báo cáo lại cho tôi.”
“Vâng ạ.”
Thư ký Phương cũng tới, nhìn Giang Trạm vẫn bình yên đứng đó mới thở phào nhẹ nhõm: “Ngài không sao là tốt rồi.”
Có thư ký Phương, hiệu suất làm việc nhanh hơn hẳn.
Bạch Diễn ở bên cạnh nghe ngóng, đại khái nguồn điện thang máy có dấu hiệu hư hại, máy móc đặt cạnh khu vực hầm gửi xe cũng có chỗ hỏng hóc vô cùng rõ ràng.
Nói cách khác, đây là cố tình sắp xếp với mục đích mưu sát.
Đội trưởng đội bảo an đổ mồ hôi lạnh, thấp giọng hỏi: “Chúng ta có cần báo cảnh sát không ạ?”
“Báo đi.” Giang Trạm đanh mặt, “Trong hai tháng ngắn ngủi xảy ra hai mầm mống tai họa liên quan đến vấn đề an toàn, bộ phận bảo vệ các anh nên tỉnh táo lại đi.”
“Mầm mống tai họa” làm cả khu này cúp điện Bạch Diễn dúi đầu mình chôn trong cổ áo vest, im không dám hó hé gì.
Cảnh sát đến tiến hành điều tra, ở lại làm nhân chứng lấy lời khai, lăn lăn lộn lộn mất một hồi lâu.
Giang Trạm không muốn lộ mặt, Hoàng Tinh lại là công tinh môi giới giải trí, thư ký Phương nhắc nhở cảnh sát giữ bí mật về chuyện này.
Lăn qua lăn lại, thư ký Phương hắng giọng nhìn Giang Trạm: “Tôi đưa ngài về nhé?”
Giang Trạm nhìn Bạch Diễn bên cạnh: “Đưa Bạch Diễn về trước.”
Thư ký Phương chú ý tới Bạch Diễn vẫn đang khoác áo vest của Giang Trạm, ban nãy gấp gáp không kịp ăn dưa, giờ thì tâm lý hóng hớt đã được dịp sôi trào.
Anh ta ho khan: “Lên xe trước đã.”
Thư ký Phương hỏi địa chỉ, lái xe tới chỗ cậu ở trước.
Bạch Diễn thoát khỏi thang máy thì cũng dần quên đi bóng ma trong lòng, nghiêng đầu nhìn Giang Trạm.
Giang Trạm nhắm mắt dựa lên ghế, trên mặt ẩn ẩn cảm xúc khó chịu.
Không giống người bình thường vui vẻ khi tai vạ qua đi, thậm chí còn mang theo cái lạnh thấu xương.
Bạch Diễn buộc ống tay áo vest ra trước ngực, muốn hỏi han vài thứ.
Nghĩ tới hành động khoác áo cho cậu trong thang máy của anh, Bạch Diễn cũng muốn quan tâm vị kim chủ trên danh nghĩa này một chút: “Giám đốc Giang có ổn không?”
“Tôi không sao.”
Giọng nói Giang Trạm vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn, ngộ ra ngữ điệu của mình không ổn lắm thì giải thích thêm: “Tôi đang suy nghĩ chút chuyện, xin lỗi em.”
Bạch Diễn nhướn mày, thấy Giang Trạm không vui nên không quấy rầy người ta thêm nữa.
Ai dính đến án mưu sát cũng khó chịu thôi.
Cậu muốn hỏi thêm về nước hoa Giang Trạm dùng, thôi để lúc khác đi.
…
Vài ngày sau, cảnh sát đã bắt được đối tượng tình nghi.
Hứa Mỗ là con nghiện cờ bạc, tự khai mình chơi cổ phiếu Tinh Hải thua lỗ, nổi máu điên lên, đã làm phải làm đến cùng, muốn giết chết Giám đốc Tinh Hải là Giang Trạm.
Về phần ai cung cấp cho gã lịch trực bộ phận bảo an, Hứa Mỗ không khai ra, chỉ nói mình say rượu nóng máu, đúng lúc không đụng phải nhân viên trực ban.
Hiển nhiên có kẻ đứng sau giật dây Hứa Mỗ, cảnh sát tiếp tục điều tra cũng không truy được manh mối.
Giang Trạm bắt đầu chỉnh đốn bộ phận bảo an.
Hoàng Tinh là công ty giải trí, không ít người ở lại tăng ca buổi tối, nhân viên bảo vệ trực đêm không nên lười biếng.
