Giang Trạm đứng dậy, men theo tiếng kèn harmonica mà đi, nhìn xung quanh rồi ngẩng lên.
Bên trên cây phong cao lớn là Bạch Diễn đang dựa vào chạc cây vững chãi, trong tay nâng một chiếc harmonica, nhắm mắt nghiêm túc thổi.
Bạch Diễn thổi xong khúc nhạc, cúi đầu vẫy vẫy tay với Giang Trạm.
Giang Trạm đanh mặt: “Xuống đi.”
Bạch Diễn nhẹ nhàng nhảy xuống.
Giang Trạm im lặng thu lại bản năng muốn tiến lên đỡ người.
“Đã đồng ý viết một khúc cho phu nhân rồi.” Bạch Diễn cất kèn harmonica vào túi, lễ phép nói, “Khúc đã dâng lên, không quấy Giám đốc Giang nữa.”
Giang Trạm dùng ánh mắt nặng nề nhìn Bạch Diễn, thấy Bạch Diễn xoay người tính rời đi thì gọi với lại: “Từ từ.”
Bạch Diễn nhíu mày quay đầu: “Giám đốc Giang còn gì muốn dặn dò?”
“Em chờ đấy.”
Giang Trạm xoay người về phía bia mộ, ngồi xổm nói thêm vài câu rồi đứng dậy: “Cùng nhau về.”
Bạch Diễn cau mày: “Em có thể tự về.”
“Rất ít xe qua lại nghĩa trang Tây Sơn.” Giang Trạm nhìn cậu, “Tiện đường thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Bạch Diễn nhìn vẻ mặt Giang Trạm. Giang Trạm hiện tại xa cách y như lúc mới quen, thu liễm rất tốt, không nhìn ra nổi anh đang nghĩ gì.
Bạch Diễn nghĩ một lúc mới gật đầu: “Làm phiền Giám đốc Giang rồi.”
Tài xế lái xe tới, nhìn Bạch Diễn thì ngẩn người, sau đó lại nhìn Giang Trạm.
Giang Trạm mở cửa bước lên, chờ Bạch Diễn an tọa mới dặn dò: “Về thôi.”
Phong cảnh xẹt qua ô cửa kính, Bạch Diễn dựa vào ghế sau, mắt nhịn không được nhìn sườn mặt Giang Trạm.
Giang Trạm đang nhìn về phía trước bỗng nhiên mở miệng: “Nhìn cái gì?”
Bạch Diễn thấy Giang Trạm cứ sai sai, ngẩn người tằng hắng: “Giám đốc Giang nhìn không tệ.”
Giang Trạm quay đầu nhìn cậu: “Hai ngày vừa rồi tôi ngủ không nổi.”
Bạch Diễn chột dạ ho khan hai tiếng, thành khẩn đáp: “Xin Giám đốc Giang hãy chú ý nghỉ ngơi.”
Giang Trạm chỉ hừ nhẹ.
Bạch Diễn suy nghĩ một chút. Đàn ông thất tình không thể chọc vào, thức thời im lặng thì hơn.
Cậu lấy điện thoại ra, một túi văn kiện đưa tới trước mặt.
Bạch Diễn ngẩn người: “Đây là cái gì?”
Mở lớp bên ngoài ra, bên trong là bản hợp đồng bao dưỡng, bên dưới là chữ ký xấu như mèo mửa xiên xiên xẹo xẹo của cậu.
Chính là hợp đồng kí ngày trước với Giang Trạm.
Sau khi ngả bài với Giang Trạm cậu mang nó tới, đặt trước mặt Giang Trạm nói rõ quan điểm.
Giang Trạm có ý gì?
Giang Trạm nhìn về phía trước, khẽ nói: “Hợp đồng chỗ tôi đã xé bỏ, trả lại cái này cho em, quan hệ bao dưỡng giữa chúng ta kết thúc từ đây.”
Bạch Diễn nhíu mày.
Thư ký Phương ghế trước ló ra nửa cái đầu, tri kỉ đưa ra một máy cắt giấy mini: “Thưa cậu Bạch.”
Bạch Diễn chớp mắt mấy cái, dở khóc dở cười: Anh giai à, sao anh không chịu hiểu mấy chuyện quan trọng hơn nhanh như vậy?
Giang Trạm đã bước ra khỏi vũng bùn, Bạch Diễn cũng buông xuôi, nhét bản hợp đồng bao dưỡng vào máy cắt giấy, tận mắt nhìn nó thành mảnh vụn không thể khôi phục: “Chúc mừng sếp lớn thoát khỏi tên cặn bã chính hiệu, chúc ngài sớm tìm được tình yêu đích thực.”
