Hôm kia vừa kết thúc cuộc họp, thư ký Phương theo lệ đến đưa báo cáo lên thì anh mới biết chuyện Bạch Diễn thử vai.
Ra khỏi nhà sau từng ấy ngày cũng không gọi cho anh đầu tiên?
Giang Trạm nhịn, lấy cớ đến đưa CV trợ lý cho Bạch Diễn rồi lái xe đến chỗ cậu thuê trọ.
Bạch Diễn qua điện thoại mời uống cà phê tự pha, tâm trạng Giang Trạm tốt hơn nhiều, thấy được gã cao kều ngồi chồm hỗm trước nhà cậu thì tâm cũng nguội lạnh.
Giang Trạm đang nghĩ xem kẻ này có dám gây rối không, cậu ta lại cảnh giác nhìn anh: “Anh tìm thầy Bạch?”
Giang Trạm lạnh lùng liếc một cái: “Cậu là ai?”
Phạm Dương thấy Giang Trạm hơi quen quen nhưng lại không nhớ ra từng gặp ở đâu, quang minh chính đại chắn cửa nhà Bạch Diễn gào lên: “Anh là ai? Quan hệ gì với thầy Bạch? Muộn như vậy sao còn đến nhà thầy Bạch? Không nói rõ ràng tôi sẽ không cho anh qua đâu!”
Nhiệt độ trên khuôn mặt Giang Trạm giảm xuống ba phần.
Anh lườm Phạm Dương một cái: “Phạm Dương?”
Phạm Dương kinh ngạc chớp chớp mắt: “Anh biết tôi à?”
Cậu ta ban nãy còn ỉu xìu, như được tiếp sức đanh mặt đáp: “Biết tôi cũng đúng thôi, nhưng thầy Bạch không phải người anh có thể tùy tiện quấy rối, mau cút đi.”
Giang Trạm móc điện thoại ra báo công an: “Chào ngài, tôi đang ở khu A3 Cảnh Uyển, có người đến nhà tôi gây sự…”
Sắc mặt Phạm Dương dần chuyển sang màu gan heo, muốn nhào lên giật điện thoại của Giang Trạm: “Anh từ từ!”
Giang Trạm cao hơn Phạm Dương cả cái đầu, nghiêng người đủ khiến Phạm Dương ngã qua một bên, báo xong địa chỉ cụ thể mới nói tiếp: “Hi vọng Tập đoàn Thiên Hoa ngày mai không lên trang nhất.”
Phạm Dương hơi ngỡ ngàng vì người này không hề cư xử theo lẽ thông thường, ngây ngốc nhìn trân trân.
Bạch Diễn đẩy cửa ra, dựa lên khung cửa vỗ tay: “Không tồi.”
Giang Trạm nhìn thấy Bạch Diễn mới cứu vãn được chút độ ấm, hừ một tiếng rồi tự nhiên bước vào trong.
Phạm Dương hoàn hồn nhào tới: “Thầy! Tại sao thầy lại cho tên quấy rối này vào cửa?”
Bạch Diễn cố ý nhìn Giang Trạm: “Mưu đồ quấy rối? Sao cậu biết hay vậy?”
“Hơn nửa đêm còn mặc áo bành tô đen! Lén lút tới! Sắc mặt còn chẳng dễ chịu!” Phạm Dương càng nói càng cuống lên, “Sao anh lại cho gã vào cửa, đồ đệ trung thành như em lại bị nhốt ngoài?”
Mỗi câu thốt ra, mặt Giang Trạm lại đen hơn một chút: “Đồ đệ?”
Bạch Diễn vội xua tay: “Tôi không nhận cậu làm đồ đệ. Cậu cứ đứng ngoài đi, không biết người của Thiên Hoa hay cảnh sát tới trước đâu.”
“Thầy ơi, thầy à…”
Phạm Dương oan ức bị lớp cửa chống trộm chặn lại.
Giang Trạm ngồi lên sofa trong phòng Bạch Diễn, vẻ mặt vẫn không vui: “Sao nó lại đứng ngoài phòng em như thế?”
Bạch Diễn khẽ nhíu mày: “Sếp Giang biết cậu ta à?”
Giang Trạm nghiêm mặt: “Con thứ hai của Giám tốc Tập đoàn Thiên Hoa, từng gặp vài lần.”