Xử lý xong thì cũng là chuyện của ba ngày sau.
Giang Trạm vừa về đến nhà thì gặp Giang Độ ngồi trên ghế sofa, quản gia đứng cạnh.
Giang Độ thấy Giang Trạm trở về thì đứng lên, đi tới chỗ anh, biểu cảm trên khuôn mặt không hổ thẹn thì cũng là sợ hãi.
Giang Trạm lạnh lùng bước vào, đưa áo vest cho quản gia đang chờ, coi Giang Độ như không khí.
Giang Độ cắn răng, cúi đầu bám theo Giang Trạm: “Anh à, xin lỗi…”
Giang Trạm liếc gã một cái.
“Em không biết họ đã điên tới mức ấy rồi.” Mặt Giang Độ trắng bệch, “Em cứ nghĩ họ chỉ muốn vài chức vị để kiếm tiền, đều là người nhà nên không sao cả…”
Giang Trạm uống một hớp nước ấm, âm thanh vừa vững vừa lạnh lùng: “Hoàng Tinh là sản nghiệp nhà họ Giang, cậu và ai là người nhà?”
Giang Độ mặt càng trắng hơn, giọng run rẩy: “Em xin lỗi…”
“Bọn họ muốn tôi chết đi, nhà họ Giang sẽ rơi vào tay cậu.” Giang Trạm đặt ly sứ lên khay, “Họ Giang trong tay cậu, sợ rằng sẽ không còn là họ Giang nữa.”
Lời nói sắc như dao cạo, Giang Độ không thể phản bác.
Gã sớm đã biết mình không thuộc về nơi ấy, không muốn nhọc nhằn đi quản chuyện công ty.
Làm một công tử bột tự do thì sao?
Quan hệ giữa hắn và Giang Trạm, Giang Hoán không tồi, chưa bao giờ muốn đẩy Giang Trạm vào chỗ chết.
Nghĩ tới đây, trán Giang Độ đổ đầy mồ hôi lạnh, muốn quay ngược quá khứ bóp chết bản thân ngu dốt ngày ấy.
Hai chân run rẩy, Giang Độ gần như sắp quỳ trên mặt đất, cúi đầu hối hận: “Anh đánh em đi.”
Giang Trạm chỉ im lặng nhìn gã, mệt mỏi bóp trán: “Đánh cậu bẩn tay.”
Giang Độ cắn răng, tự tát mình một cái.
Tay run nhưng lại không hề do dự hạ xuống đánh chính mình, đau đến mức chảy nước mắt.
Quản gia bên cạnh cũng phải sợ hãi, theo bản năng muốn can ngăn, mấp máy môi rồi lại thôi.
Lần này Giang Trạm suýt thì mất mạng, người trong nhà không ai là không sốt sắng.
Quản gia cả đời phục vụ nhà họ Giang, nhìn con cháu nhà họ Giang lớn lên, ai ông cũng quan tâm, thế nhưng ông biết, dù Giang Độ có đau đớn khó chịu thế nào cũng cần phải đươc giáo huấn, không ăn trái đắng không biết tương lai sẽ còn gây ra chuyện gì nữa.
“Chát!”
“Chát!”
Qua một lúc lâu, Giang Trạm nhìn Giang Độ tự vả mình sưng vù má, cụp mắt nói: “Cậu báo cảnh sát chưa?”
Giang Độ dừng tay, má sưng nên nói cũng nghe không rõ: “Rồi ạ.”
Sắc mặt Giang Trạm dần dịu đi: “Coi như chưa ngốc đến mức quên đường về nhà. Được rồi, lăn ra chỗ khác đi.”
Giang Độ mở to mắt, hàng lệ mặn chát chảy xuống gò má sưng tấy, đau đến mím môi, nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Cảm ơn anh trai.”
Giang Trạm nhìn quản gia.
Quản gia nhanh chóng đi tìm hòm thuốc.
Chờ tới lúc quản gia quay lại, Giang Trạm đã lên nhà nghỉ ngơi, Giang Độ dùng khăn giấy lau nước mắt, xuýt xoa vì đau đớn.
“Cậu Tứ à, để tôi làm cho.”
Quản gia lấy khăn ấm lau mặt cho Giang Độ, thoa thuốc giảm sưng tấy lên.