Giang Trạm nhìn cậu, mắt lóe lên: “Ai bảo thế?”
Bạch Diễn ngẩn tò te.
“Quan hệ bao dưỡng kết thúc, chúng ta là hai tên độc thân không hề liên quan gì đến nhau.” Giang Trạm nhìn cậu, giọng trầm không nhanh không chậm đáp, “Hai người như vậy sẽ phát sinh thứ gì?”
Bạch Diễn thấy không ổn: “Đường ai nấy đi, mỗi người một hướng.”
Giang Trạm không quan tâm Bạch Diễn đang ám chỉ gì, tiếp tục nói: “Khi có ấn tượng tốt về nhau, có thể tiến hành theo đuổi.”
Bạch Diễn há hốc mồm, kinh ngạc nhìn anh.
“Thời điểm mẹ qua đời là lúc khó khăn nhất, khi Tinh Hải lâm nguy cũng đã trải qua, hiện tại chỉ là bước khởi đầu.” Ánh mắt Giang Trạm nhìn đi chỗ khác, khẽ đáp, “Quá sớm để buông tay.”
Bạch Diễn lại ngẩn người.
“Trước kia anh mơ mộng quá đáng, sau này anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ cho tâm trạng của em, ý muốn của em.” Giang Trạm mím môi, tay nắm chặt, “Vậy nên… Em có thể cho anh một cơ hội không Bạch Diễn?”
Nói xong lời cuối, Giang Trạm cũng im bặt.
Bạch Diễn hoàn hồn, trước ngực giống như có đá tảng đè nặng, nhíu mày vỗ vỗ ngực khuyên can: “Với điều kiện của ngài, dạng người gì không có chứ? Sao cứ phải lãng phí tâm tư lên người không thích ngài?”
“Không thích?”
Giang Trạm móc điện thoại, một đoạn ghi âm vô cùng rõ ràng phát ra.
“Em thừa nhận mình có tình cảm với anh ấy, em không ngại nói chuyện yêu đương…”
Khóe miệng Bạch Diễn giật giật, lườm thư ký Phương cháy mắt.
Thư ký Phương núp sau ghế ô tô, tự coi như mình mù.
Bạch Diễn xoa xoa mi tâm. Cậu và anh giai thư ký nói chuyện một tràng, anh giai sếp lớn sao chỉ nghe lọt mình câu này vậy?
“Giám dốc Giang nếu đã nghe kĩ đoạn ghi âm kia, câu tiếp theo hẳn ngài cũng nghe rõ rồi chứ? Em có thể cùng anh nói chuyện yêu đương, nhưng kết hôn lại là câu chuyện hoàn toàn khác.”
Giang Trạm im lặng một hồi, mãi mới nhỏ giọng đáp lại: “Em không muốn kết hôn thì thôi, chỉ cần chúng ta…”
“Em không có ý này.” Bạch Diễn thẳng thắn, “Như Giám đốc Giang thấy, em có rất nhiều bí mật không muốn ai biết. Em đồng ý chuyện yêu đương vì nó trong khoảng cách có thể chấp nhận, một khi chúng ta trở thành người kề bên gối, kết hôn hay không thì bí mật em che dấu cũng bại lộ với anh.”
Giang Trạm nặng nề nhìn cậu: “Em ám chỉ kỹ thuật tiên tiến không rõ nguồn gốc?”
Bạch Diễn không phủ nhận: “Không chỉ có vậy.”
“Nếu như… Liệu em có thể tin anh một lần không?” Giang Trạm căng thẳng, “Em không muốn, anh sẽ không hỏi bất kì bí mật gì của em, nếu em đồng ý chia sẻ, sẽ không có kẻ thứ ba nào nghe được.”
Bạch Diễn mím môi, tính há mồm nói thì Giang Trạm tiếp lời.
“Bạch Diễn à, em luôn giữ thói quen tự mình giải quyết mọi vấn đề.”
Bạch Diễn ngơ ngác, mặt lạnh hẳn đi.
Giang Trạm vội thu liễm: “Xin lỗi em!”
Anh ngẩng lên: “Thứ anh muốn nói… Bạch Diễn, xin hãy cho anh một cơ hội. Em có thể không cần dựa vào anh, xin hãy để anh có cơ hội được sánh bước bên em.”