“Cậu ta không nhận ra ngài luôn.” Bạch Diễn cười híp mắt, duỗi tay khẽ chọc chọc má Giang Trạm, “Đẹp trai thế này cơ mà, phải để lại ấn tượng sâu sắc mới đúng chứ.”
Sắc mặt Giang Trạm giờ mới ổn hơn: “Trả lời câu hỏi.”
Bạch Diễn chớp mắt: “Sếp Giang ghen?”
Giang Trạm cứng đờ: “Mơ đẹp đấy.”
Bạch Diễn cười híp mắt: “Nhị Thái tử nhà Thiên Hoa, nghe có vẻ giàu…”
“Báo cáo tài chính giữa năm của Tập đoàn Thiên Hoa công bố lợi nhuận chỉ bằng 47% lợi nhuận cùng kì của Tinh Hải, hơn nữa sếp lớn của nó là cha Phạm Dương chứ không phải Phạm Dương, Phạm Dương chưa vào đó nắm quyền, không có năng lực quyết sách.”
Giang Trạm phun một tràng, sau đó tổng kết: “Không kiến nghị em đổi máng.”
Bạch Diễn ngây người, sau đó phì cười thành tiếng: “Sếp Giang đáng yêu quá đi.”
Giang Trạm cau mày: “Sao em lại không chịu tìm tôi?”
“Em gọi cho chị Mạnh rồi. Chị Mạnh đã báo lại bên Thiên Hoa, em không ngờ sếp Giang lại nhanh chân thế đấy.”
“Tôi đang nói chuyện nhạc phim <Kiếm chạm rượu mơ>.” Mày kiếm của Giang Trạm cau lại, khẽ gõ lên bàn trà, “Bị bên đầu tư khác chèn ép, sau nhớ phải tìm tôi.”
Bạch Diễn “ồ” lêm: “Ngài muốn thay em ra mặt?”
Giang Trạm tháo cà vạt lỏng bớt ra: “Giữ mặt mũi cho gà nhà là trách nhiệm của công ty.”
Bạch Diễn bật cười: “Em nghe nói Giám đốc Giang dạo gần đây bận bịu nên không dám làm phiền. Em không bán bản quyền, nhạc vẫn do em hát, không mất gì đâu.”
Sắc mặt Giang Trạm hòa hoãn hơn chút nữa.
Ngoài cửa ò e í e ồn ào, xen lẫn là tiếng gào không cam lòng của Phạm Dương: “Tôi không đi! Tôi muốn làm đệ tử của thầy Bạch!”
Có cả tiếng còi xe cảnh sát hú lên, rất nhiều người xì xào, đánh gãy tâm tư hai người ngồi trong.
Bạch Diễn nhìn qua ô mắt mèo trên cửa, sau đó mỉm cười: “Người của Thiên Hoa và cảnh sát cùng tới, náo nhiệt ghê.”
Giang Trạm nghe tiếng người cãi nhau bên ngoài, lông mày lại nhíu chặt.
Anh nhìn quanh phòng trọ tầm 100m2 một lần, bất mãn nói: “Em mua căn nhà tệ thế?”
Vị trí không tốt, cách âm kém, nhỏ như cái lỗ mũi.
Bạch Diễn xòe tay sửa lại cách dùng từ: “Không mua, là thuê thôi.”
Giang Trạm nhíu mày càng chặt.
Bạch Diễn hiểu ý Giang Trạm, uống hết cà phê còn thừa ban nãy rồi đáp: “Em và chị Mạnh từng bàn qua rồi, em kiểu gì cũng phải mua nhà, chị Mạnh đang giúp em liên hệ bên môi giới riêng của công ty.”
Giang Trạm ngẩn ra ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kì quái dò xét Bạch Diễn, một lúc sau mới nói tiếp: “Tôi mua cho em.”
Bạch Diễn đặt tách cà phê xuống, ngoài ý muốn cau mày: “Giám đốc Giang muốn mua nhà cho em?”
Giang Trạm “ừ” một tiếng, sợ Bạch Diễn từ chối thì bồi thêm một câu: “Em muốn thì tôi mua cho em, còn không thì coi như thưởng cho em vậy.”
Bạch Diễn nhìn anh một lúc rồi nói: “Bao giờ dọn đi thì ổn ạ?”