Giang Độ hít một hơi: “Đau quá…”
“Tự đánh mình còn dùng sức như vậy.” Quản gia cũng đau lòng, nhịn không được quan tâm, “Giám đốc Giang mạnh miệng dễ mềm lòng, sao lại đánh mạnh thế?”
Giang Độ im lặng, nở nụ cười méo xẹo: “Anh ấy chỉ không bộc lộ ra mặt thôi, cháu biết anh ấy đang tức điên lên rồi.”
“Giận cũng đúng.” Quản gia nghĩ lại cũng thấy sợ, thở dài nhìn Giang Độ đang cúi đầu, khuyên thêm mấy câu, “Ngài cũng đừng oán hận Giám đốc Giang, Giám đốc Giang cũng chỉ hận rèn sắt không thành thép thôi. Từng ấy năm một mình gồng gánh Tinh Hải, áp lực đè lên không hề nhẹ.”
“Cháu biết mà.” Giang Độ thì thầm, “Cháu không oán trách gì đâu.”
Chỉ oán trách mình không biết điều, không biết phải trái.
Quản gia lớn tuổi nhìn ba đứa bé cùng nhau lớn lên, chỉ sợ bọn họ giống đám con cháu nhà giàu đánh nhau vỡ đầu vì tranh quyền thừa kế tài sản.
Họ Giang hai đời trước có thể giàu có hơn hiện tại, cũng vì ông nội Giang Trạm và cha Giang Trạm đấu đá lẫn nhau, dẫn tới nguyên khí đại thương, kẻ ngoài cuộc nhân cơ hội xông vào, không ít chi họ trở mặt thành thù, nội bộ Tinh Hải cũng tồn tại không ít tai họa ngầm.
Giang Trạm tuổi còn trẻ khi mới nắm quyền, ngoảnh lại là một đàn sói hung hãn rình rập, mỗi bước đi đều tràn ngập nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, quản gia thở dài, vỗ vỗ vai Giang Độ: “Cậu Tứ lâu lắm mới về nhà, phòng ngày nào cũng có người dọn dẹp quét tước, ở nhà vài hôm nghỉ ngơi nhiều một chút đi. Sinh nhật ngài Giang sắp tới rồi, đúng lúc có thể ở lại giúp đỡ.”
…
“Sinh nhật?”
Bạch Diễn ngạc nhiên, đối diện là Giang Trạm nghiêm túc.
Cậu đang tập nhảy thì có người gọi vào văn phòng, còn tưởng có chuyện gì quan trọng, thì ra muốn mời cậu tới dự tiệc sinh nhật.
“Giám đốc Giang à, trong hợp đồng bao dưỡng không phải có điều khoản giữ bí mật sao?”
Bạch Diễn nghiêng đầu.
Cậu vừa ra khỏi phòng tập, hai má ướt át có mồ hôi nhỏ giọt, xung quanh cổ áo phông đen ướt dính lên làn da, phác họa đường cong mềm mại.
Giang Trạm ngửi được một mùi hương thảo nồng vô cùng. Anh ngẩng lên nhìn Bạch Diễn rồi lại nhanh chóng cúi đầu, vô cùng đứng đắn: “Em cần hấp thụ nhiều ánh sáng hơn, mời em tới không chỉ đơn thuần làm khách, mà là muốn em đứng lên biểu diễn đàn dương cầm.”
Tiệc sinh nhật không chỉ vì cá nhân, cũng coi như bắn tín hiệu Hoàng Tinh đã vững vàng trở lại sau biến cố, khách mời bao gồm cả giới thượng lưu kinh doanh và cánh truyền thông.
Tinh Hải là đầu rồng kinh tế, sinh nhật Giám đốc tập đoàn cũng là sự kiện nóng nhất.
Bạch Diễn khẽ nhíu mày: “Em nghe nói ngài Thi Bá Thương là cậu ruột Giám đốc Giang, sự kiện quan trọng như vậy để em lên sân khấu có ổn không?”
“Cậu của tôi sẽ không để bụng.”
Bạch Diễn khoanh tay, sau đó đẩy trả lại thiệp vàng: “Xin lỗi ngài, em từ chối.”
Giang Trạm ngẩn người ngẩng lên, trong đáy mắt ánh lên sự kinh ngạc.
Anh không ngờ Bạch Diễn sẽ từ chối thẳng thừng như vậy.
Mấy ngày nay ai cũng ân cần hỏi thăm nhà họ Giang, lo lắng anh vì sự kiện kia sinh ra bóng ma tâm lý.