Bạch Diễn im lặng một hồi: “Anh suy nghĩ đơn thuần, em lại cân nhắc đến rất nhiều thứ, suy nghĩ vô cùng phức tạp là đằng khác. Em sẽ nghĩ cho bản thân đầu tiên, dù trao cơ hội thì chưa chắc đã chấp nhận anh.”
Bạch Diễn ngẩng lên đối diện với Giang Trạm: “Nếu xem tình yêu và hôn nhân như đầu tư, đầu tư vào em chính là hạng mục lãng phí nhất.”
Sắc mặt Giang Trạm dịu đi, nhìn về phía trước, khôi phục trạng thái bình tĩnh: “Anh chưa bao giờ lấy trái tim của mình đi đầu tư.”
….
Bạch Diễn xuống xe cũng chưa đồng ý bất kì điều gì.
Cậu bật đèn, dựa lên ghế salon, tâm trạng rối như tơ vò.
Lâu lắm rồi mới cảm nhận được sự nôn nóng này.
Bạch Diễn im lặng điểm qua danh sách các protein, tự thôi thúc chính mình mau bình tĩnh.
Bình tĩnh rồi, nhớ lại cuộc trò chuyện với Giang Trạm, Bạch Diễn tự dưng cảm thấy vui vẻ.
Tại sao cậu lại sinh ra cảm giác trông mong vào Giang Trạm nhỉ?
Tại thế giới kia, tâm trí Bạch Diễn quá nửa đều dồn vào tranh đấu với gia tộc, không có thời gian nghĩ đến yêu đương – huống hồ Omega xuất thân quý tộc cũng chả có cơ hội yêu đương gì.
Giá trị của họ là ở các mối liên hôn, chỉ cần pheromone xứng đôi là đủ.
Yêu đương ấy à…
Bạch Diễn gối đầu lên cánh tay, chậm rãi lẩm bẩm hai chữ này.
Keng ~
Điện thoại sáng lên.
Tin nhắn từ Square World.
<Một đàn cò trắng: … Anh bị trộm điện thoại à?>
Bạch Diễn một lần nữa định vị lại nơi Square World đang sử dụng account, địa chỉ IP là nhà họ Giang.
<Một đàn cò trắng: …>
<Một đàn cò trắng: Sếp lớn à, anh đang muốn em chỉ anh nên theo đuổi em thế nào hả?>
<Một đàn cò trắng: Chúc quý ngài chia tay vui vẻ.>
Bạch Diễn đặt điện thoại xuống, hơi cạn lời lăn lộn trên giường.
Đây là bước đi cậu không ngờ tới.
Bạch Diễn nghĩ một lúc, khóe môi khẽ cong lên rồi cầm điện thoại.
<Một đàn cò trắng: Đã thế thì để em cho một biện pháp hay ho nhé. Bạn trai anh thích lái xe lắm, anh đưa xe của anh cho người ta đi hóng gió, đảm bảo có thể rút ngắn khoảng cách.>
Đặt điện thoại qua một bên, Bạch Diễn ngửa đầu nhìn trần nhà, im lặng một chút rồi chạm lên khóe môi.
Cong lên.
Cậu đang cười.
Bạch Diễn chầm chậm thả tay, má gối lên khuỷu tay nhớ về những lần họ ở cùng nhau.
Kì diệu ghê, cảm giác buồn bực mấy ngày vừa rồi biến mất rồi.
Bạch Diễn trở mình ngáp một cái, chìm vào giấc ngủ ngon lành.
…
Bạch Diễn không ngờ Giang Trạm lại ra tay nhanh vậy.
Kết thúc buổi quay hôm sau, có một chiếc Rolls Royce đen bóng đậu trước cổng phim trường.
Vi Thốn và Tần Hốt như cũ mạnh ai người nấy đi, theo sau là một dàn trợ lý, Bạch Diễn chẳng có ai đi theo thong dong đi về phía bãi đậu xe.
Cậu tiến tới chỗ chiếc Roll Royce, cửa xe hạ xuống, lộ ra gò má Giang Trạm: “Lên xe.”
Bạch Diễn kinh ngạc nhìn anh: “Sếp Giang?”
Giang Trạm làm động tác mời.
Bạch Diễn nheo mắt, nhắn cho Tiểu Trương mình tự về, không ngại ngùng trèo lên: “Mua xe mới lãng phí quá.”
Phim kiếm hiệp quay ngoại cảnh nhiều, hiện đang là mùa thu đúng dịp lá phong và lá bạch quả vàng ruộm đẹp mắt, đạo diễn Khâu tranh thủ quay hết ngoại cảnh từ sớm.