“Ở đây không an toàn nữa, để ngày mai.”
Bạch Diễn ra lệnh cho hệ thống AI trong đầu: “Mua nhà xong làm thủ tục chuyển đến ở tại đây phải mất bao lâu?”
Hệ thống AI tìm kiếm trên internet rồi cho câu trả lời nhanh chóng: “Tầm hai tháng.”
Nói cách khác, hai tháng trước Giang Trạm đã dự tính mua nhà cho cậu rồi. Ngẫm lại, hình như hôm ấy cậu ăn tối với anh, chỉ thuận miệng nói mình muốn mua nhà.
Không ngờ Giang Trạm lại lần nữa lén lút chuẩn bị thay cho cậu.
Bạch Diễn muốn cười ồ lên lắm, Giang Trạm dùng đủ cách kiếm cớ cũng đủ khổ rồi, không nỡ trêu chọc anh nữa mà chỉ híp mắt: “Cảm ơn ý tốt của sếp nha.”
Giang Trạm mang tâm trạng tốt ngẩng lên: “Cà phê đâu?”
Bạch Diễn mỉm cười, lấy một cốc sứ trắng mới tinh ra rót cà phê vào: “Không phải trước giờ sếp Giang toàn uống đồ không mùi không vị à?”
Giang Trạm nhận lấy.
Anh im lặng uống một hớp rồi nói: “Cà phê thì có uống.”
Thức đêm làm việc cần cà phê để tỉnh táo.
Hai người trò chuyện qua lại, tiếng ồn ào cũng dần qua đi.
Bạch Diễn đến chỗ cửa sổ sát đất ngắm cảnh đêm, vu vơ hỏi: “Giám đốc Giang đêm nay ở lại nhé?”
“…”
Bạch Diễn xoay người, Giang Trạm dựa trên ghế sofa ngủ mất rồi.
Bạch Diễn ngẩn ngơ, ý đồ muốn trêu chọc cũng không còn, chậm rãi đi tới.
Giang Trạm nghiêng người dựa vào ghế sofa da, hô hấp đều đều, viền mắt thâm sì, ngủ cũng uể oải.
Cà phê hình như không có tác dụng.
Bạch Diễn cúi đầu, môi khẽ cong lên, thở dài.
Xem ra rắc rối lần này tại Tinh Hải đã khiến Giang Trạm ăn không ngon, ngủ không yên.
Chẳng trách phải tìm đến cà phê.
Đã mệt mỏi như vậy còn không về nhà mà nghỉ ngơi, chạy một mạch tới đây…
Bạch Diễn cẩn thận đỡ anh nằm ngang trên ghế sofa, giúp anh cởi áo vest và giày da, cầm một chiếc gối mềm mại và một chiếc chăn bông mỏng từ phòng ngủ ra để anh có giấc ngủ ngon hơn.
Làm xong mọi thứ, Bạch Diễn nâng cốc của Giang Trạm đang uống dở ban nãy lên nhấp một ngụm, ngồi cạnh anh, cúi đầu nhìn người đàn ông đẹp mã dù ngủ say cũng không che dấu nổi sự đĩnh đạc này.
Hai người ở chung, một là đang đắm chìm trong dục vọng, hai là Bạch Diễn đơn phương trêu chọc anh, rất ít khi yên tĩnh đối diện với nhau như hiện tại.
Hiếm có cơ hội quan sát, Bạch Diễn phát hiện lông mi của anh rất dài.
Ngón tay cậu khẽ chạm lên nó, cảm nhận sự mềm mại thoáng qua.
Mí mắt Giang Trạm giật giật, sợ là muốn tỉnh rồi.
Bạch Diễn thu tay về, nhìn hô hấp Giang Trạm ổn định lại, mỉm cười dịu dàng không quấy rối nữa.
Cậu ôm cốc sứ bốc hơi ấm vào lòng, duỗi tay cầm lấy mấy bản CV trợ lý nghiên cứu anh mang tới.
Tư liệu sắp xếp rất tỉ mỉ, chuyên môn và kinh nghiệm đều được viết ra, đủ nhìn thấy người tổng hợp lại nó có bao nhiêu dụng tâm.