Giang Trạm ổn, anh ngược lại quan tâm tới Bạch Diễn hơn.
Thang máy tối đen, không một tiếng động khiến cậu run lên vì sợ, bọn họ còn thiếu chút nữa bỏ mình, ai mà không sợ hãi?
Bạch Diễn bên ngoài ngông cuồng cứng rắn, trong lòng chắc chắn đã nhũn ra thành em bé đáng thương đang khóc nhè.
Dựa trên tinh thần quan tâm cấp dưới, đồng thời cũng tạo cơ hội cho nghệ sĩ nhà mình được hấp thụ nhiều ánh sáng hơn, Giang Trạm mới quyết định mời cậu tới biểu diễn.
… Chắc chắn không phải vì mấy hôm nay Bạch Diễn không tìm anh, gặp nhau còn bơ đẹp anh đâu.
Giang Trạm tưởng tượng ra hình ảnh Bạch Diễn hạnh phúc nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường, thậm chí còn muốn nhào lên hôn anh, nghĩ đến mức đã viết ra xong kịch bản từ chối ra sao nếu như cậu tự dưng muốn “ấy ấy”, thế nhưng Bạch Diễn lại từ chối.
Đến cả Giang Trạm cũng phải khó xử.
Dựa theo cuốn <Cô vợ bỏ trốn của bá tổng: Tôi càng muốn trốn>, Bạch Diễn từ chối vì cậu không vui vẻ.
Thế nhưng khi Giang Trạm nhìn cậu, hình như không đúng lắm.
Bạch Diễn không để ý sờ sờ lên tai nghe, trên mặt không hề có miếng hờn dỗi nào, tay còn gõ gõ theo nhịp, vô cùng tự do tự tại, không hề giống cái người nền nã đoan trang khi đứng ngoài cửa phòng Chủ tịch.
Mùi hương thảo trong không khí cũng nhảy nhót theo tâm trạng Bạch Diễn, Giang Trạm cảm thấy hình như sau khi từ chối xong cậu còn vui vẻ hơn.
Giang Trạm ngừng lại một lúc, sau đó lên tiếng hỏi: “Em chắc chưa? Bỏ qua cũng đừng hối hận.”
Miệng lưỡi hung ác, nhưng tại sao Bạch Diễn lại thấy anh giai này có chút oan ức.
Cậu muốn cười lắm nhưng vẫn nhịn được, nhướn mày đáp: “Chắc chắn.”
Thiệp mời Thi Bá Thương gửi sang vẫn đang ở nhà đấy thây…
Giang Trạm im lặng trong chốc lát.
“Hết chuyện để nói thì em xin phép đi trước.” Bạch Diễn nghĩ đến lớp học nhảy của mình, “Chào sếp Giang nhé.”
Giang Trạm gật đầu, ánh mắt lại dõi theo Bạch Diễn tới khi cậu ra ngoài, chờ người đi khuất mới nhìn đi chỗ khác, không biết phải làm sao với tấm thiệp trên bàn.
Kiến thức của anh trong lĩnh vực tình cảm chỉ gói gọn trong cuốn ngôn tình máu chó kia, thế nhưng anh nhìn không vừa mắt tình tiết cường thủ hào đoạt của nó.
Nếu như Bạch Diễn mang tâm trạng khác không nói, cậu hình như đang rất vui vẻ.
Đúng lúc thư ký Phương đẩy cửa tiến vào: “Thưa Giám đốc Giang, thiệp mời đã phát xong hết rồi ạ.”
Giang Trạm gật đầu, tự dưng bật ra: “Nếu có một người thích cậu từ lâu, cậu tặng quà nhưng người ấy không muốn nhận, cậu nghĩ nguyên nhân do đâu?”
Thư ký Phương hơi giật mình: “Chắc do tôi làm cô ấy giận nhỉ?”
Giang Trạm nhíu mày: “Em ấy không giận.”
Thư ký Phương đang đi dọc hành lang thì gặp Bạch Diễn, nghe Giang Trạm kể, trong đã đầu vẽ lên tình tiết đầy đủ, khụ khụ hai cái: “Chắc là xấu hổ đấy.”
Giang Trạm ngơ ngác.
Xấu hổ?
Ừ thì… Nghe cũng có lý ra phết.