Vài ngày này ngoại cảnh đều quay ở rìa vách núi, đường khó đi, xóc xóc nảy nảy.
Sắc mặt Giang Trạm không ổn lắm, giúp Bạch Diễn thắt chặt dây an toàn: “Xe tặng cho em.”
Bạch Diễn hơi giật mình. Cậu chỉ nhớ lại hôm Giang Trạm ngồi xe cậu lái xong mặt xanh lét cấm tiệt không cho cậu đụng vào vô lăng nên trêu tí thôi, ai ngờ anh làm thật.
“Tưởng anh cho em lái?”
“Đường núi để anh cầm lái, đến đại lộ Tấn Giang nhường em.” Giang Trạm nghiêm mặt, cố gắng bình tĩnh, “Tốc độ khóa ở 40km/h.”
Bạch Diễn từng thấy quảng cáo xe trên internet, nghe qua chức năng “khóa tốc độ” thần kì có thể khóa tốc độ theo ý muốn.
Bạch Diễn: “40km/h? Khác gì bò trên đường?”
“Đại lộ Tấn Giang giới hạn thế.” Giang Trạm hít một hơi, “Thi lấy bằng đi đã, anh cho em đi đủ.”
Bạch Diễn nhíu mày, hệ thống AI xâm nhập nhanh chóng tìm ra chế độ khóa tốc độ.
Chương trình này không đỡ nổi một đòn. Hệ thống AI chưa kịp bẻ khóa, Giang Trạm nói tiếp: “Thi bằng lái ở Hải Thị khá khắt khe, em là người công chúng nên càng không tiện. Họ Giang có khu luyện tập riêng, muốn nâng cao tay lái cũng được, có luôn huấn luyện viên hỗ trợ thi lấy bằng.”
Bạch Diễn nghe là hiểu ý Giang Trạm, giận dỗi từ bỏ: “Đi thì đi.”
Tốc độ hạn chế, Bạch Diễn vẫn cảm nhận được niềm vui khi cầm lái.
Tốc độ kích thích hormone, làm cho cậu vui vẻ phấn chấn hẳn.
Xe rời khỏi đại lộ Tấn Giang, Bạch Diễn dừng lại, trong xe ngập tràn mùi hương thảo.
Mặt Giang Trạm hơi tái, Bạch Diễn dừng xe mới dám thở ra, buông tay khỏi dây an toàn.
Sự vui vẻ trên gương mặt Bạch Diễn chưa vơi, nhìn Giang Trạm thì nhịn không nổi bật cười: “Sếp Giang nên hiểu, sánh bước bên em thì đời còn dài lắm.”
Giang Trạm nhìn cậu, day day hai bên thái dương, mím môi đáp: “Anh sẽ cố… Em cũng phải đồng ý không được tăng tốc ở quãng đường nguy hiểm.”
Bạch Diễn nhường ghế lái cho Giang Trạm, bản thân thì ngồi ở ghế sau, cười tủm tỉm: “Cái này thì chưa chắc.”
Giang Trạm ngồi mất một lúc ở ghế lái, lái xe đến nhà hàng trên biển lần trước.
“Lần trước bị gián đoạn, lần này bù đắp cho em.”
Giang Trạm đã đặt bàn ở chỗ cũ, đưa thực đơn cho Bạch Diễn.
Bạch Diễn hứng thú chống tay lên cằm: “Sếp Giang có lòng ghê.”
Giang Trạm ho khan, hơi bối rối nới cà vạt: “Em vui là được.”
Không có thư ký Phương đóng vai bóng đèn, không có việc tại công ty, chỉ có hai người im lặng dùng bữa, ăn xong thì Giang Trạm đưa Bạch Diễn về nhà.
Dừng xe dưới bãi đỗ, Giang Trạm đứng ở cửa thang máy nhìn Bạch Diễn: “Chìa khóa của em.”
Bạch Diễn nhìn Giang Trạm, khẽ nhíu mày: “Cảm ơn sếp Giang.”
Giang Trạm mím mím môi rồi chủ động mở lời: “Có thể mời anh lên ngồi một lúc không?”
Bạch Diễn nghiêng đầu nhìn anh, khẽ mỉm cười: “Giám đốc Giang ngày càng thẳng thắn nhỉ. Mời ngài.”
…
Nhà Bạch Diễn được dọn dẹp định kì nên rất sạch sẽ, còn có mùi hương thảo nhàn nhạt.