Bạch Diễn dọc một lần xong lại thả về vị trí cũ, ngắm nhìn Giang Trạm ngủ say thì nhịn không được bật cười, khẽ vuốt ve vầng trán trơn bóng kia: “Cảm ơn anh nhé.”
…
Giang Trạm tỉnh lại cũng là sáng sớm ngày hôm sau.
Mở mắt ra là trần nhà xa lạ, Giang Trạm ngồi thẳng dậy, run lên một hồi mới nhớ ra đây là nhà Bạch Diễn.
Cúi đầu nhìn chăn bông mỏng đang khoác lên người, Giang Trạm theo bảng năng đưa tay lên nới cổ áo và cà vạt, cà vạt và áo sơ mi được cởi ra rồi.
Trên chăn bông mỏng vấn vương mùi hương thảo nhàn nhạt, ngoài Bạch Diễn ra thì chẳng còn ai.
Giang Trạm nhìn thân trên trần trụi của mình, sau đó ngửi được mùi sữa nóng thơm ngọt từ bếp truyền tới.
Bạch Diễn bưng hai ly sữa nóng ra, thấy Giang Trạm tỉnh thì khẽ nhướn mày: “Sếp Giang tỉnh rồi à? Ăn sáng thôi.”
Giang Trạm kéo chăn trên người xuống: “Quần áo của tôi đâu?”
“Em treo trên ban công.” Bạch Diễn đặt ly sữa lên bàn, “Còn chỗ nào em chưa nhìn đâu? Ăn đi đã.”
Giang Trạm cứng đờ, câu “Không biết xấu hổ” suýt thì phụt ra, may mà kịp kìm lại.
Đi dép lê của Bạch Diễn vào phòng tắm vệ sinh qua loa, Giang Trạm lấy một cái áo mặc lên, đi tới chỗ bàn ăn.
“Dựa theo bữa sáng ở nhà họ Giang đấy, mời ngài.”
Sữa bò ấm áp và bánh mì nướng xua tan sự mệt mỏi trong Giang Trạm, vẻ mặt anh dần dịu dàng hơn.
Giang Trạm vừa ăn sáng vừa do dự hỏi: “Đêm qua… Xảy ra chuyện gì?”
“Hả?”
“Quần áo của tôi.”
“À.” Bạch Diễn đặt ly sữa xuống, lấy khăn lau miệng, “Chúng ta ấy ấy đó.”
Bánh mì trong miệng Giang Trạm nghẹn lại, mắt mở to.
Bạch Diễn cố tình ám muội chớp chớp mắt: “Ngài không nhớ rõ ư? Ai đấy cứ quấn quýt lấy em, chân em giờ vẫn nhũn ra nè.”
Dựa theo mấy lời phía sau, Giang Trạm nhận ra Bạch Diễn chỉ đang đùa anh thôi, giận tím mặt: “Nói hươu nói vượn, có lần nào em không chủ động quấn lấy tôi không?”
Bạch Diễn nhướn mày: “Ồ?”
Giang Trạm cũng muốn nhân cơ hội này nói một lần, đặt ly sữa xuống: “Chuyện ấy làm nhiều hại thân, em thích tôi đi chăng nữa cũng không thể đòi hỏi tiên tục mấy ngày mấy đêm.”
Bạch Diễn nở nụ cười thần bí, ra hiệu anh cứ tiếp tục.
Giang Trạm không nghĩ nhiều: “Sau này cần khống chế tần suất, tôi sẽ lập thời gian biểu cho em.”
“Loảng xoảng!”
Trong phòng bếp có tiếng cốc chén va vào nhau.
Giang Trạm quay đầu.
Thư ký Phương từ trong bếp đi ra, trên môi nở nụ cười chuyên nghiệp: “Ngại quá.”
Giang Trạm: “…”
Thư ký Phương: “…”
Hai người im như hai pho tượng.
Bạch Diễn “phụt” môt cái, cười tươi như hoa.
Giang Trạm nhìn Bạch Diễn, sắc mặt đủ để đóng băng bất kì ai nhìn vào, hàm răng nghiến kèn kẹt: “Bạch – Diễn!”
…
Thư ký Phương dùng ánh mắt thề thốt mình đã quên hết chuyện ban nãy, làm vậy mới bảo vệ nổi công việc của mình.