Nhưng cái người quấn lấy anh, cưỡi cặp đào mật lên người anh mấy đêm kia cũng biết xấu hổ là gì hả?
Giang Trạm bán tín bán nghi, thế nhưng không nghĩ ra lý do nào phù hợp hơn.
Giang Trạm có lòng muốn cho cậu cơ hội tiếp xúc truyền thông, nếu Bạch Diễn đã không muốn, anh sẽ gửi tin nhắn cho Mạnh Đan, nhắc Mạnh Đan lựa chọn tài nguyên thích hợp cho cậu từ những thứ công ty hiện có.
Gì cũng được, anh sẽ phê duyệt hết.
Tin vừa gửi đi, cửa văn phòng bị gõ hai cái, ngoài cửa là giọng nói mềm mại lễ phép của Bạch Diễn: “Em có thể vào không?”
Giang Trạm ngẩn người, còn tưởng Bạch Diễn đã suy nghĩ lại, trầm giọng đáp: “Vào đi.”
Bạch Diễn đẩy cửa, gật đầu chào hỏi thư ký Phương, chớp chớp mắt với Giang Trạm: “Em có chuyện quên chưa hỏi.”
“Chuyện gì?”
“Em muốn biết…” Bạch Diễn tiến tới bàn làm việc, tay chống lên bàn nhào tới chỗ Giang Trạm, hít một hơi rồi nháy mắt, “Nước hoa ngài dùng là loại nào thế?”
Giang Trạm đang yên đang lành bị người ta nhào tới, trong khoang mũi nháy mắt ngập tràn mùi hương thảo, hơi cứng lại mất tự nhiên đẩy ghế về sau, thẹn thùng đáp: “Đây là văn phòng.”
Bạch Diễn đứng thẳng dậy, cười tươi như hoa nhìn anh.
Giang Trạm không hiểu Bạch Diễn tò mò cái này làm gì, cũng chẳng phải bí mật gì quan trọng: “Nước hoa VOE điều chế riêng.”
Đúng là hàng điều chế riêng thật.
Bạch Diễn không quá bất ngờ.
Bạch Diễn đưa tay lên ngửi một cái, tiếp tục nói: “Giám đốc Giang có thể cho em một lọ không?”
Giang Trạm vẫn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, mờ mịt hỏi: “Em muốn nước hoa làm gì?”
Bạch Diễn không thể nói mình muốn thí nghiệm thử chuyện thay thế pheromone mô phỏng, thuận miệng tìm lý do: “Em ngửi thấy trên người ngài, thấy thích nên muốn một lọ đặt trong nhà.”
Thế giới của cậu vì sự tồn tại của pheromone nên phải cẩn thận trong việc sử dụng nước hoa và các loại nhang, nhưng thể chất của người thế giới này không giống thế, cũng không thể biết ai mẫn cảm dị ứng với mùi hương nào.
Dù tiêm thuốc ức chế, trên cơ thể Alpha và Omega vẫn có pheromone nhàn nhạt.
Pheromone thân thuộc khiến cơ thể sản sinh cảm giác an toàn, khuyến nghị Omega không nên sử dụng nước hoa.
Thế giới này chỉ có nam và nữ, nước hoa cũng chỉ là thứ tô điểm nên cực kì phổ biến, Hoàng Tinh Entertainment không thiếu người xịt nước hoa che đi mùi mồ hôi của cơ thể.
Chắc chỉ có thư ký Phương ngại Giang Trạm mắc bệnh sạch sẽ nên không xịt nước hoa.
Anh ta lại đi xách trên người một đống chai xịt khử mùi.
Bạch Diễn nhìn Giang Trạm, không chắc chắn chuyện Giang Trạm sẽ cho cậu mẫu nước hoa. Nước hoa điều chế riêng, e rằng sẽ không cho người ngoài.
Giang Trạm vẫn ngồi đó, trên gương mặt đẹp trai kia lại nổi vệt ửng đỏ khó nhận ra.
Anh ho khan một tiếng, đanh mặt đáp: “Giờ là ban ngày ban mặt, lại còn đang ở công ty, sao em lại nói chuyện theo cái kiểu ấy?”
Bạch Diễn:?
Tôi đã làm gì sai?
“Nếu em thích…” Giang Trạm nói tới đây thì không biết đã suy nghĩ vẩn vơ thêm thứ gì rồi, nâng tay phải lên che mặt rồi ho khan chống chế, “Về nhà tôi sẽ nhắn tin cho em.”