Giang Trạm ngửi được mùi hương này cũng cảm thấy thư thái, ngồi trên ghế sofa nhìn Bạch Diễn đi vào phòng ngủ thay đồ.
Bạch Diễn thay pyjama bước ra, cười híp mắt: “Giám đốc Giang muốn uống gì không?”
“Cũng được.”
Bạch Diễn suy nghĩ, lấy cho Giang Trạm một cốc nước ấm: “Em không có nước tinh khiết như nhà họ Giang, khiến sếp Giang tủi thân rồi.”
Giang Trạm nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Qua một lúc lâu, Giang Trạm đặt cốc nước xuống, mím môi ngước mắt nhìn Bạch Diễn: “Anh ngày hôm nay… Biểu hiện thế nào?”
Bạch Diễn trợn tròn mắt nhìn anh, bật cười thành tiếng: “Khí thế hôm qua của anh đâu?”
Giang Trạm của ngày hôm qua hùng hùng hổ hổ, Bạch Diễn cứ tưởng anh sẽ ra tay mạnh mẽ thế nào, hôm nay sao lại thành anh trai nhỏ dịu dàng rồi…
Giang Trạm nhìn Bạch Diễn, thấp giọng nói: “Anh nghĩ rồi, trước kia anh không để ý em nghĩ gì, lần này anh sẽ để ý em thích gì, em ghét gì.”
Bạch Diễn nhướn mày: “Em ngang ngược thôi thì sao? Thích nhưng không nói thẳng?”
“…Xin lỗi.”
Bạch Diễn bật cười, tiến đến gần Giang Trạm, chớp chớp mắt với anh: “Nếu anh muốn nghe em nói thật lòng, em nói thẳng…”
Giang Trạm ngồi thẳng lưng, hầu kết lên xuống.
“Hôm nay bình thường lắm.”
Giang Trạm lo lắng, mím mím môi: “Anh sẽ tiếp tục cố gắng hơn.”
Bạch Diễn nghiêng đầu nhíu mày: “Nếu như em không nhận tấm lòng Giám đốc Giang thì sao giờ?”
Giang Trạm im lặng rồi đáp: “Sẽ nhận.”
“Ồ?” Bạch Diễn nhíu mày, “Tự tin thế cơ?”
“Không tự tin, anh có sự trợ giúp bên ngoài.”
Giang Trạm lấy điện thoại mở ô chat với “Một đàn cò trắng” lên, vô cùng bình tĩnh: “Anh tin sự trợ giúp của bên ngoài, anh chắc chắn sẽ thành công.”
Bạch Diễn trợn tròn mắt, sau đó bật cười thành tiếng.
Giang Trạm chỉ ngồi im nhìn cậu mỉm cười.
Bạch Diễn cười một lúc mới đáp: “Nếu sự trợ giúp khuyên anh sớm dừng lại để đỡ đau lòng thì sao giờ?”
Giang Trạm dừng lại một lúc: “Không. Sự trợ giúp nói công việc anh bề bộn, đồng ý giúp anh níu kéo bạn trai về, anh tin người ta.”
Bạch Diễn kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Anh tin bạn trai của anh hay tin sự trợ giúp bên ngoài? Sếp Giang tính một chân đạp hai thuyền à?”
Giang Trạm: “…”
…
Giang Trạm uống hết nước ấm thì xin phép ra về, trước khi về lại cam đoan mình sẽ cố gắng hơn.
Bạch Diễn thấy vấn đề của mình, cậu thế nhưng lại chờ mong buổi hẹn hò tiếp theo.
Ngày hôm sau, Bạch Diễn biết Giang Trạm đã gửi tới một đội bảo tiêu và một đội trợ lý mới đến.
Bạch Diễn nhìn Tiểu Trương run rẩy khóc không ra nước mắt giữa đám trợ lý chuyen nghiệp, dở khóc dở cười gọi điện cho thư ký Phương: “Giám đốc Giang có ý gì đấy?”
Thư ký Phương nho nhã lễ độ: “Giám đốc Giang thăm ban hôm qua cảm thấy cậu Bạch có quá ít trợ lý. Họ sẽ nghe lệnh cậu Bạch, phụ trách vấn đề an toàn, dù là Giám đốc Giang thì cũng không thể cậy miệng họ hỏi chuyện riêng tư của cậu, xin hãy yên tâm.”
Bạch Diễn hiểu nhưng vẫn hơi cạn lời, muốn nói nhưng lại nghe thấy thư ký Phương tiếp tục tuôn một tràng: “Sếp Giang nói ngài cần gì cứ trực tiếp gọi. Ngài ấy đã đưa số cậu Bạch sang đường dây riêng, chắc chắn sẽ không bị máy bận.”