Anh ta đưa bộ quần áo mới mua cho Giang Trạm, mượn cớ có việc bận đánh bài chuồn luôn.
Bạch Diễn và Giang Trạm bước xuống hầm gửi xe, cậu quơ quơ xấp CV trước khuôn mặt muốn giết người đến nơi của Giang Trạm: “Em nhìn trúng vài người muốn phỏng vấn, sếp Giang muốn đi chung không?”
Giang Trạm lạnh lùng: “Không rảnh.”
Bạch Diễn tiếc nuối nhún vai: “Vậy thì chúc sếp Giang một ngày làm việc thuận lợi… À, có thể cho em mượn xe không?”
Trả lời cậu là một làn khói xe.
Bạch Diễn bật cười, tính xoay người đi thì thấy con Volvo thuần trắng kia quay đầu, lộ ra gò má lạnh băng của Giang Trạm.
“Lái xe sẽ đến đón em.”
Bạch Diễn chưa kịp ú ớ gì, chiếc xe kia lại phóng vụt đi.
Cậu chỉ biết lắc đầu, nhịn không nổi cười thành tiếng.
…
Bạch Diễn tự mình phỏng vấn trợ thủ, vài người ngẩn ra, đương nhiên đã nhận ra cậu là ai, một người trong số họ còn là fan của cậu.
Bạch Diễn không đi tổ chức fanmeeting, nghiêm túc hỏi vài vấn đề, cuối cùng chọn được ba người, đưa đến phòng thí nghiệm ngọai ô.
“Trước tiên làm qua thí nghiệm phân tách một lần.” Bạch Diễn lấy lọ nước hoa VOE được Giang Trạm tặng ra, “Tách từng thành phần của nó ra.”
Mấy trợ lý nhìn nhau: “Thưa cậu Bạch, quy tắc của thí nghiệm phân tách là gì ạ?”
Bạch Diễn cười híp mắt: “Không có quy tắc, mọi người tự phân tách ra thôi, vài ngày tôi sẽ tới đây xem thành quả nghiên cứu một lần.”
Cậu phải dùng chính pheromone của mình kết hợp với thứ trong bình nước hoa, phải làm vậy mới xác định được mấu chốt cần tìm kiếm.
Thành phẩm sản sinh pheromone.
Sắp xếp xong nhiệm vụ trong phòng thí nghiệm, Bạch Diễn lên xe về công ty.
Mạnh Đan kể sơ qua về chuyện hôm trước: “Nhà họ Phạm của Tập đoàn Thiên Hoa xin lỗi, nhưng không giải thích thêm.”
Bạch Diễn cau mày: “Ý gì?”
“Đại khái họ không thể chắc chắn chuyện có thể quản Phạm Dương, ngăn không cho cậu ta quấy rối cậu.” Mạnh Đan thở dài, giải thích thêm cho Bạch Diễn, “Phạm Dương là con trai của Giám đốc, cực kì được nuông chiều, dẫn đến tính cách bất cần.. Cũng may cậu ta không chơi với đám cậu ấm cô chiêu hư hỏng, một lòng si mê âm nhạc, sinh ra đã là con người của âm nhạc. Âm sắc cậu ta tệ, hát không hay nên đổi mục tiêu sang sáng tác.”
Bạch Diễn đã rõ: “Vậy nên Thiên Hoa bơm tiền đầu tư cho Thái tử nhà mình, yêu cầu sử dụng nhạc cậu ta viết?”
“Gần như vậy, đây là lần đầu tiên.” Mạnh Đan lau kính, “Phạm Dương lần đầu viết nhạc, cực kì coi trọng nó, nên là…”
“Chỉ đen là đụng phải em.” Bạch Diễn bĩu môi, “Vận may tệ quá.”
Mạnh Đan im lặng một lúc, đeo lại kính lên, nghiêm túc đáp: “Thật ra thì chị nghĩ cậu nên nhận thằng nhóc ấy làm học trò.”
Bạch Diễn nhíu mày: “Vâng?”
“Phạm Dương tốt xấu cũng là Thái tử gia nhà Thiên Hoa, địa vị trong giới giải trí không có ý nghĩa gì với cậu ta, cái cậu ta coi trọng là âm nhạc. Đối với cậu mà nói, có Phạm Dương nâng đỡ…”
Mạnh Đan chỉ ám chỉ vậy, sau khi xem xong tư liệu về Phạm Dương thì nghĩ đây là ý kiến hay.
Bạch Diễn làm thầy Phạm Dương, khác xa quan hệ bao dưỡng. Chỉ cần trình độ Bạch Diễn vẫn ở trên Phạm Dương, Phạm Dương vẫn mãi sùng bái cậu.
Nếu Phạm Dương vượt mặt Bạch Diễn…
Nếu cậu ta có bản lĩnh ấy, Tập đoàn Thiên Hoa chẳng cần chơi tro bơm tiền nâng đỡ cậu ta.
Bạch Diễn không do dự từ chối: “Em không rảnh, Hơn nữa nếu cậu ta cứ bám lấy em, em lo cho sự an toàn của cậu ta.”
“Nhân cách của Phạm Dương…”
“Em không lo cho em, em lo cho cậu ta kìa.” Bạch Diễn cười híp mắt, “Tối qua Giám đốc Giang đến nhà em, đúng lúc đụng phải Phạm Dương.”
Mạnh Đan: “Sau đấy thế nào?”
“Giám đốc Giang báo cảnh sát.” Bạch Diễn xòe tay, “Để cậu ta quấn lấy em, em chỉ lo cậu ta không còn manh giáp mà về.”
Mạnh Đan tiếc nuối cũng đành buông tay.
Sếp lớn nhà mình vẫn quan trọng hơn.
…
Phạm Dương rút lui, ba bài hát Bạch Diễn sáng tác đều được chọn.
<Hoa biểu> là ending, <Nung kiếm> là bài chủ đề, còn có <Một làn gió> là ca khúc riêng cho Phong Trản Hoa.
Bạch Diễn đi một đường đến đoàn kịch, ký hợp đồng âm nhạc luôn.
Đạo diễn Khâu và người phụ trách âm thanh đều hài lòng.
Thỏa mãn nhất là nhà sản xuất chính. Giám đốc Giang của Tập đoàn Tinh Hải đột nhiên rót thêm tiền đầu tư, không đưa ra yêu cầu quá quắt nào, chỉ yêu cầu họ đối xử tử tế với nghệ sĩ dưới trướng công ty họ.
Gà nhà Hoàng Tinh, trừ Bạch Diễn thì còn ai!!!
Nhà sản xuất lăn lộn trong nghề bao năm, nhà đầu tư chỉ định nhân vật không hiếm lạ, nhưng rót một khoản không nhỏ chỉ để bọn họ chăm sóc người thật tốt, không thay đổi kịch bản hay dùng thế thân giãn lịch trình… vân vân không hề nhiều.
Đạo diễn Khâu luôn giữ cho đoàn làm phim một không khí hài hòa, khoản đầu tư này chính là đồ chùa chảy vào túi!
Nhà sản xuất nhìn Bạch Diễn với ánh mắt hiền hòa hơn cả người phụ trách âm thanh.
“Tuần sau chắc sẽ khai máy.” Đạo diễn Khâu lật lịch trình, “Ngày nghỉ sẽ tương đối ít, mọi người có việc gì cần làm thì sắp xếp hoàn thành trước đi nhé.”
Bạch Diễn nghe Mạnh Đan dặn đạo diễn Khâu rất ghét quay bằng diễn viên đóng thế, yêu cầu toàn bộ quá trình là người thật việc thật thì gật đầu: “Ngài cứ yên tâm.”
Đạo diễn Khâu rất ưng thái độ của Bạch Diễn: “Ngày hôm nay sẽ công bố ảnh tạo hình, mọi người hỗ trợ forward lại nhé.”
Ảnh chụp tạo hình của các nhân vật chính đã chỉnh sửa xong. Bạch Diễn xem qua ảnh của mình, ngoài ý muốn vỗ tay: “Không tệ chút nào.”
Bạch Diễn rất có tự tin với ngoại hình của mình, ảnh chụp tạo hình lại được kì công chỉnh sửa ánh sáng và từng chi tiết nhỏ nhất. Trong ảnh là Phong Trản Hoa mân mê chiếc quạt xếp mở một nửa, cười như không cười nhìn ống kính. Tóc mai cuốn theo quạt xếp, khí chất nhân vật càng thêm phóng khoáng, phong lưu.