Bạch Diễn nghĩ rồi cúp máy, gọi một cuộc cho Giang Trạm.
Giang Trạm bắt máy ngay, Bạch Diễn còn chưa kịp mở miệng đã nói: “Chuyện bảo tiêu sắp xếp cho em có lý do cả.”
“Lý do gì?”
Giang Trạm nghiêm túc: “Trước đó anh từng để bẫy rập lỗ hổng sản phẩm dụ kẻ công kích Tinh Hải sa chân, sử dụng module bảo mật của em tra địa chỉ của hắn.”
Bạch Diễn mắt sáng lên: “Hắn đâu rồi?”
Giang Trạm dừng một lúc mới nói: “Phòng trọ cũ của em.”
Con ngươi Bạch Diễn đứng hình.
Khi cậu gia nhập Hoàng Tinh chưa có chỗ ở, thuê đại một căn gần chỗ làm, chỉ chuyển qua căn nhà Giang Trạm mua cho chưa dược bao lâu.
Hệ thống AI có năng lực phòng bị nhất định, Bạch Diễn bật chức năng định vị hệ thống của AI khác trong khu vực xung quanh, tìm kiếm thiết bị ngoại vi của chính mình và tin tức của hai thuộc hạ.
Dưới tình huống này, chỉ cần hacker kia ở gần cậu sẽ bị hệ thống AI định vị ra.
Cậu chuyển đi chưa lâu, hắn ta đã dọn vào ở.
Bạch Diễn nheo mắt.
Đầu dây bên kia Giang Trạm không nghe thấy Bạch Diễn nói gì, thấp giọng trấn an: “Em yên tâm, có anh ở đây rồi.”
Bạch Diễn xốc lại tinh thần: “Anh không nghi ngờ em có vấn đề à?”
“Em là hacker công kích Tinh Hải, mục đích em cung cấp module phòng ngự là gì?”
“Hừm hừm, khiến sếp Giang đau khổ.”
Giang Trạm có vẻ cạn lời: “Bao giờ em đến gặt hái thành quả thắng lợi?”
Bạch Diễn bật cười.
Giang Trạm quay về nói chuyện chính sự: “Anh cho người đi điều tra rồi, hắn đã bỏ trốn. Dù sao thì hắn cũng đang nhắm đến em, cẩn thận nhé.”
Bạch Diễn “ừm” một tiếng, tiếp nhận ý tốt của Giang Trạm: “Cảm ơn sếp lớn.”
Cúp điện thoại, Bạch Diễn gãi gãi cằm.
Giang Trạm không nói rõ, Bạch Diễn lại mơ hồ cảm nhận được… Giang Trạm đã phần nào đoán ra hacker công kích Tinh Hải và cậu liên quan, đúng hơn là trong hay cả cậu và hắn đều có công nghệ tân tiến.
Dưới tình huống ấy, Giang Trạm vẫn lựa chọn tin tưởng cậu, che chở cậu.
Cảm giác này lạ lắm, nhưng không tồi.
Chẳng lẽ cậu thích kiểu này?
Bạch Diễn nghĩ chưa ra mắt đã hoa lên, một bóng người lao tới: “Thầy Bạch ời ới ơi ~”
Bên cạnh là anh giai bảo tiêu cơ bắp cuồn cuộn chặn người lại.
Bạch Diễn nhíu mày: “Phạm Dương?”
Phạm Dương tủi thân nhìn cậu: “Em viết xong hai giai điệu nhỏ rồi, mời thầy Bạch chỉ điểm được hem?”
Bạch Diễn chẳng thèm nghĩ: “Từ chối.”
Cậu ra đề vì không muốn đèo bòng thêm thằng nhóc Phạm Dương này, lý do gì để cậu chủ động chỉ điểm?
Tiểu Trương giãy dụa từ trong đám trợ lý, kéo kéo Phạm Dương ra ngoài, còn luôn miệng xin lỗi: “Xin lỗi, anh sẽ giữ cậu ta lại…”
Phạm Dương tìm anh ta đối chiếu giai điệu, thấy Bạch Diễn đến thì kích động xông đến, Tiểu Trương phản ứng chậm kéo không kịp.
Bạch Diễn nhìn Phạm Dương bị lôi xềnh xệch, nhíu mày sửa lại suy nghĩ.
Cậu nuốt không nổi cái kiểu lì lợm la liếm này.