Ảnh tạo hình lên sóng, quả nhiên lại nổi sóng quỳ liếm các thứ.
<Kiếm chạm rượu mơ> trước đó đã nhận được không ít sự chú ý, nam chính Thẩm Lưu Ngọc và nữ chính Chủ Mộng đã sớm được công bố, vai ác Phong Trản Hoa mãi lại không chịu lộ ra.
Fan nguyên tác thấu hiểu chuyện này. Phong Trản Hoa trong truyện có nhan sắc đệ nhất thiên hạ, võ công đứng đầu, vừa đẹp vừa cường đại, sau khi trưởng thành thao túng triều đình, chỉ bại dưới tay Thẩm Lưu Ngọc một lần duy nhất, thu hút rất nhiều fan.
Chưa bàn đến yếu tố khác, bàn về sắc đẹp cũng đã đánh rớt cơ số diễn viên.
Fan các nhà nháo nhào đề cử chính chủ, tôi cãi bạn cãi không ai nhường ai.
Cũng chỉ có fan Bạch Diễn đề cử Bạch Diễn, chỉ tiếc là bị fan các nhà khác đạp về vườn: “Bạch Diễn nhà tụi mày debut bao lâu mới nhận được tài nguyên tốt thế này?”
Ảnh tạo hình Phong Trản Hoa lên sóng, tất cả đều há hốc mồm vì sợ.
Fan Bạch Diễn thì vui khỏi bàn, gạt bỏ tâm trạng tổn thương khi bị nhà khác trêu chọc, cười cười nói nói đi chà đạp lại nhà khác.
Các nhà khác chỉ có thể nhịn, rất muốn chửi đoàn làm phim <Kiếm chạm rượu mơ> chọn diễn viên không phù hợp. Chỉ tiếc ảnh chụp của Bạch Diễn quá chói mắt, vài người hóng hớt không kiên định đã leo tường thành fan của cậu, mấy kẻ ngứa mồm chê xấu đều bị cười cợt khuyên nên đi khám lại mắt.
Chỉ có nước chua xót: “Với cái diễn xuất của Bạch Diễn, đừng phá nát Phong Trản Hoa là được rồi.”
Fan Bạch Diễn phản pháo: “Nhìn lại mình đê, đạo diễn chọn A Diễn vì diễn xuất cậu ấy tốt, không cần đám chó thất thế nhà chúng mày quan tâm.”
Sau đấy lại nổ tưng bừng một màn đánh nhau chảy máu.
Bạch Diễn forward lại ảnh chụp tạo hình, chỉ ghi một câu: “Hiếm lắm mới có bức ảnh chụp đẹp ngang người thật.”
Comment bên dưới ngập tràn “Hahahaha tự luyến” các thứ.
Chủ yếu là fan, tình cờ có antifan cũng chỉ giúp Bạch Diễn kéo về thêm nhiệt.
Đến tối, một hotsearch lặng lẽ leo lên đầu bảng.
#Tiểu sinh có nhan sắc nhảy dù vào đoàn kịch, kim chủ sau lưng là ai
Fan tự nhận idol mình sắc đẹp hơn người đều nhảy vào, phát hiện đây là một account marketing phát dưa nóng hổi nặc danh.
Account này tự nhận mình là nhân viên đoàn làm phim, một minh tinh lưu lượng nổi nhờ khuôn mặt dưa hơi kim chủ tiến vào đoàn, gạt bỏ ứng viên đạo diện ưng ý đi. Không chỉ vậy, cậu minh tinh này còn ỷ mình sáng tác nhạc, viết vài ca khúc sứt sẹo ngang ngược yêu cầu đoàn làm phim sử dụng nó, biến nó thành một khoản không nhỏ.
Trong bài viết nặc danh này không chỉ thẳng mặt ai, nhưng nhắc đến đẹp, gần đây chuẩn bị đóng phim, biết hát và biết sáng tác cũng chỉ có Bạch Diễn.
Fan Bạch Diễn vô cùng phẫn nộ, có người máu dồn lên não bình luận: “Nói hưu nói vượn cũng lên được hotsearch?”
Nhanh chóng có người cười cợt: “Cô nương chịu khó đọc kĩ nhé, có ghi âm đàng hoàng đấy.”